Sự thật chứng minh, thuốc chuột của Cố Yến có thể uống một lần, thời gian thuốc kéo dài rất ngắn, hoặc là tàu xe vất vả, hắn chỉ là có chút mệt nhọc nên nói chuyện mới không qua não.
Hắn ném xuống một câu không đầu không đuôi như vậy rồi yên lặng hai giây, chắc cũng cảm thấy lời này của mình nghe cũng có chút quái dị, vì vậy nhíu mi tâm một cái nói: “Cứ đắp vậy trước đã, tôi xuống đây.”
Lúc Yên Tuy Chi nhìn về phía hắn, hắn đã đi xuống tầng.
Bóng lưng cao ngất chuyển qua khúc quanh, tiếp đó đèn ở cầu thang đột nhiên tắt, tiếng loẹt quẹt rất nhẹ vang lên trong phòng ngủ tầng hai.
Không lâu sau, một tiếng ken két nhỏ vang lên, cửa phòng ngủ của Cố Yến đóng lại.
Nói là ở cũng một nhà nhưng phòng mỗi người đều có nhà vệ sinh riêng, cửa phòng đóng chặt không quấy rầy nhau, đúng là không khác khách sạn lắm.
Yên Tuy Chi đóng cửa phòng gác mái lại, đứng ở chỗ Cố Yến vừa đứng nhìn cái giường còn nguyên. Nếu như trải xong ga giường màu đen sì kia, nằm vào thì cũng không xấu lắm, nhưng quả thật có chút không vừa mắt… Rất giống chỗ để mai táng vậy.
Anh nghĩ về phản ứng vừa rồi của Cố Yến một chút, không nhịn được mà bật cười.
Rất nhiều người rất nhạy cảm với loại chuyện này, nhưng anh thì lại chậm hiểu đến mức khiến phương người ta tức lộn ruột.
Dĩ nhiên, anh cũng không phải là không nghĩ tới, mà là quả thật không quá để ý. Dù sao anh làm nghề này nhiều năm, gặp phải uy hiếp trực tiếp nhiều không đếm xuể. Lúc ban đầu còn có chút phản ứng, về sau nữa liền luyện thành thép luôn rồi, chứ đừng nói đến kiêng kị đến việc lỡ miệng hay là thói quen này.
Nếu như để ý quá nhiều, vậy đúng là nửa bước khó đi.
Nhưng mà cảm giác có người giúp đỡ này cũng không tệ lắm. Nhất là đối phương còn là người như Cố Yến, là bạn học cái gì cũng lãnh đạm, cũng đều không để vào mắt này…
Điều này làm cho anh cảm thấy có chút mới lạ.
Từ khi gặp nhau đến nay, hình như bạn học Cố luôn làm cho anh cảm thấy mới lạ…
Đi công tác vượt hành tinh xong, cần phải điều chỉnh là giờ sinh học bị chênh lệch. Không chỉ là sớm chiều khác nhau mà còn có thời gian mặt trăng mặt trời khác nhau.
Người bình thường để hoàn toàn điều chỉnh lại có thể phải mất hơn mười ngày, nhưng Yên Tuy Chi và Cố Yến lại điều chỉnh rất nhanh.
7 giờ sáng ngày thứ hai.
Yên Tuy Chi thay quần áo xong, để chân trần ở bên bồn rửa tay rửa mặt.
Rất nhiều nơi trong nhà Cố Yến đều được trải thảm, giống như phòng làm việc của hắn vậy, điều này làm cho tiếng bước chân trong phòng rất nhỏ, chỉ có tiếng vải vóc ma sát sột soạt, ngược lại càng lộ vẻ an tĩnh. Rất thích hợp với người sáng sớm đã phải nghe những tiếng động lớn liền nhức đầu như bọn họ.
Yên Tuy Chi tạt nước lên trên mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn gương một lát.
Từ sau khi làm phẫu thuật chỉnh gen, số lần anh soi gương có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Gen được điều chỉnh, thật ra thì từ phản ứng đến thực tế có biến hóa rất lớn. Có lẽ người nhạy cảm với những chi tiết trên khuôn mặt người khác như Locke sẽ cảm thấy khuôn mặt bây giờ của anh có góc nào đó giống trước. Nhưng ở trong mắt anh thì chẳng có tí gì giống cả.
Cho nên đến nay anh vẫn nhìn không quen.
Nhưng câu nói của Fizz tối hôm qua lại khiến anh phải để ý.
Là khuôn mặt thật sự có biến hóa rất nhỏ, hay là bị ánh sáng ban đêm ảnh hưởng?
Tác dụng của việc chỉnh gen trên người anh sẽ duy trì được bao lâu?
Nhưng sự biến hóa này lại không thể đi hỏi người khác, Cố Yến gần trong gang tấc mấy ngày nay ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, rất khó phát giác ra biến hóa rất nhỏ, cho dù nói xa nói gần cũng vô ích.
Muốn biết trình độ biến hóa thì còn phải chờ sau khi trở về luật sở, nhìn phản ứng của bọn Locke đã.
Mười phút sau, Yên Tuy Chi kéo ống tay áo sơ mi đi xuống tầng, vừa đúng dịp đụng phải Cố Yến mở cửa phòng ngủ.
“Chào buổi sáng.” Yên Tuy Chi đã đứng ở tầng một ngẩng đầu lên chào hỏi hắn.
Ngón tay bấu nút áo sơ mi của Cố Yến ngừng một lát, rũ mắt nhìn xuống từ bên lan can.
Không biết Cố đại luật sư là mới thức dậy nên nhất thời không phản ứng kịp, hay đơn giản là không có thói quen vừa ra phòng ngủ thì có người chào hỏi.
Hắn rũ mắt nhìn mấy giây, mới đáp một tiếng: “Chào buổi sáng.”
Chất giọng trầm thấp còn mang theo chút khàn khàn đặc biệt vào sáng sớm, hiếm thấy có một chút vẻ lười biếng.
“Ngài chủ nhà.” Yên Tuy Chi đùa giỡn hỏi, “Có cho mượn phòng bếp không?”
Cố Yến cài khuy ống tay áo sơ mi, mắt cũng không nhấc đi xuống tầng: “Chỉ cần cậu không độc chết mình ở chỗ này.”
Yên Tuy Chi cười nhạo một tiếng, mở cửa tủ lạnh.
Những người ba ngày thì đến hai ngày đều đi công tác như bọn họ, hở một tí là mười ngày nửa tháng, tủ lạnh cũng nên chọn loại giữ tươi tốt nhất để tránh lúc về thì thiu cả lũ.
Loại tủ lạnh giữ tươi cấp bậc này, cho dù vào cái gì thì cách một trăm tám mươi ngày vẫn là như thế, có thể lấp đầy nó mà không có chút gánh nặng nào.
Nhưng mà…
Yên Tuy Chi mở tủ lạnh ra nhìn từ trên xuống dưới một lần, “Xem ra ngay cả cơ hội để đầu độc anh cũng không muốn cho tôi rồi… Cái tủ lạnh trống trơn này đủ để nhét hai người trưởng thành vào đấy, anh thấy sao?”
Cố Yến: “…”
Người nào đó trào phúng còn chưa đã nghiền, giờ lại bị người bị trào phúng phụ họa cho một câu, có xấu hổ không cơ chứ?
Cũng may Cố Yến xuất sư danh môn, hắn đi qua sau lưng Yên Tuy Chi, cầm bình cà phê lên rót một cốc, không mặn không nhạt trả lời: “Tôi cảm thấy sao á? Tôi cảm thấy hôm qua có thể tiết kiệm được cái gác mái, cho cậu ngủ luôn trong tủ lạnh còn hơn, hay tối nay cậu đổi đi?”
Yên Tuy Chi xì một tiếng, thể hiện sự bất mãn với đối với thái độ của bạn học này.
Lúc Yên Tuy Chi có ý đưa tay ra thì Cố Yến đã để máy pha cà phê vào máy rửa bát, còn không để lại cho anh một tí cặn bã nào. Sau đó lại cầm một cốc cà phê đứng dựa vào bàn sứ, vẻ mặt lãnh đạm nhìn Yên Tuy Chi động chạm phòng bếp của hắn.
“Trông anh cứ như một tên quản giáo khó tính.” Yên Tuy Chi liếc hắn một cái, trêu ghẹo nói, “Thật giống như chỉ cần anh hơi thất thần một cái là tôi có thể khiến phòng bếp nhà anh nổ tung ấy.”
“Nếu như cậu độc chết mình ở đây thì tôi chính là nghi phạm đầu tiên.”
“Ngang ngược vô lý.” Yên đại giáo sư phê bình nói.
“…”
Yên Tuy Chi để lại cho những người khác ấn tượng mười ngón tay không dính nước mùa xuân — ví dụ như đói bụng thì pha một cốc cà phê cho mình hoặc là rót một ly rượu nho đỏ trắng, mà không phải là cầm nồi niêu lên.
Sự hiểu lầm cực kì vớ vẩn này không biết được bắt đầu từ đâu, nhưng được lưu truyền rất rộng rãi.
So với bạn học Cố không muốn chia sẻ cà phê với người khác thì Yên đại giáo sư đã thể hiện ra trí tuệ uyên bác của anh. Anh chọn mấy thứ trong số những nguyên liệu nấu ăn không nhiều lắm ở tủ lạnh, làm một phần bữa sáng cho mình, đồng thời cũng làm cho Cố Yến một chút ——
Anh mỉm cười nói với Cố Yến: “Cho anh một phần trứng ốp la, trứng lòng đào.” Coi như báo đáp lại cái miệng cà phê không thèm chia sẻ kia của hắn.
Cố · không thích ăn đồ sống, bao gồm cả trứng lòng đào · Yên: “… … … … … …”
Nhưng mà lúc hắn cầm lấy đĩa thức ăn mới phát hiện, trứng tráng cũng không phải là có lòng đào như Yên Tuy Chi nói, mà là vừa đủ chín.
Yên Tuy Chi hiếm thấy đàng hoàng chủ động hâm nóng ly sữa bò. Trong quá trình chờ sữa bò, anh vẫn không hề nghe thấy tiếng dao nĩa đụng nhau bên phía bàn ăn.
Thật sự sợ tôi hạ độc đấy à?
Anh có chút buồn bực quay đầu nhìn sang, lại thấy máy thông minh của Cố Yến rung rung.
Ánh mắt Cố Yến giống như vừa mới thu từ trên người anh về, đeo tai nghe lên nhận truyền tin.
“Ừ.”
“Đến bây giờ đây.”
Hắn đáp lại đối phương mấy chữ quý giá, sau đó an tĩnh ăn xong bữa sáng trước mặt.
“Phải đi sao?” Lúc Yên Tuy Chi ngồi vào bàn ăn, hắn đã đứng lên cầm áo choàng dài.
“Ừ, đã muộn rồi.” Cố Yến nói.
Yên Tuy Chi liếc nhìn thời gian, còn có chút kinh ngạc. Người tuân thủ hoàng kim mười phút(*) còn có lúc đến muộn á?
(*) Ý nói cực kì đúng giờ.
“Đi gặp đương sự à?”
“Không phải, bạn học trước kia.” Cố Yến đáp rất đơn giản, không có ý muốn nói nhiều.
Yên Tuy Chi cũng chẳng có lòng tìm tòi nghiên cứu người khác, cũng không hỏi nhiều, gật đầu một cái rồi nhấp một hớp sữa bò.
“Đúng rồi.”
“Hở?” Yên Tuy Chi nghe tiếng nhìn sang.
Cố Yến đã đi tới huyền quan(*), chuẩn bị mở cửa ra ngoài. Hắn chỉ vào đĩa trứng tráng trong máy rửa bát, “Cảm ơn.”
(*)Huyền quan là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách.
Cái này cũng phải cảm ơn á?
Yên đại giáo sư nhíu mày, dứt khoát cho một câu đùa giỡn: “Đối với tôi mà nói, đây chính là năn nỉ ỉ ôi đấy, có tác dụng nào không?”
“…” Sắc mặt Cố Yến nhất thời đặc sắc, lại lần nữa đông lạnh. Sau đó hắn liền xoay người đi, hơn nữa còn dứt khoát đóng cửa lại.
Xe của Fizz đi ra rất đúng giờ, lúc Yên Tuy Chi một phút không kém đứng ở cửa thì cô cũng đúng lúc dừng xe.
Đi nhờ xe của Fizz cũng có cái lợi cái hại.
Lợi là dọc theo đường đi có thể nghe được vô số tin tức mới từ trong miệng cô, dĩ nhiên, việc không nên để cho người khác biết thì một chữ cô cũng sẽ không nói, những thứ khác thì một khi trò chuyện là không thể dừng lại được.
Từ cấp bậc vụ án trong luật sở để phân chia tiêu chuẩn, cho đến những việc cạnh tranh trong thương trường ở Decama, hữu dụng vô dụng Yên Tuy Chi đều nghe một lần.
Thậm chí bao gồm cả Cố Yến và vụ án nổ kia.
“Nghiêm chỉnh mà nói thì Cố cũng được coi là học trưởng của cậu, anh ta tốt nghiệp sớm hơn cậu rất nhiều năm, cho nên cậu có thể chưa nghe nói qua…” Tốc độ nói của Fizz luôn là rất nhanh, giống như chim sơn ca luôn đầy sức sống: “Anh ta là sinh viên của vị Yên viện trưởng kia, năm đó những người cùng khóa với anh ta đều nói quan hệ của anh ta và viện trưởng rất tệ, sau khi tốt nghiệp cũng không hề liên lạc.”
“Hơi có nghe đồn.” Yên Tuy Chi nói.
Đâu chỉ nghe đồn, rõ ràng chính là đích thân trải qua.
Nhưng mà cho dù là năm đó hay đến bây giờ, ít nhất anh cũng không cảm thấy Cố Yến không được yêu thích. Trên người sinh viên này có phẩm chất mà anh rất thích, cho nên anh đối xử với Cố Yến khác những sinh viên khác.
Ở trong từ điển của Yên Tuy Chi thì đã có thể định nghĩa là thiên vị.
… Nếu như đặc biệt thích trêu chọc khiến người ta tức giận được coi là lòng thiên vị.
Cái gọi là quan hệ rất tệ, Yên đại giáo sư không biết xấu hổ cho là, chủ yếu là từ một bên Cố Yến thôi, có liên quan gì đến anh đâu.
“Nhưng mà tôi cảm thấy cũng không phải như vậy.” Fizz nói.
Yên Tuy Chi nhíu mày, lòng nói cô nàng này nhận xét có chút đặc biệt.
“Khi án nổ kia xảy ra, Cố đang đi công tác, ban đầu không nhận được tin tức, vụ án được luật sở giao cho Hobbs. Cố nghe được tin tức liền lập tức chạy về, nhưng vụ án đã được giải quyết xong, nên bồi thường đã bồi thường, nên xui xẻo thì đã xui xẻo. Anh ta phá lệ đi tìm nhân viên hành chính cao cấp yêu cầu hồ sơ vụ án, sau khi xem rất lâu thì lại còn nhận rất nhiều vụ án có liên quan hoặc tương tự. Lượng công việc hai tháng kia còn gần bằng nửa năm của anh ta trước đây.”
Fizz nói: “Tôi cảm thấy… cho dù quan hệ lúc còn ở đại học ra sao thì Cố vẫn có chút tình cảm thầy trò với vị viện trưởng kia
Ánh mắt của Yên Tuy Chi đưa ra ngoài cửa xe, trầm mặc chốc lát rồi cười một chút phụ họa nói: “Có lẽ vậy đi.”
Lại một lát sau, lúc Fizz dừng xe ở hầm đỗ xe Nam Thập Tự, anh đột nhiên mở miệng lơ đãng hỏi một câu: “Vụ án nổ đó trừ vài người liên quan thì bản chất không có gì đặc biệt, tại sao lại được coi là hồ sơ cấp một trong luật sở?”
Hồ sơ cấp một có nghĩa là sẽ hạn chế người được xem.
Fizz sửng sốt một chút, lắc đầu nói: “Không biết, định cấp có tiêu chuẩn riêng, tôi không phụ trách việc này.”
Anh gật đầu một cái, cũng không hỏi nhiều, lại một lát sau anh mới thu hồi ánh mắt từ bên ngoài cửa xe về.
Yên Tuy Chi vốn cho là ngày thứ nhất trở về luật sở sẽ phải ngoan ngoãn ngẩn người trong phòng làm việc của Cố Yến cơ, dù sao thì hôm nay Cố Yến cũng không có ở trong sở, ra ngoài làm việc lại không dẫn theo anh, điều này đồng nghĩa với việc hôm nay anh không có nhiệm vụ gì khác, sửa lại hồ sơ là được.
Sự thật chứng minh, không thể nào có chuyện như vậy được.
Chưa đến 10 giờ sáng, chuyện đã đến rồi. Đề kiểm tra đầu tiên đã được đưa xuống. Lúc trước bọn họ có chọn cướp bóc giết người linh tinh gì đó, cũng không phải là hoàn toàn độc lập, mà là một vụ án lớn tổng hợp lại.
Vì để cho bọn họ thể nghiệm toàn diện thì sẽ được làm như thật vậy, tất cả đương sự nhân chứng vân vân đều phải do nhóm thực tập sinh tự đi tiếp xúc hẹn gặp.
Vì thế buổi sáng hôm nay, nơi bọn họ phải đi là để gặp nhân chứng liên quan đến vụ án.
Mấy vị thực tập sinh rất hưng phấn, rất khác với Yên Tuy Chi, “Đi đâu thế?”
“Nghĩa trang.” Locke nói.
“…” Trong lòng Yên Tuy Chi nói đúng là phải diễn thật, “Ai sắp xếp, có cần thiết phải đi không?”
“Thầy Hobbs của tôi.” Locke nhắc tới tên thầy cậu ta cứ như gà con thấy chim ưng.
Yên Tuy Chi: “…”
“Đi nhất định là phải đi rồi, nếu không cậu muốn bị 0 kiểm tra sao? Hay nghĩ đến người kia của cậu chút đi.” Locke thừa dịp Cố Yến không có ở đây, to gan lớn mật mà chọc chọc bàn làm việc của hắn, “Sợ rằng ngay cả chút khích lệ cũng không có, tình thế rất gay gắt đấy cậu bạn ạ.”