Cả hai kề sát, đều nhìn rõ dung mạo của người kia. Bất chợt ánh mắt Đồng Nghi chuyển xuống phía dưới, ngay cổ tay của hắn có một vết hằn rất lớn, tựa như đã từng đeo cái gì đó rất lâu. Nhật Khánh cũng nhìn theo ánh mắt cô, thứ hắn chú ý là tay mình đang nắm chặt lấy tay cô thì không thương tiếc mà vụt mạnh ra.
"Tôi no rồi, dọn đi"
Đồng Nghi cầm lấy đùi gà bị rơi xuống bàn lên mà gặm, một miếng chỉ còn lại cái xương, mút tay, bĩu môi:"Xấu tính"
[.]
"Mang vào đi"
Cô ngơ ngác nhìn đôi giày mới toanh trước mặt:"Cái này..?"
"Là quà, ngày đầu đi làm"_Nhật Khánh ngồi trên ghế, mắt nhìn vào màn hình laptop
"A! Nhưng mà tôi đã nhận được rồi"
"....."
"Cách đây hai ba ngày đại thiếu gia đã đưa cho tôi một đôi giày, anh ấy không nói lại với anh sao?"
Nhật Khánh kinh ngạc:"Đại thiếu gia? Anh tôi, tặng giày cho cô?"
"Đúng vậy. À mà cũng không đúng. Đó không hẳn là tặng, đại thiếu gia nói tất cả người hầu ngày đầu đi làm đều sẽ được nhận quà. Tôi cũng vậy"
Nhật Khánh trầm ngâm một hồi lâu, rồi bất chợt khó hiểu, anh trai hắn trước giờ chưa từng bận tâm đến những vấn đề của người hầu cơ mà, lại còn nói dối Đồng Nghi, làm gì có chủ nhân nào dư tiền đến mức tặng cả quà cho ôsin mới vào làm, huống hồ những người bị hắn ta đuổi thậm chí còn chưa làm đến nổi ngày thứ hai.
"Sao vậy?"
Thấy hắn ta bỗng dưng im lặng, Đồng Nghi bất giác thấy điều gì không ổn.
"Vậy tại sao tôi lại không thấy cô mang?"_Chắc có lẽ anh trai có điều gì khó nói, hắn sẽ hỏi sau vậy.
"Ầy, đôi giày đó đắc tiền lắm, mang đi làm thì thật phí"
Hắn nhếch miệng, nhướn mày về hướng đôi giày trước mặt cô:"Từ ngày mai hãy mang nó đi làm, bỏ ngay cái đôi giày huyền thoại mấy đời của cô đi"
"Này, sao anh mở miệng ra là khinh thường người khác vậy hả? Đó là đôi giày của mẹ tôi tặng, tôi làm sao vứt được"_ Giọng cô nhỏ dần thoáng chốc chỉ nghe được tiếng thở.
Đáng thương thật, nhưng mà hắn chả quan tâm đâu.
"Yên tâm, đôi giày tôi tặng cô chỉ là giày bình thường quản gia mua ở chợ, không phải tiếc. Còn giày mà mẹ cô tặng, tôi nghĩ cô nên đem về bỏ lồng kính đi"
Đồng Nghi thưởng hắn cái trợn mắt, tiếng hừ mũi ba cây số còn nghe thấy. Bỗng, điện thoại trong túi vang lên. Tin nhắn của dì.
[Bố cô tối nay sẽ về nhà, cô đem cái mặt mình gặp ổng ngay. Nhớ, tối nay ăn nói cho cẩn thận]
Mắt vẫn không rời khỏi điện thoại, cô khẽ nói:"Nhị thiếu gia, hôm nay cho tôi được về sớm nha"
[.]
Ông Trương tắt màn hình máy tính, tháo kính ra, hai tay day day thái dương, đôi mắt ông hiện rõ sự mệt mỏi.
Bà Trương đặt trước mặt ông ly cafe, sau đó tiến ra sau lưng ông, dùng hai tay điêu luyện xoa bóp vai cho chồng mình.
"Nghỉ một chút đi, anh đã thức cả đêm rồi, không tốt cho sức khỏe chút nào"
Ông Trương đưa tay lấy ly cafe:"Ở nhà có chuyện gì xảy ra không?"
"Anh yên tâm, Nhật Khánh đều đã sắp xếp ổn thỏa công việc, không cần lo"
"Thế còn Nhật Hoàng, vẫn khỏe chứ? Vết thương của nó mùa lạnh hay bị tái phát"
Hai tay trên vai ông bỗng dừng lại, bà Dung tiến lại sofa ngồi xuống:"Đương nhiên là không sao rồi! Anh vì con trai mình mà thuê bao nhiêu y bác sĩ túc trực gần biệt thự, nó làm sao có chuyện gì xảy ra được"
"Em lại sao đấy? Em không nhớ vì ai mà Nhật Hoàng mới bị thương như vậy à? Em còn không biết thương nó"
"Đúng là nó vì cứu Nhật Khánh, nhưng anh xem chẳng phải vì chuyện đó mà con trai đáng thương của em đến giờ vẫn còn ám ảnh hay sao, đến đêm thì lại liên tục mơ thấy ác mộng"
Ông thở dài, sau đó ánh mắt gằn lên tia lửa:"Mọi chuyện cũng tại người phụ nữ đó, nên mới khiến cho hai đứa con của ta...ả ta chết vẫn còn nhẹ lắm.
[.]
Ba mươi phút rồi, Đồng Nghi vẫn đứng đó, chôn chân tại chỗ trước căn nhà cô đã ở hơn hai mươi năm nhưng lại cảm thấy vô cùng xa lạ. Bước vào trong, thứ đợi chờ cô không phải là nụ cười của mẹ, vòng tay đợi chờ của bố mà là sự ghẻ lạnh, chán ghét của những kẻ lạ mặt, tùy tiện. Nhưng cô lại chẳng thể làm gì được, giờ đây chỉ còn cảm giác sợ hãi, bất lực.
"Con về rồi ạ"
Vừa nhìn thấy cô, bà Hoa đã bĩu môi, cho tay vào tạp dề lau vội:"Giờ này mới về là muốn cơm dâng tới miệng hả? Mau bước xuống làm đồ ăn đi. Nửa tiếng nữa, bố mày về tới nhà đó"
"vâng"_ cô bỏ balo xuống, xoắn tay áo lên tiến vào bếp.
Bà Hoa khuôn mặt vẫn chưa hài lòng, tưởng như không chì chiết cô thì không vui vẻ được:"Mà mày đã tốt nghiệp rồi, sao vẫn mặc cái áo đồng phục cấp ba cũ rích đó hoài vậy?"
"Đương nhiên là để người khác nhìn vào mà nói rằng chúng ta bạc đãi nó"_Bà chị cùng nửa dòng máu ( Hạ Anh ) kia từ trong nhà tắm đi ra, liền nhếch miệng mồm mép.
"Không có ạ, chỉ là con thấy thoải mái thôi"_Cô nói vọng ra, thanh âm nghẹn lại.
Làm bữa xong cũng là lúc bố về. Vừa thấy bóng ông, Hạ Anh đã nhảy bổ vào người, nũng nịu:"Sao bố lâu lắm mới về nhà, làm con nhớ chết đi được"
"Haha, lớn rồi mà như con nít, mau mau để bố xem Hạ Anh của bố có sút đi kí nào không?"
Đồng Nghi từ nhà bếp đi ra, mọi thứ đều đã nhìn thấy, sống lưng chợt lạnh lại:"Thưa bố mới về"
Ánh mắt ông chuyển đến cô, khóe mắt như chợt có gì rung rung, từ bao giờ khoảng cách giữa tình cha con lại lớn đến như vậy, hai người xa ngày gặp nhau tựa như có nhiều điều muốn nói, nhưng lại gói gọn trong tiếng thở dài, bế tắc.
Sau bữa ăn, cô gặp riêng ông.
"Sắp tới là ngày giỗ của mẹ, bố định như thế nào?"
Ông nói:"Ngày đó bố phải đi ra Bắc, chắc ở nhà bảo dì làm mâm cơm đặt lên bàn thờ"
"Chỉ như vậy?"_cô đau lòng, đôi mắt đã xuất hiện tầng hơi nước
"Đồng Nghi à, người chết thì cũng đã chết rồi, con đừng có đặt nhiều tâm tư vào rồi lại gây thêm phiền phức"
"Phiền phức? Khi mẹ còn sống bố đã không thèm quan tâm, đến khi mẹ mất bố lại bảo mẹ phiền phức? Tại sao đến cuối cùng một chút thương cảm bố vẫn không dành cho mẹ con?"_ giọt lệ rơi xuống vô cùng uất ức.
"Trần Đồng Nghi, con nên nhớ mẹ của con vì sao lại chết, bà ta vì một chút chuyện cỏn con sinh lòng oán hận giết người. Đã làm mất đi mặt mũi dòng họ, bây giờ lại muốn cúng giỗ long trọng để người đời cười chê à?"_ông giương đôi mắt to nhìn cô và quát lên. Đồng Nghi sinh ra đã có nét đẹp tựa Lý Như, bây giờ trưởng thành ngũ quan ấy lại càng rõ ràng hơn. Khi cô dùng ánh mắt ngang bướng ấy nhìn ông, như thể năm đó Lý Như cũng dùng ánh mắt như vậy chất vất ông, làm ông càng thêm oán trách.
"Không phải, mẹ con không giết người, bà ấy bị oan, tại sao bố chưa bao giờ tin mẹ?"
"Chứng cứ đã rõ ràng, không tin không được"
Đến lúc này, Đồng Nghi đã không còn thể chịu đựng được nữa. Thì ra, tất cả những gì mẹ cô làm, tất cả những gì bà ấy hi sinh đánh đổi trong suốt thời gian qua đều không đáng so với miệng đời.
"Bố có từng yêu mẹ không?"
Câu hỏi của cô làm ông cứng người. Ông đang phân vân? Giữa yêu và không sao?
Thấy bố im lặng, lòng cô đau đến thắt lại, biết trước sự tình nhưng vẫn không ngờ bố lại tàn nhẫn như vậy, cô bật cười chua xót:"con hiểu rồi....từ hôm nay con sẽ không bao giờ bước chân vào căn nhà này nữa. Nơi đây từ khi mẹ mất, đã không còn là gia đình của con. Và bố....cũng không còn là bố của con"
Ánh mắt của cô giờ chỉ là một mảng lạnh lẽo. Đáy lòng không cảm thấy xót xa hay đau đớn gì nữa mà trống rỗng vô định. Cảm giác trong phúc chốc đã không còn một ai bên cạnh khiến cô tuyệt vọng.
Đồng Nghi bước vào trong biệt thự họ Trương, không giống mọi hôm mà tiến thẳng ra khuôn viên phía sau. Cô chọn công việc tưới nước cho hoa, vừa để nước mắt tự khô, cũng là để bản thân vì hương hoa mà thoải mái đôi chút.