Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, Trịnh Hải Dương cầm chén để sang một bên, lấy khăn giấy lau tay, không thúc giục cậu. Hàn Nhất tựa vào giường, đầu óc quay cuồng, nghĩ thế nào cũng không bỏ qua đề tài đó được.
Nhưng hiển nhiên Trịnh Hải Dương hiểu rõ cậu, nhìn cậu nằm đó không có biểu tình gì, nói: "Em có phải đang nghĩ chuyện gì đó để qua mắt anh, đúng không?"
Hàn Nhất: "Sao có thể?"
Trịnh Hải Dương: "Vậy em thật sự không có gì muốn nói cho anh sao?"
Hàn Nhất rụt người dưới chăn bông, hai tay cũng chui vào chăn: "Em đau đầu, muốn ngủ."
Trịnh Hải Dương nhìn cậu trượt xuống, đột nhiên nói một câu: "Hôm qua có phải là do em nghĩ đến đối tượng mình thầm mến đến độ trằn trọc nên mới đâm ra cảm lạnh?"
Hàn Nhất bị sặc nước miếng của bản thân, nghẹn ho đến đỏ mặt, Trịnh Hải Dương vừa giúp cậu vuốt ngực nhuận khí vừa ra vẻ đã hiểu nói: "Thì ra là thế."
Hàn Nhất lớn vậy rồi, mà lần đầu tiên lại gặp trường hợp làm cậu lúng túng không biết giải quyết thế nào, cậu nghĩ lúc này nếu trước mặt là Bí Đao thì chắc chắn cậu đã vững như Thái Sơn rồi, tay già đời tình trường cùng loại vừa mới bắt đầu yêu thầm khẳng định không giống nhau.
Hàn Nhất ho khan một trận, không biết nói tiếp với anh thế nào, nhấc chăn lên chui vào, đầu vùi vào gối làm rùa đen rụt đầu.
Chiêu này không được khí phách lắm, nhưng Trịnh Hải Dương thấy vậy cũng chẳng hỏi nhiều, anh nghĩ thằng bé khó chịu, hiện giờ yêu sớm còn bị hỏi đông hỏi tây, là anh anh cũng phiền, chẳng qua nhìn thế này, khẳng định có người yêu rồi, Bí Đao không nói bậy.
"Được được, ca ca sai rồi, không hỏi nữa."
Lúc này Hàn Nhất mới chậm rãi chui từ trong chăn ra, khịt khịt cái mũi, không vui hừ một tiếng.
Hôm nay Hàn Nhất bị bệnh, thật là 'bệnh như núi lở', cậu gọi điện cho phòng thí nghiệm và xin nghỉ ngơi ở nhà.
Đã nhiều năm Trịnh Hải Dương chưa từng chăm sóc đệ đệ mềm yếu như vậy, bây giờ xắn tay áo rửa rau làm cơm hoàn toàn không có chút trở ngại tâm lý nào. Giữa trưa cho ăn cơm xong, Hàn Nhất ngủ một giấc, buổi chiều lại cùng cậu ngồi trong phòng xem TV ăn quà vặt.
Hàn Nhất hiện giờ nhận rõ cảm giác của mình dành cho Trịnh Hải Dương, đương nhiên sẽ không cố ý kén cá chọn canh với ca ca nữa, nhưng cái miệng khẩu nghiệp không chĩa về Trịnh Hải Dương thì cũng chĩa về người khác. Ví dụ như Lâm Yến, cái người đang đóng vai hoàng đế trẻ trên TV lúc này.
Mấy năm nay Lâm Yến phát triển rất tốt, tuy họ không hiểu trong giới giải trí lắm, nhưng ai bảo người ba Lâm Yến có rất nhiều tiền làm chi. Đầu tư trước sau vô một số công ty điện ảnh, bỏ tiền túi ra chuẩn bị đủ loại quan hệ cho Lâm Yến. Hai năm gần đây, giới giải trí phát triển nhanh chóng, Lâm Yến đóng liên tiếp mấy bộ phim hay, từ màn ảnh nhỏ đã lên màn ảnh lớn.
Hàn Nhất ngồi dựa trên giường, một bên nhai trái cây được anh trai đút tận miệng, một bên giơ tay chỉ Lâm Yến trong TV, nói: "Mấy hôm trước anh ta cứ khoe khoang gọi điện cho em, mở miệng ra cứ kêu em là tiến sĩ Hàn."
Trịnh Hải Dương gặm quả táo bự, một bên gặm, một bên cầm dao gọt đút Hàn Nhất, anh giương mắt nhìn TV, trong màn ảnh Lâm Yến đang ngồi ngạo nghễ trên cao nhìn xuống chúng thần tử quỳ lạy, anh nói: "Có lẽ anh ta diễn vai vương gia hoàng đế nhiều, mấy ngày trước anh có việc tìm anh ta, nói xong mà anh ta nói với anh — lui ra đi." Lui ra cái con khỉ! Bộ tưởng đây là cung điện, thích ra lệnh cho thái giám hầu hạ à?!
Hàn Nhất và Trịnh Hải Dương nói về Lâm Yến cứ như hai bà hàng xóm chuyên gia buôn dưa lê ngồi cùng nhau, xem anh ta như công cụ gắn kết tình anh em. Thời điểm Hàn Nhất độc miệng thì tuyệt đối không chút khách khí, bắt bẻ Lâm Yến từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài hết một lượt. Trịnh Hải Dương nghe xong trong lòng có chút thỏa mãn, cảm thấy trên đời này chỉ có một mình em trai bảo bối đây mới có thể không nói một từ thô tục nào mà vẫn đè đầu người ta thành như vậy.
Trước kia anh cảm thấy Hàn Nhất độc miệng rất đáng ghét. Bây giờ ngẫm lại, anh thực sự không thấy ghét đến thế, chỉ cần đối tượng độc miệng không phải mình, thì một chút cũng không đáng ghét.
Với nhận thức như vậy, Trịnh Hải Dương nói: "Em trai à, nói em nghe, về sau lúc khẩu nghiệp có thể trừ anh ra không?"
Lập tức trong lòng Hàn Nhất không ngừng phỉ nhổ bản thân, cho mày miệng thúi, cho mày miệng khẩu nghiệp này! Trên mặt liền hiện ra thần sắc hứa hẹn, nghiêm túc nói: "A, lúc trước có đoạn thời gian phê luận văn sinh viên khoa chính quy hơi bị tức, chứ em không cố ý nhắm vào anh đâu, về sau em với Hàn Thập sẽ không nói anh nữa."
Trịnh Hải Dương vừa lòng gật đầu, giơ tay làm bộ làm tịch sờ đầu Hàn Nhất, vui mừng nói: "Trẻ nhỏ dễ dạy." Pass chương tiếp theo ở mục pass chuyển đổi, mười một chữ, có dấu, xin hãy đọc kỹ và vào phát một luôn nha.
Hàn Nhất trẻ tuổi thân thể chắc nịch, cảm nhẹ thì chỉ cần ngủ một giấc là khỏe rồi, tới chiều lại tung tăng nhảy nhót. Tuy vẫn bị Trịnh Hải Dương cưỡng chế đè lên giường nghỉ ngơi, nhưng rất khó để có thời gian cho hai người anh em bọn họ ở riêng bên nhau, vì thế đặc biệt hưởng thụ khoảng thời gian này, hận không thể ngày ngày sinh bệnh, càng hận Trịnh Hải Dương không thể mỗi ngày đều xin nghỉ ở nhà chăm sóc cậu.
Hàn Nhất nằm trên giường xem TV tiện mồm phê bình Lâm Yến, nhịn không được trộm nhìn Trịnh Hải Dương vài lần, cậu không dám quang minh chính đại nhìn, đầu giường không có gương, cũng không biết cảm xúc trong mắt bản thân bây giờ thế nào. Tuy rằng tương lai của hai người rất quan trọng, nhưng hiện tại còn chưa đến thời khắc sợ hãi, cậu sợ không kiểm soát được ánh mắt bản thân, sợ bản thân vừa sơ hở đã bị lộ.
Cậu ở bên cạnh nhìn lén, càng nhìn càng cảm thấy anh đẹp trai không chịu được, sao có thể đẹp trai như vậy chứ, thật muốn ôm đầu qua liếm liếm.
Buổi chiều Trịnh Hải Dương đến trường đón Hàn Thập tan học, xe vừa mới khuất bóng khỏi sân, Hàn Nhất lập tức nhảy khỏi giường, hỏa tốc chạy vào buồng vệ sinh tắm rửa, tự kỳ cọ bản thân sạch sẽ thơm tho, còn ngồi trước gương skincare thoa thoa vỗ vỗ, làm xong còn nháy mắt đá lông nheo, thật tuyệt khi không có bạn bè.
Hàn Thập trở về thì Hàn Nhất đã thay xong quần áo, đang ở phòng bếp dùng lò vi ba hâm cơm, Hàn Thập chạy từ sảnh vào hô một tiếng "anh", Hàn Nhất xoay người, khó có được lúc không ghét bỏ em trai, mà nói: "Đi rửa tay ăn cơm."
Trịnh Hải Dương đổi giày bước vào, kinh ngạc nói: "Sao em lại rời giường?"
Hàn Thập vừa vào cửa không còn bị khẩu nghiệp như thường ngày, lập tức ngẩn người, bởi vì cứ cảm thấy thiếu cái gì. Nhóc cứ đứng ở đó không nói chuyện, như đang chờ anh mình nói xấu mình, rồi lại nhìn anh tay cầm xẻng đảo cơm, bộ dạng cả kinh hỏi Trịnh Hải Dương: "Anh Dương Dương, đầu của anh ấy bị sốt hỏng não rồi ư? Anh ấy thế mà biết hâm cơm kìa?"
Phòng bếp không có cửa, âm thanh của Hàn Thập cũng không nhỏ, toàn bộ câu hỏi không sót chữ nào rớt vào tai cậu, Hàn Nhất nắm cái xẻng nhịn không thèm xoay người, làm bộ bản thân chưa nghe thấy gì hết. Bây giờ tâm trạng của ông đây hơi bị tốt, đang là thời điểm tình yêu đâm chồi theo đuổi người thương, không có thời gian đập lòi lol thằng em nghịch ngợm.
Bữa cơm tối này là Hàn Nhất hâm, ăn xong Trịnh Hải Dương theo thường lệ xắn tay áo rửa chén, đột nhiên Hàn Nhất nói: "Để em cho." Trịnh Hải Dương đứng một bên trong bếp trừng mắt nhìn cậu, mở miệng: "Đầu em thật sự bị sốt hỏng luôn rồi à?"
Hàn Nhất: "........." Ngày thường cậu quả thật lười đến độ không thèm đụng tay vào mấy thứ này.... Lâu lâu chăm chỉ, tất cả mọi người đều mắng đầu cậu bị hỏng....
Hàn Nhất thế mà không khẩu nghiệp, Hàn Thập cảm thấy hôm nay chắc anh trai vui lắm, nếu đã vui rồi mà không nhân cơ hội này hỏi bài tập thì uổng quá.
Hiện tại Hàn Thập học lớp 2, đống bài tập đó đáng lý ra không làm khó Hàn Nhất được, nếu là ngày thường thì anh vừa gõ bàn vừa mắng vừa giải. Chỉ là tối hôm nay, Hàn Nhất ngồi dưới ánh đèn nhìn em trai cau mày vắt óc giải toán, phát hiện đôi khi vấn đề về IQ có thể thực sự là do bẩm sinh....
Hàn Thập không nỗ lực sao? Có vẻ như không phải vậy. Mặc dù nghịch ngợm, nhưng bài tập về nhà vẫn luôn hoàn thành tốt. Khi cậu vào phòng kiểm tra, gần như không có ai vào làm bài tập hộ cả, tất cả đều tự thân nhóc làm. Dù có hơi ngốc và khờ khạo đến đâu thì nhóc sẽ không bao giờ gian dối như người khác, thi không tốt thì cũng không dùng bút đỏ để sửa điểm lại.
Hàn Nhất đọc sách giúp Hàn Thập làm bài tập, tay thằng bé cầm bút chì nghiêm túc nghe, biết làm thì gật gật đầu, không biết làm là lại bắt đầu giương mắt cún con nhìn anh trai mình, chờ anh mắng hả hê rồi lắng nghe anh giảng tiếp cho mình.
Hàn Nhất phụ đạo cho Hàn Thập xong lập tức đứng dậy đi tìm Trịnh Hải Dương, Hàn Thập ngồi trước bàn, khoanh chân nói: "Cảm ơn anh, hôm nay anh thật tốt."
Hàn Thập rất biết nhìn biểu cảm của người khác, từ nhỏ đã biết nói chuyện, là hạt dẻ cười của nhà, người người đều thương nhóc, anh ruột quá độc miệng, vì thế không thường được nghe em trai nói chuyện ấm áp như vậy, giờ phút này mềm mụp nói một câu "Anh thật tốt" khiến Hàn Nhất cảm thấy thoải mái toàn thân, từ đỉnh đầu đến ngón chân đều thấy rất sảng khoái.
Hàn Nhất dặn dò nói: "Làm xong thì ngủ sớm đi." Trong lòng nghĩ quả nhiên em trai ngoan ngoãn ngọt ngào mới được ca ca thích, mấy năm nay cậu độc miệng mà còn lười nữa, khó trách anh cứ hay nhíu mày với cậu. Hôm nay bị bệnh 'cảm' một phen, còn được anh tận tình chăm sóc từ đầu đến đuôi.
Hàn Nhất tự mình kiểm điểm một phen, chạy xuống lầu nhìn thấy Trịnh Hải Dương đã gọt xong trái cây định bưng lên lầu, cậu đi qua, tiếp lấy, bị anh ngăn lại, Trịnh Hải Dương nhìn cậu nói: "Anh cầm được rồi, em còn bệnh, lên nghỉ ngơi sớm đi."
Hàn Nhất nhìn anh, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, cậu không biết khi Hàn Thập nói một câu 'Anh thật tốt' có tâm trạng gì, nhưng lúc này trong lòng cũng ấm áp khôn nguôi, cũng cảm thấy có anh thật tốt, vì thế không suy nghĩ, buột miệng nói: "Anh, anh thật tốt."
Trịnh Hải Dương như bị sét đánh, bưng trái cây trong tay, nghiêng đầu nhìn cậu, chớp chớp mắt, sửng sốt, không thể tích ứng với 'thổ lộ' đột ngột của em trai, mở miệng: "Em.... hôm nay..."
Hàn Nhất thật sự cảm thấy anh rất tốt, dù không có sự yêu thích này, thì anh vẫn đối với cậu rất tốt, cậu nhìn Trịnh Hải Dương trước mắt, tình yêu cứ ẩn chứa như mạch nước ngầm, nhưng cậu chỉ có thể giấu phần tâm tư đó đi, không để cho kẻ nào thấy được. Tuy nhiên ở trước mặt người thương, thiếu niên 16 tuổi không như cao thủ tình trường nào đó che giấu được sự rung động trong lòng.
Ánh mắt cậu chợt lóe, Trịnh Hải Dương còn đang kinh ngạc muốn mở miệng, cậu đột nhiên nâng hai tay ôm đầu anh, hung hăng hôn ở phía sườn mặt anh một cái, tiếp theo nhanh chóng buông người ra, nói: "Anh đối tốt với em như vậy, em cũng không có gì hồi báo anh, đành dâng môi chơm chơm anh vậy."
Một tay Trịnh Hải Dương suýt đánh rơi dĩa trái cây, tay còn lại đưa lên sờ má, nhìn chằm chằm Hàn Nhất, nói: "Đầu óc quả nhiên hỏng rồi!" Nói chuyện không bình thường, làm việc cũng không bình thường! Một lúc sau, đột nhiên bay lên cho Hàn Nhất một đạp: "Thằng thúi này! Thế mà còn đùa với anh đây!"
Hàn Nhất cười hớn hở né tránh, lúc xoay người lại không nhịn được giơ tay chạm bên môi, nơi đó như còn lưu lại độ ấm khi đụng chạm, dê nhỏ trong lòng nhảy loạn lên, cà hẩy cà hẩy, bên tai hơi đỏ, thì ra phải lòng ai đó là như vậy! Hóa ra là cảm giác này!
Đêm Trịnh Hải Dương về nhà, Hàn Nhất thành thành thật thật ngồi ngốc một mình, nhịn xuống không nhảy sang ban công cách vách tìm anh, cậu ngồi bên cửa sổ onl máy tính, đột nhiên phát hiện anh cập nhật một dòng trạng thái trên QQ —
[ Em trai đã có người yêu thầm rồi mà mình vẫn FA!]
Hàn Nhất: "........"
Anh vừa mới trở về là lập tức cập nhật dòng trạng thái rồi, Hàn Nhất nhìn máy tính ngây ngốc, di động run lên báo tin nhắn đến, móc cục gạch ra, vừa thấy là Lâm Yến —–
[ Thiếu niên, nghe nói gần đây cậu có chút tiến hóa, có đối tượng thầm mến, nhưng cậu cũng không nên quên anh cậu nha, năm đó anh ta một tay hứng phân một tay hứng nước tiểu, không dễ dàng chút nào.]
Hàn Nhất trợn trắng mắt, nhấn phím ầm ầm, độp lại anh ta, lại nhận được một tin nhắn khác, lần này là Hàn Đình Đình —
[ Nghe nói con yêu sớm?]
Hàn Nhất: "!!!" Từ từ! Lúc này cậu mới phản ứng kịp có gì đó không đúng, moẹ bà bọn họ đều có kết bạn QQ, anh đăng trạng thái đúng là muốn hại chết cậu mà!! Nếu như Bí Đao gọi là đồng đội heo, thế ca ca là giống heo thần tiên gì?!
Hàn Nhất chạy ra ban công, đang muốn rống mấy tiếng để Trịnh Hải Dương xóa trạng thái, kết quả mông vừa rời ghế, thì 'mẹ iu' Trần Linh Linh lập tức gọi điện sang.
Mông Hàn Nhất lại thành thật đặt xuống ghế, cầm di động, nếu cậu nói em trai trong miệng Trịnh Hải Dương không phải là cậu mà là Hàn Thập thì mẹ có tin cậu không?
Hàn Nhất tiếp điện thoại, đầu dây bên kia thanh âm Trần Linh Linh sử dụng có thể gọi là rít gào: "Con yêu sớm????!!!!!"
Hàn – biết giả ngu chứ sao giờ – Nhất: "A, mẹ nói gì thế? Con hôm nay bị cảm, uống thuốc xong đang muốn đi ngủ."
Mẹ cậu nghe xong thế nào cũng phải quan tâm thân thể con mình chứ đúng không? Đây mới là tư thái chính xác của mẹ ruột, đáng tiếc Trần Linh Linh một chút cũng không quan tâm thân thể Hàn Nhất, nói thẳng: "Đừng có hòng đánh trống lảng, có phải con đang yêu sớm hay không?"
Hàn Nhất mặt vô biểu tình nắm di động, quyết định bán đứng em trai, nói: "Mẹ nói giỡn đúng không? Con sao yêu sớm được, con bây giờ mỗi ngày phê luận văn bận gần chết. Là Tiểu Thập, Tiểu Thập nói lớp trưởng lớp họ xinh xắn, thành tích lại tốt nên yêu thầm người ta, còn nói muốn cưới về sinh con."
Cậu nói xong đầu dây bên kia lại im lặng, trong lòng Hàn nhất bồn chồn nghĩ có thể mẹ sẽ tin, nhưng hiện thực tàn khốc. Lát sau, Trần Linh Linh chậm rì rì nói: "Lớp trưởng của Tiểu Thập...... là con trai."
(╯‵□′)╯︵┻━┻ Thành tích học tập tốt có thể làm lớp trưởng không phải đều là nữ sinh sao? Con trai cái khỉ!!! Lớp trưởng Hàn Thập đã thế còn lấp liếm thế đéo nào được??! Thế này còn biết bịa thế nào? Chẳng lẽ thừa nhận nói —