Chương 70: Dũng cảm tiến về phía trước, tình cảm thầm mến biết đâu sẽ thành!
Edit: Bảo Uyên
Beta: Vũ
———————————————
Hàn Nhất cầm di động, cảm thấy âm thanh của mẹ có chút xa xôi, gió đêm thổi vào cạnh mép bàn trong phòng, khiến mấy trang sách vang lên tiếng xào xạc.
Đầu tiên Hàn Nhất tỏ vẻ sự khinh thường sâu sắc đối với việc 'lớp trưởng của em trai là đực rựa', sau đó cậu bắt đầu động não tìm cách nào đó để lừa mẹ bỏ qua chuyện này.
Nhưng cậu hiểu rõ mẹ mình là người thế nào, từ nhỏ đã không thèm quản cậu, rất nhiều chuyện đều mắt nhắm mắt mở làm lơ. Bởi vì bà cảm thấy suy cho cùng con trai cũng không giống con gái, con trai thì nuôi thả, tùy ý nó, điểm này là do chịu ảnh hưởng của người ba thân yêu Hàn Trị Quân, ba cậu từ nhỏ đã phải tự mình lăn lộn, bây giờ luyện được một thân bản lĩnh biết kiếm ra tiền.
Một đứa con đó giờ được thoải mái tự do nhảy nhót đột nhiên mẹ gọi điện đặc biệt quan tâm, Hàn Nhất biết chắc không xong rồi, mẹ cậu không dễ bị lừa thế đâu, một là mặc kệ, hai là tùy tiện nói vài câu, ba là quản chặt đến cùng luôn.
Lừa gạt cho qua chuyện là chuyện không thể, Hàn Nhất muốn chuyển sang chủ đề khác nên sau một hồi trầm mặt cùng mẹ, cậu mới mở miệng: "Đúng vậy, hiện đang ở trong giai đoạn ngây thơ, tươi đẹp của tuổi trẻ lại rơi vào trạng thái yêu thầm thê thảm này."
Trần Linh Linh tỏ vẻ khinh thường khi nghe con trai trần thuật bằng ba tính từ hình dung bản thân, bà hừ một tiếng nói: "Ngây thơ còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, tốt đẹp thì thôi bỏ đi, thê thảm cũng là mày tự chuốc lấy."
Hàn Nhất nghĩ thầm đúng là chỉ có mẹ ruột mới nói ra được, một bên đỡ trán một bên nói: "Mẹ có thể đừng châm chọc con nữa được không? Hôm nay con đang bị bệnh, là cảm lạnh đó."
Giọng Hàn Nhất đã đỡ nhiều, nhưng mỗi lần cảm lạnh đến độ phát sốt thì cuống họng có hơi không thoải mái, Trần Linh Linh thông qua điện thoại nghe được con trai hình như bệnh thật rồi, vì thế giọng điệu tự động mềm xuống, nói: "Con chú ý thân thể chút đi, tuy ban ngày ấm áp nhưng buổi tối vẫn lạnh đó. Có nhớ đóng cửa sổ không đấy, lại không đóng à?"
Hàn Nhất đứng dậy đi đóng cửa sổ, bên kia điện thoại Trần Linh Linh nghe được một tiếng 'rầm' nặng nề thì biết con trai đã ngoan ngoãn đóng cửa sổ rồi, vì vậy tâm tình tốt lên đôi chút, cuối cùng mới nói: "Lúc này không phải mẹ không cho con yêu đương, nhưng tình huống của con con cũng biết mà, hiện giờ mới mười mấy tuổi đầu còn đang đi học, chưa được thành niên nữa, nếu con thành niên rồi thì tùy con. Con gái ở trường con bây giờ đều lớn hơn con hết, thuộc đẳng cấp đàn chị cả rồi, nếu con giống thằng con trai mập mạp nhà dì Thu (Bí Đao) học thẳng một đường từ tiểu học lên trung học thì mấy bạn nữ bên cạnh con chắc chắn cùng tuổi con, khi đó yêu sớm là chuyện bình thường."
Hàn Nhất cười một tiếng, nói: "Rốt cuộc là mẹ đang lo lắng chuyện gì? Con chỉ mới bắt đầu thích người ta, cũng đâu phải nói chuyện yêu đương."
Lời nói của phụ nữ thì đàn ông phải tự biết nắm bắt trọng điểm, dù có là quan hệ mẹ con cũng không ngoại lệ, Hàn Nhất cảm thấy những lý do mẹ nói không quan trọng, nghe không ra manh mối. Lập tức dứt khoát chủ động giúp mẹ tìm một đầu mối, để bà đi theo tuyến đường này.
Quả nhiên, Trần Linh Linh đáp lời: "Mẹ lo ở phương diện tình cảm con quá đơn thuần, sẽ dễ bị lừa." Dừng một chút nói tiếp: "Nhưng mà con chỉ là yêu thầm nên có thể miễn cưỡng chấp nhận, nếu con còn nói nữa coi chừng mẹ đánh con." Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Nãy giờ Hàn Nhất vẫn đang điên cuồng động não, đột nhiên linh quang chợt lóe, đã biết nên nói với mẹ thế nào, cậu bảo: "Thực sự con đang yêu thầm nên người ta không biết."
Trần – bắt đầu nhiều chuyện – Linh Linh: "Ở trường con sao?"
"Không phải."
Bà thở phào nhẹ nhõm một hơi, không phải ở trường thì tốt, đỡ phải lo lửa gần rơm.
Hàn Nhất nói: "Mẹ ơi, mẹ nói xem nếu như con tìm con dâu cho mẹ, lớn lên đẹp mắt, dáng cao chân dài, hiểu chuyện lại biết săn sóc, kiếm tiền giỏi, bối cảnh gia đình tốt, mẹ cảm thấy thế nào?"
Trần Linh Linh nghe xong, nghĩ nghĩ, thốt lên: "Con gái như vậy sao có thể nhìn trúng mày được."
Hàn Nhất: ".........." Nhân sinh cũng quá gian nan rồi, rốt cuộc có phải mẹ ruột không dị?
Hàn Nhất xù lông: "Mẹ!! Sao mẹ coi thường con như thế?"
Trần Linh Linh giúp cậu phân tích qua điện thoại, dùng góc nhìn phụ nữ: "Con nghĩ xem, con nói dáng cao chân dài, hiện tại cứ cho là con xấp xỉ 1m78 đi? Theo mẹ biết thì con gái chỉ tìm người từ 1m8 trở lên. Biết ăn nói lại biết săn sóc, loại con gái này khẳng định EQ vô cùng cao, gia đình giáo dục tốt, học lực giỏi, người có điều kiện thế này đương nhiên phải tìm người bạn trai cũng phải biết săn sóc, nói chung người ta sẽ không để ý bối cảnh gia đình trước mà chỉ xem trọng cảm giác. Tính tình con kém như vậy, lười thì thôi mà còn khẩu nghiệp, con gái nhà người ta không thèm con đâu."
Uống miếng nước tiếp tục nói: "Bối cảnh gia đình tốt thế nào cũng phải tìm nhà có môn đăng hộ đối, gia môn nhà chúng ta coi như khá ổn, không kéo chân sau con, nhưng mẹ cảm thấy con tự kéo chân sau bản thân thì đúng hơn. Chỉ với cái tính tình còn lười kia, cả ngày cứ phải để anh mày coi chừng, em mày còn chăm hơn mày, chỉ do còn nhỏ anh chăm mày dữ quá, chăm đến độ đến giờ vẫn còn lười."
Hàn Nhất: "......." Thì ra trong lòng mẹ con là thế này sao........
Hàn Nhất lau mồ hôi trên trán, tuy bản thân bị dìm đến độ không thể ngóc đầu lên nổi, những tiêu chuẩn đó toàn dựa theo anh, mẹ cậu hiển nhiên rất hài lòng điều kiện của anh. Vì thế nói: "Được rồi, con hiểu, con không xứng, nhưng mà người con dâu như này mẹ cảm thấy thế nào?"
Trần Linh Linh thẳng thắn thành khẩn nói: "Nếu con có thể cưới người như vậy về, mẹ đúng là chẳng còn gì để mà bắt bẻ." Bổ sung thêm: "Nhưng bây giờ nói thì có hơi sớm, con à phải dũng cảm tiến về phía trước, tình cảm thầm mến biết đâu sẽ thành!"
Lúc này Hàn Nhất mới bắt đầu đẩy đưa, miêu tả từ cụ thể đến một người, cuối cùng nói: "Mẹ nói thử xem nếu như anh Dương Dương thì sao?"
Trần Linh Linh nhanh chóng phản ứng: "Haizzz, nếu anh mày mà là con gái thì mẹ còn chờ mày nói à? Mẹ đã sớm cho mày rước dâu về nhà, lúc còn nhỏ lập tức cho hai bây đính hôn luôn!"
Hàn Nhất cầm di động hưng phấn nhảy khỏi ghế, cậu nghĩ mẹ nói như vậy, tức là vừa lòng anh đúng không?! Còn chưa nhảy nhót xong, lại nghe được đầu bên kia nói: "Thôi đừng nói nữa, bây giờ anh mày rất được nghênh đón, có mấy người đến hỏi thăm mẹ rồi, toàn chưa tới 20. Mấy hôm trước chú Cao của con còn hỏi thăm giùm Kỳ Kỳ, nói hắn chỉ sinh được một đứa con gái, muốn hai nhà thân càng thêm thân kìa!"
Hàn Nhất theo bản năng nói: "Ổng dám!"
Trần Linh Linh thở dài: "Ổng không dám mà, nhưng con gái ở nhà được thương yêu, cái gì cũng nghe con gái. Làm sao dám áp dụng ý nghĩ phong kiến lên người con gái ổng được, chỉ dám để Kỳ Kỳ và Dương tiếp xúc nhiều một chút rồi sinh ra cảm tình. Vừa hay để sau này Trịnh Hải Dương tiếp nhận công ty bất động sản luôn, thật tốt."
Tốt? Còn tốt? Hàn Nhất nghĩ thầm con dâu của mẹ sắp bị người khác cướp đi mà còn tốt! Tốt cái khỉ!
Hàn Nhất hàn huyên với mẹ thêm mấy câu, mẹ nghe cậu không yêu sớm chỉ yêu thầm lập tức thấy hài lòng, hai mẹ con bớt nói đi vài câu thì mỗi người đều vui.
Cúp điện thoại, Hàn Nhất lục lọi danh bạ trực tiếp gọi cho Cao Kỳ Kỳ, lúc ấy cô nhóc đang ở thư viện học bài, nhìn màn hình nhảy hai chữ Hàn Nhất làm cô thấy kỳ lạ, sao tự dưng gọi cho cô nhỉ, vì thế cầm điện thoại ra ngoài bắt máy.
Hàn Nhất không thèm dông dài hiển nhiên Cao Kỳ Kỳ cũng hiểu, mở miệng nói thẳng: "Làm sao?"
"Không làm sao, hỏi chị chuyện này."
Cao Kỳ Kỳ ôm ngực, đứng ở cửa thư viện, cô mặc áo len váy ngắn với quần legging, mấy nam sinh đi ra từ thư viện ai cũng quay đầu ngắm cô, Cao Kỳ Kỳ trợn trắng mắt, quay lưng lại, trong miệng thầm mắng: "Nhìn cẹc."
Hàn Nhất biết đại mỹ nhân như Cao Kỳ Kỳ đi đường thể nào cũng có người nhìn chằm chằm, không quan tâm, nói thẳng: "Gần đây chị có liên lạc với Trịnh Hải Dương không?" Cậu chẳng thèm gọi anh mà trực tiếp gọi tên.
Cao Kỳ Kỳ khó hiểu: "Không có, chị đi học bận gần chết, liên lạc với anh em cũng đâu giúp chị làm bài tập được."
Hàn Nhất nghĩ nghĩ, cảm thấy trực tiếp mở miệng hỏi không tốt lắm, nhưng cậu chẳng thể tìm được câu từ để quanh co lòng vòng, nói: "Đừng bảo là chị thích anh em đó nha?"
Nguyên buổi tối Cao Kỳ Kỳ phải học bài ở thư viện mệt mún xỉu, sắp hoa mắt tới nơi, áo khoác còn chưa mặc đã chạy ra, thế mà lại bị hỏi một vấn đều khó hiểu thế này, cô dậm chân lớn tiếng nói: "Khùm (*) hả! Chị đây thích Trịnh Hải Dương làm gì? Cúp đi học bài đây." Nói xong trực tiếp cúp máy chạy về thư viện.
(*)raw để 毛病 kiểu nó đồng âm với 有病 là có bệnh ý, mị để khùm nghe cho vietnamese nhe!
Nhờ có máy điều hòa của thư viện mà thân thể ấm lên, cô chà xát tay tiếp tục đọc sách, bạn cùng phòng đưa cô ly nước ấm, uống một ngụm, bạn cùng phòng nhỏ giọng hỏi: "Ai vậy?"
Cao Kỳ Kỳ: "Thằng em thôi", dừng một chút bổ sung: "Có bệnh, đêm hôm gọi điện thoại."
Bạn cùng phòng còn tưởng là người theo đuổi, nghe nói là em trai, sự nhìu chuyện bị dập tắt, tiếp tục đọc sách.
Cao Kỳ Kỳ cầm bút lên, một lần nữa nằm dài lên bàn, trong lòng lôi giáo viên chuyên ngành ra mắng, rồi suy nghĩ cuộc điện thoại mà Hàn Nhất vừa gọi — Cậu nhóc gọi cho mình làm gì? Không phải bình thường thằng nhóc này không gặp mặt cũng chả thèm gọi điện sao? Không phải đang bận viết luận văn tiến sĩ à? Sao rảnh dị?
Còn vừa rồi là có ý gì? "Đừng bảo là chị thích anh em đó nha?" Mẹ màiiii~~~ Cao Kỳ Kỳ cầm bút vừa nghĩ vừa viết hai chữ, chữ cũng ngoằn ngoèo cả, cô trừng mắt nhìn cuốn tập, nghĩ thầm sao đột nhiên Hàn Nhất hỏi cô vấn đề này? Thằng này chưa bao giờ lo chuyện bao đồng, tự nhiên hỏi như vậy là có ý gì?
Nếu người nghe điện thoại là Bí Đao, chắc hẳn mắng một câu sẽ quên ngay, nhưng phụ nữ không giống đàn ông, phụ nữ là loại sinh vật luôn có thể đào ra vô vàn ý nghĩ chỉ với vài chữ cỏn con, đây mới là phụ nữ.
Cao Kỳ Kỳ nghĩ thầm Hàn Nhất khẳng định không vô duyên vô cớ hỏi vấn đề nào đó, sao tự dưng hỏi như vậy? Vì sao gọi điện cho cô? Cao Kỳ Kỳ không bao giờ nghĩ rằng Trịnh Hải Dương có thể thích mình được, chủ yếu vì bọn họ thật sự không có tí cảm giác nào với nhau, quen biết nhau lâu vậy rồi mà.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, chẳng lẽ Trịnh Hải Dương đang yêu đương? Mà Hàn Nhất không biết đối phương là ai, còn tưởng là cô nên mới cố ý gọi điện đến thử? Trên đời này chỉ sợ phụ nữ có đầu óc mới có thể đi vòng vòng dài dòng đến vậy thôi, Hàn Nhất cúp máy, xác định Cao Kỳ Kỳ không thích anh nên an tâm tắm rửa đi ngủ, bên kia Cao Kỳ Kỳ móc điện thoại ra ầm ầm nhấn phím gửi tin nhắn cho Trịnh Hải Dương.
[Anh đang yêu đương phải không?]
Lúc ấy Trịnh Hải Dương đang ở thư phòng xem bản vẽ, di động run lên không thèm cầm, lát sau mới cầm lên, nhìn lướt qua rồi ngây người.
[Không có. Em nghe từ đâu thế?]
[Em anh hỏi xem em có thích anh không, em còn tưởng anh đang quen ai.]
Trịnh Hải Dương nhìn chằm chằm tin nhắn rep mình, suy nghĩ nửa ngày cũng không rõ Hàn Nhất sao lại làm như vậy, rõ ràng là bản thân nó yêu sớm, đi hỏi Cao Kỳ Kỳ làm gì?
Từ từ..... chẳng lẽ người Hàn Nhất thích là Cao Kỳ Kỳ?!! Nó cho rằng Cao kỳ Kỳ thích mình, cho nên mới hỏi liệu Cao Kỳ Kỳ có ý tứ gì với mình không á?!