Nhưng dù tui thấy thẹn trong lòng, tui cũng không thể để lộ ra ngoài được.
Tui nghiêm trang mà nhìn Yến Thâm, hy vọng hắn có thể biết khó mà lui, sau đó vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống ghế phụ, tụi tui vờ như cái gì cũng chưa xảy ra rồi lái xe rời đi.
Không đúng, không đúng.
Tui là 1, là ở bên trên.
Bảo Yến Thâm ngồi lên đùi tui thì cần gì phải cảm thấy thẹn chứ?
Tui bị chính mình thuyết phục, não bổ ra cảnh ôm hắn chơi xe chấn, hắn đỏ mặt cắn răng cố không phát ra tiếng, hai mắt tui không khỏi sáng ngời.
Vì thế tui lại kích động vỗ đùi thêm mấy cái: “Bảo bối, mau tới đây.”
72.
Hai vị hàng xóm trụ tầng lầu dưới nhà tui hai tay xách theo bao nilon xuất hiện trong tầm nhìn ở kính chắn gió.
Thanh niên tuổi trẻ hơn một chút mang tâm tình rất tốt mà hướng tui chào hỏi: “Cố tiên sinh, ngày nghỉ ngơi mà anh vẫn ra cửa sớm như vậy nha!”
Một lòng nhiệt huyết của tui đột nhiên bị đánh vỡ, tui co được dãn được mà rời khỏi ghế điều khiển bước ra, thuận tiện cười vẫy tay: “Không phải hai người cũng vậy sao? Ngày nghỉ mà vẫn dậy sớm ra cửa mua đồ ăn.”
Thanh niên cười ha hả mà nhìn Yến Thâm đang nắm cửa xe, lại nhìn tui nháy mắt: “Bạn của anh?”
Tui thấy anh chàng sống chung với cậu ta đang đứng bên cạnh nhăn mày lại, nên cũng vội vàng nháy mắt: “Đúng vậy, vừa vặn chúng tôi còn có chuyện phải làm, lần sau lại nói.”
Cậu ta đứng dưới hàng hiên vẫy tay tạm biệt, rất là có tinh thần mà nhìn tui làm cái khẩu hình: Cố lên!
Tui chui vào ghế phụ, để Yến Thâm thay tui đóng lại cửa xe, tui giơ tay lau một phen mặt.
… Cố lên cái rắm ấy!
73.
Nói đến vị hàng xóm này, thật ra cũng có một đoạn hồi ức lúc mới gặp không tốt đẹp gì mấy.
Làm một chàng 1 lưu lạc trong giới gay, tui tất nhiên là thấy mỹ nhân đều muốn tiến lên làm quen một chút.
Ngày đó, tui mới chuyển tới không lâu, vừa lúc ở trong thang máy ngẫu nhiên gặp được cậu thanh niên vừa rồi.
Tui mua phòng ở tầng 20, cậu ta quẹt thẻ, đèn của tầng 19 sáng lên.
Tui nhìn thấy, ai da, gần nhau như vậy, này chẳng phải là duyên phận hay sao!
Cậu ta có gương mặt thanh tú, khí chất cũng sạch sẽ, không giống như người trong cái giới này.
Nếu tui muốn chơi, chắc chắn sẽ không tìm kiểu người sạch sẽ như vậy, nhưng lại nhịn không được mà mở miệng trò chuyện hai câu.
Cậu ta nói cậu ta họ Kỷ tên Diễn, đang ở sống chung với người yêu.
Dáng vẻ khi nhắc tới người yêu đã ý cười đầy mặt làm tui ngừng thở, bỗng nhiên sinh ra cảm giác hướng tới.
Đến lầu 19, cửa thang máy mở rộng ra, bên ngoài là một anh chàng cao to mặc đồ ở nhà đứng đó.
Nhìn cách anh chàng cao to nhận lấy đồ trong tay cậu ta thì người này 99% chính là người yêu mà cậu ta nhắc tới.
Tui không có ấn nút đóng cửa lại mà chờ nó tự động khép lại.
Kỷ Diễn xoay đầu lễ phép chào tạm biệt tui, tui vừa định cười một cái, gã cao to kia liền lập tức trừng mắt nhìn tui.
Tui đứng sau cửa thang máy đã khép lại mà tâm sinh ủy khuất.
Tui nghĩ tui rõ ràng chưa có làm cái gì mà.
74.
Yến Thâm ngồi trên ghế điều khiển, thấy tui còn đang nhìn chằm chằm thang máy mà phát ngốc, duỗi tay qua giúp tui thắt lại dây an toàn.
Tui giơ cánh tay: “Ông chủ Yến, anh phục vụ thực chu đáo nha.”
Yến Thâm ngồi thẳng lại, vừa khởi động xe vừa hỏi: “Mới nãy là người quen à?”
Tui sửng sốt, nghĩ Yến Thâm chắc không phải là có hứng thú Kỷ Diễn đi.
Nghĩ tới đây, trong đầu tui lập tức nhảy ra hai hình ảnh.
Hình ảnh thứ nhất, cậu bạn trai không biết tên của Yến Thâm đang cầm một cây đao, cười ha hả nhìn tui: Tiện nhân, câu dẫn bạn trai tôi thì thôi, vậy mà còn dám giới thiệu người khác cho hắn.
Hình ảnh thứ hai, người yêu của Kỷ Diễn đang cầm một khẩu súng, vẽ môi cười lạnh: Ha hả, dám để người khác nhìn trộm tiểu dê con của tôi? Hôm nay chính là ngày chết của anh.
Tui run rẩy, ngữ tốc bay nhanh: “Người đứng bên cạnh là người yêu của cậu ấy, bọn họ cảm tình tốt lắm, hơn nữa bọn họ cũng không phải là người trong giới! Anh muốn làm thì làm bạn trai anh đi, đừng đụng vào người khác!!”
Yến Thâm dưới chân phanh gấp, vẻ mặt phức tạp mà quay đầu nhìn tui: “Anh sao lại phải chạm vào người khác? Có em là được rồi.”
Tui: “…… A?”
Tui: “…… Ờ.”
……?
Tui quẹo không kịp.
Đối thoại vừa rồi của tui với hắn, sao tui lại thấy nó không có liên quan gì hết vậy?
75.
Danh tiếng của Tiền Côn vốn đã vang dội, người tới tham quan buổi triển lãm của ông ấy cũng không ít.
Tui và Yến Thâm ở ngoài viện bảo tàng chạy hơn nửa vòng cũng không tìm được chỗ đậu xe, cuối cùng đành phải tùy tiện tìm một chỗ mà lúc nào cũng có khả năng bị dán hóa đơn phạt tiền mà khóa xe.
Tui đứng ở ven đường, vừa tặc lưỡi vừa cảm khái: “Còn không bằng gọi xe chở tới đây, nếu như bị phạt, tiền phạt thôi cũng đủ đi hai vòng đi về rồi.”
Yến Thâm không tiếp lời, bỗng nhiên chạm chạm đầu ngón tay tui: “Có lạnh không?”
Tui rụt lại: “Làm gì đó.”
Chẳng lẽ muốn dắt tay?
Yến Thâm không nói gì, tay lại duỗi duỗi về phía tui.
Cảm nhận được động tác nhỏ của hắn, mắt tui cũng trợn to.
…… Không phải đâu, thật sự muốn dắt tay a.
Tui nhìn quanh bốn phía, rất nhiều người đang đi về phía cửa chính, không ít tình lữ đang bàn tay to lôi kéo bàn tay nhỏ, trông rất là ngọt ngào.
Ban ngày ban mặt, tui thế nhưng cảm thấy có chút kích thích.
76.
Nếu nói phải nắm tay nhau, sao tui có thể đểYến Thâm nắm giữ chủ quyền chứ?
Tui chính là 1 nha, vĩnh viễn là số 1 chiếm quyền chủ đạo.
Vì vậy tui duỗi tay ra, chủ động nắm lấy.
Nắm ngón tay tui nắm lấy tay hắn, còn cọ sát quần hắn một phen.
Bên tai truyền đến tiếng kinh hô từ hai cô gái đứng đằng sau gần đó.
Tui đắc ý dào dạt mà nhìn Yến Thâm, vành tai hắn quả nhiên đỏ lên.
Thật ra tới tuổi như vậy rồi mà vẫn còn thẹn thùng thì thật đúng là hàng quý hiếm.
Tui bỗng nhiên nhớ tới hồi tui còn học cao trung, cũng có lúc không làm gì mà cũng đỏ mặt như vậy.
Nghĩ thế, tâm tình tui đều vui sướng không ít, cười tủm tỉm mà đùa hắn một câu: “Ông chủ Yến, thích nắm tay tôi như vậy à?”
“Tay áo của em bị cuốn lên rồi.” Hắn dừng một chút, lại nói: “Lại đây, anh giúp em chỉnh lại.”
…… Ồ.
Hóa ra mục tiêu của anh là tay áo của tui.
Được thôi.
Hứng thú không còn, tui đút tay vào túi quần.
Phiền phức quá.
Tui thế nhưng không kìm lòng được mà đi thả thính đối tác ba ba của tui.
Vừa rồi tui nhất định là bị ma quỷ ám ảnh nên mới cảm thấy dáng vẻ đó của hắn khá đáng yêu.
77.
Cùng Yến Thâm xoát vé vào cửa, tui với hắn cùng nhau bước vào phòng triển lãm.
“Ông chủ Yến, anh có nghiên cứu về mấy cái này sao?”
Yến Thâm vô cùng thành thật mà lắc đầu: “Không có.”
Tui chọn lối đi bên phải, nhướn mày: “Tôi miễn cưỡng có thể kiêm chức giải thích giúp anh, lát nữa ra ngoài nhớ mời tôi ly cà phê.”
Yến Thâm cười, trông cũng không bài xích chuyện này: “Ân, vất vả.”
Hẹn nhau đi xem triển lãm là một hành vi cao nhã, nơi này không chỉ có người đồng đạo đến sưu tầm nghệ thuật, mà còn có không ít các bạn nhỏ theo đuổi “thời thượng”.
Biển báo cấm chụp ảnh sặc sỡ loá mắt, tui nghĩ những người đang giơ di động chụp ảnh chắc là bị mù mới không nhìn thấy.
Chụp ảnh thì thôi, còn đứng canh trước một bức họa cả buổi không đi, tìm không được góc độ tốt thề không bỏ qua.
Nếu như ở ngày thường, tui căn bản lười đi lo chuyện bao đồng, nhưng nếu mấy người tới tham quan triển lãm thì cũng đừng gây trở ngại cho người khác chứ.
Tui đang muốn mở miệng nói đạo lý với người trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai kia, phía sau lại truyền đến giọng nói xa lạ.
“Xin lỗi, nơi này không được chụp ảnh.”
78.
Tui vừa mở miệng đã ngậm miệng lại, theo tiếng quay đầu nhìn thoáng qua.
Người tới vóc dáng không thấp, tướng mạo khá tốt, trông nhỏ hơn tui ba bốn tuổi, dáng vẻ ngây ngô như mới vừa tốt nghiệp đại học ra.
Cùng lúc đó, tui nghe thấy sóng radar của tui tích tích tích vui vẻ vang lên.
Tui khẽ nheo mắt, nhanh chóng mà phân biệt được.
Người này trăm phần trăm là đồng loại.
Cậu ta mặc quần dài màu vàng nhạt cùng với áo sơmi kẻ sọc, bên ngoài khoác áo khoác xanh nhạt, cả người trông rất sạch sẽ hoạt bát.
Người trẻ tuổi đang chụp anh kia ngẩn ra, thu lại di động, không thèm nói gì mà quay đầu đi mất.
Thanh niên cười khẽ nhìn theo người nọ rời đi, khẽ gật đầu về phía tui và Yến Thâm, xoay người định rời đi.
Tui nhanh chóng liếc thấy bảng tên trước ngực cậu ta, bên trên viết tên họ: Cảnh Bác Minh.
79.
Nếu là người phụ trách buổi triển lãm tranh của Tiền Côn lão sư, vậy cậu ta hẳn không phải người địa phương.
Tui và Yến Thâm tiếp tục đi về phía trước, ngẫu nhiên mở miệng trò chuyện về lịch sử tranh sơn dầu với hắn, lúc ngẫu hứng còn có thể lưu loát mà kể chuyện xưa, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Thẳng đến lúc đứng trước máy bán hàng tự động, nhìn Yến Thâm xoay người lấy ra đồ uống, tui mới hậu tri hậu giác nhớ tới một việc.
Người tên Cảnh Bác Minh vừa rồi, trông khá là quen mắt.
Tui ngồi trên ghế nghỉ chân suy nghĩ, nhưng thế nào cũng nghĩ không ra mình gặp người nọ ở đâu.
Yến Thâm ngồi xuống cạnh tui, thấy tui có mất tập trung, liền hỏi: “Em mệt mỏi?”
Tui lắc đầu: “Không có, đang nhớ tới người vừa rồi.”
Hắn xoay đầu sang chỗ khác, không hé răng.
Tui bị hắn hỏi như vậy, suy nghĩ cũng bị gián đoạn, vừa quay đầu liền thấy Yến Thâm mím môi, vẻ mặt trông không quá thoải mái.