Tiếng nói cất lên làm cô giật mình, thì ra nãy giờ cô để vòi nước tưới vào chân mình mà không hề có cảm giác gì.
"Đại thiếu gia, anh làm gì ở đây vậy?"_Cô ngước mặt lên hỏi.
Anh không nói gì, chỉ gửi cô một nụ cười hiền hậu, sau đó kéo cô vào trong hiên, bảo cô ngồi xuống ghế,còn mình ngồi xổm xuống đất, đưa tay định tháo giày cho cô.
"Mang giày ướt sẽ khó chịu lắm"
Đồng Nghi hốt hoảng vội rụt chân lại:"A, anh để tôi tự làm"
Anh hiểu ý gật đầu, rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
"Đến cả vớ cũng ướt luôn rồi, tệ thật"_cô nhăn mũi.
"Em có làm gì cũng vô ích thôi"_anh nói, chất giọng trêu chọc.
"....."
"Anh nói em đó, muốn cao lên thì đi bơi, tập gym, có quá nhiều thứ thực tế mà, đâu nhất thiết phải tự tưới nước cho mình"
Cô "hả?" một tiếng thật dài, sau đó đứng dậy thanh minh:"Này, anh xem tôi là trẻ con à? Sao tôi lại có thể tưới nước cho mình để mau lớn được"
"Còn không phải sao?"_Anh nhướn mày về hướng đôi giày ướt sũng được cô phơi ngoài nắng kia.
"Là tại, tại trời nóng quá thôi. Mà nè, tôi cũng không phải....lùn tới mức đó đâu"_Cô chu mồm liếc xéo anh.
Anh bật cười. Thật đáng yêu.
Khung cảnh bỗng dưng im ắng, cơn gió nhẹ thoảng qua mang theo chút mùi hương, khiến tâm tình dễ chịu.
"Đại thiếu gia...tô...."
"Dừng"_ Chưa kịp nói hết câu, Nhật Hoàng đã cắt ngang, anh cau mày nhìn cô:"Đại thiếu gia, đại thiếu gia, nghe vĩ đại thật, nhưng nghe riết thành nhàm chán. Hãy gọi tôi là Nhật Hoàng đi"
"Tôi làm sao dám"
"Ở đây không có ai. Với lại, tôi cho phép, ai dám làm gì em"
Anh trưng đôi mắt láp lánh nhìn cô, làm Đồng Nghi ngớ cả người.
"À mà, lúc nãy em định nói gì?"
Cô quay người nhìn thẳng về phía ánh mặt trời, bàn tay cũng vô thức đan xen vào nhau:"Thiếu gia như anh, học rộng hiểu sâu, lại còn trải đời nhiều hơn tôi, có thể, cho tôi hỏi một chuyện được không?"
Anh mỉm cười, gật đầu nhẹ. Chả biết như thế nào, rất lạ, người này khiến cô cảm thấy rất an toàn.
"Để bảo vệ được những người mình yêu thương, cần phải có những gì?"
Nhật Hoàng cắn môi, từ khi đứng từ xa nhìn cô tại khuôn viên này, anh đã cảm nhận được một Đồng Nghi mang đầy tâm trạng. Anh không dám hỏi, chỉ sợ cô lại khó xử, nhưng đến phút này, bản thân lại khiến cô tin tưởng mà trải lòng, trong tâm trào lên niềm vui không diễn tả được.
Anh nói:"Ngày xưa, có một thiên thần tự xưng mình là thiên hạ vô địch,hắn ta tuyên bố rằng sẽ bảo vệ được cả thế giới, vì thế rất được mọi người kính trọng và yêu quý. Rồi cho đến một ngày, đại loạn xảy ra, ác quỷ xâm chiếm, cả thế giới chìm trong đau khổ..."
"Sau đó thế nào? Vị thiên thần đó đâu, sao hắn ta lại không xuất hiện?"
Anh cười nhẹ:"Hắn ta đã cố gắng thực hiện lời hứa của mình, nhưng đến cuối cùng vẫn không làm được"
"Tại sao?"
"Hắn dùng cả sinh mạng mình để bất chấp bảo vệ, che chở đến cạn kiệt sinh lực, một thân bạch y tinh khiết cùng đôi cánh hùng vĩ ngày trước dường như đã không còn nguyên vẹn, trước sau đều thấm một màu đỏ tươi. Hắn trút đi hơi thở cuối cùng, tan biến thành cát bụi, nhưng thế giới vẫn rơi vào tay của ác quỷ"
"....."
"Em có biết hắn đã sai ở đâu không?"
"....."
"Hắn quên mất rằng thứ mà hắn cần bảo vệ nhất, chính là bản thân của mình. Nếu như lúc đó hắn lí trí, trao cho bản thân một chút tia sống, thì hắn đã có thể quay trở lại bảo vệ thế giới thêm lần nữa."
Đồng Nghi từ đầu chí cuối đều im lặng lắng nghe.
Lần này anh mới nhìn cô, đôi mắt kiên định:"Em hỏi anh làm sao để bảo vệ được người mình yêu thương? Điều đầu tiên mà em cần làm là bảo vệ được chính bản thân mình. Không phải em cố chấp mạnh mẽ, cố chấp liều lĩnh là có thể làm được. Giống như vị thần đó, đến cuối cùng vẫn không thể che chở được ai cả."
Cô ngẩng đầu, mở tròn hai mắt.
Đôi mắt của Đồng Nghi rất đẹp, giống như hai ngôi sao trong đêm mùa hạ, rất sáng và có hồn.
"Tôi nói, sai hả?"_sao cô lại có phản ứng như vậy.
Cô lắc đầu, cười lộ cả núm đồng tiền sâu hoắc:"Cảm ơn anh"
[.]
Đến căn bếp quen thuộc, cô đang lau dọn mọi thứ thì có cuộc gọi truyền đến. Lau vội bàn tay, nhấc máy
"Alo"
[Là tôi?]
Cô ngớ người, thanh âm lạnh lùng này là của...?
"Nhị thiếu gia?"
[Ừ...]
"Sao anh lại có số điện thoại của tôi"
[Chẳng phải trên hồ sơ xin việc của cô có viết à? Mau mang đồ ăn đến công ty cho tôi]
"H- hả???"
Chưa kịp hỏi rõ ràng đầu dây bên kia đã dập máy.
Một lúc sau, tin nhắn địa chỉ gửi đến. Cô thở dài, bắt tay vào làm cơm.
Đến công ty, Đồng Nghi hoang mang không biết nên vào bằng lối nào. Bởi thang máy ở đây được thiết kế riêng biệt, phân định rõ ràng nơi dành cho cấp trên, nhân viên văn phòng và nhân viên hỗ trợ vệ sinh. Đang định gọi điện thoại lại hỏi Nhật Khánh thì xuất hiện trước mặt Đồng Nghi là một cô gái, dáng vẻ dịu dàng, đoan chính trang nhã, cô ngơ ngác đến độ suýt rơi cả mồm ra ngoài.
"Em đến tìm ai sao?"_Hạnh Mai thân thiện hỏi cô.
Ôi mẹ ơi, giọng nói này, cô thực sự sắp bị bẻ cong mất a~
"À, em là Đồng Nghi, em đến gặp Nhậ....à không, gặp phó giám đốc Khánh"
Hạnh Mai nhìn cô từ trên xuống dưới, đôi mắt đậu lại ở đôi giày cô đang mang.
"Đôi giày này là? Em...tự mua sao?"
"Không không, thật ra em là người giúp việc cho nhà của phó giám đốc. Đây là món quà ngày đầu đi làm mà tất cả người giúp việc đều có"_cô thật thà.
"Là phó giám đốc nói với em như vậy?"
"Đúng a~"
Hạnh Mai cười khẽ:"Em mang thấy thoải mái không? Tại chị thấy đẹp nên cũng muốn mua một đôi"
Cô xua tay:"Anh ta bảo đây là hàng ngoài chợ, tuy là mang rất thoải mái nhưng không hợp với chị đâu"
Hạnh Mai khuôn mặt mang hàm ý cười rất rõ ràng, thái độ và ánh mắt như thể "chị đây biết tất cả rồi" khiến cô lại càng thêm khó hiểu. Nhưng cô đâu biết được rằng đôi giày mà mình đang mang, là của Hạnh Mai lựa chọn giúp cô.
Nhớ lại ngày phó giám đốc nhã ý muốn cùng Mai đến trung tâm thương mại. Hắn bảo cô hãy giúp hắn chọn một đôi cực kì đơn giản, cực kì thoải mái. Bởi hắn biết, với tính cách của người này nếu tặng phải đôi giày đắt tiền, quá nổi trội thì sẽ tiếc của, phí tiền, không thể đặt dưới chân.
Đôi giày mà cô đang mang là một đôi trong số những đôi giày nổi trội mà Hạnh Mai cảm thấy vừa ý nhất. Nhật Khánh vừa nhìn cũng cảm thấy hài lòng, đôi giày nhìn bề ngoài thì có vẻ đơn giản, nhưng màu sắc lại tươi mới, chất liệu lại co dãn, khiến người mang cảm thấy thoải mái, dễ dàng di chuyển.
Cơ mà giá thành cũng không hề rẻ bằng bó rau ngoài chợ như ai đó nghĩ đâu a~
Thấy Hạnh Mai cứ mơ hồ rồi tủm tỉm cười, Đồng Nghi quơ tay trước mặt cô:"Chị, sao vậy?"