Nghĩa trang hồ Zilan nằm ở một khu đất yên tĩnh phía tây, dựa lưng vào núi Lam, mặt hướng về hồ Zilan, cách khu Fawang sầm uất không tới một giờ đường xe.
Đây là một nơi rất tốt để yên nghỉ, cũng là nghĩa trang cách trung tâm gần nhất.
“Diện tích chỗ này đặc biệt lớn, nghe nói đủ để cho tất cả mọi người ở ba khu lớn quanh nó ngủ được đấy.” Locke ở trên xe giới thiệu như vậy.
Mọi người: “…” Không hề muốn ngủ như thế đâu nhé.
“Nhưng mà trước đây tôi chưa từng được đến đây.” Giọng của Locke nghe có một chút tiếc nuối, không biết cậu ta đang tiếc nuối cái quỷ gì nữa.
“Tôi nghi ngờ sáng nay có phải cậu uống rượu không đấy.” Anna tức giận nói: “Chưa từng tới đây, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao?”
“Tôi biết, ý tôi là nơi này còn an táng rất nhiều danh nhân.” Locke, “Có thể thuận đường đi thăm…”
Cậu ta dừng một chút, lại bổ sung: “… Di ảnh của bọn họ.”
…
Mấy thực tập sinh trẻ tuổi thực tập sinh líu ríu chíp chíp trò chuyện không ngừng, được trải nghiệm kiểu làm việc ở bên ngoài này đối với bọn họ mà nói có chút mới lạ, cho nên tỏ ra rất phấn khởi.
Yên Tuy Chi trừ lúc bọn họ nhìn sang thì mới cười một chút, toàn bộ hành trình đều không tham dự vào.
Anh cũng không có nhiều hứng thú với việc đi ra ngoài này lắm, trên thực tế sự chú ý của anh còn dừng lại ở đống hồ sơ buổi sáng nhìn thấy.
Lần trước anh dùng cách lục tung lên để tìm án nổ, nhưng lần này mới phát hiện thật ra thì cũng không cần tìm như vậy nữa. Án nổ có liên quan đến anh kia đã được kí hiệu đặc biệt, còn được gắn thẻ đánh dấu vào nữa.
Kí hiệu đặc biệt được thống nhất trong luật sở, tất cả vụ án cấp một đều có. Thẻ đánh dấu hẳn là Cố Yến thêm vào, có lẽ cũng để tra tìm thuận lợi hơn.
Anh lật qua một chút, đồ vật bên trong còn rất đầy đủ, thư ủy thác, tài liệu bối cảnh, mục lục chứng cớ, lời khai của nhân chứng liên quan, văn bản ghi chép thẩm án, phương án phán quyết vân vân, tất cả đều có.
Nhìn sơ qua một chút, thứ anh cần hiểu cũng có ở trong.
Trước khi ra ngoài, anh đọc nhanh như gió tóm tắt vụ án, không khác tin tức trên báo chí mà anh thấy lúc trước lắm —
Hung thủ gây nổ là một người đàn ông trung niên tên là Carl · Richard, đã từng bị bỏng nặng, tinh thần có chút vấn đề, có lúc tỉnh có lúc điên cuồng. Nhưng cho dù gã thanh tỉnh hay điên cuồng thì đều rất hận công ty và quản lí bộ phận đã khiến gã bị bỏng rồi còn đuổi việc gã. Cuộc sống mấy năm này của gã hoàn toàn không có bảo đảm, công ty cam kết bồi thường từ đầu đến cuối đều không thích hợp. Bệnh điên của gã điên ngày càng nghiêm trọng, vợ lại đưa con bỏ đi.
Ngày đó ông chủ công ty dẫn theo mấy vị quản lí đến ngủ lại khách sạn đó, vừa vặn cùng Yên Tuy Chi ở cùng tầng. Tầng của bọn họ có thang máy riêng, không phải tất cả mọi người đều có thể vào. Carl · Richard dứt khoát tìm một phòng dưới bọn họ hai tầng, hai quả lựu đạn nổ nát ba tầng trên dưới gã.
Ông chủ công ty, mấy vị quản lí, cộng thêm những vị khách xui xẻo như Yên Tuy Chi đều bị dính trong đó.
Bởi vì tinh thần có vấn đề, cuối cùng Carl · Richard bị đưa vào bệnh viện tâm thần đặc biệt, ở trình độ nào đó mà nói là tránh khỏi tai ương lao ngục rồi.
“Đúng rồi, có phải là nghĩa trang hồ Zilan…” Thực tập sinh Henri đột nhiên mở miệng, vẻ mặt có chút chần chờ.
Trừ Yên Tuy Chi, tất cả mọi người đều nhìn cậu ta, chờ cậu ta nói xong nửa câu kia.
“Tôi không biết tôi có nhớ lầm không, nhưng hình như là…” Henri vẫn lấp lửng.
Nhưng nhìn vẻ mặt của cậu ta, thật giống như cảm thấy tất cả mọi người đều có thể lập tức hiểu được ý cậu ta vậy.
Mọi người bị hắn làm cho đầu óc mơ hồ, một lát sau Feilida kịp phản ứng trước tiên, vỗ đùi ——
“Oái —— cậu vỗ vào chân tôi rồi đấy!” Henri kêu lên.
“Tôi nói là tôi nhớ ra rồi! Có phải Yên viện trưởng cũng nằm ở đây không?” Feilida bừng tỉnh hiểu ra.
Yên Tuy Chi cả kinh, rốt cuộc tỉnh hồn: “Hả?”
“Tôi nói là mộ của viện trưởng ở chỗ này!” Feilida nói: “Trên báo có nhắc đến mà, tôi nhớ không nhầm chứ?”
Yên Tuy Chi nhẹ nhàng “A” một tiếng, giống như là mới nhớ tới, thấp giọng nói: “Hình như có nhắc đến một câu.”
Vẻ mặt của anh thất thần trong nháy mắt, đôi mắt xinh đẹp hơi híp một chút, rất nhanh liền nhìn về ra ngoài cửa xe. Xe tiến lên phía trước, mơ hồ có thể thấy tấm biển nghĩa trang Zilan to lớn, an tĩnh nằm ở bên bờ hồ toàn rừng thông.
Sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung lên chuyện “muốn nhìn thấy mộ viện trưởng”, nhất thời cũng không phát hiện vẻ mặt anh khác thường.
Cũng chính vì bọn họ khơi ra chuyện này, cho nên mười phút cuối cùng trên đường xe chạy, tất cả mọi người đều đổi lại thành vẻ mặt như bia mộ, không khí trong xe tràn đầy vẻ thương tiếc.
Yên Tuy Chi lấy lại tinh thần lần nữa, tựa lưng vào ghế ngồi, yên lặng thưởng thức một đường, cảm giác mặt mình đều biến thành cái di ảnh đen trắng rồi.
“Có phải ngài Tăng không? Chúng tôi đến cổng nghĩa trang rồi.” Sau khi xuống xe, Locke lấy cách liên lạc mà Hobbs cho cậu ta để gọi cho người có liên quan đến vụ án.
Đối phương là một trong những nhân viên làm việc trong nghĩa trang Zilan, là một người bạn của Hobbs.
“Mấy bạn nhỏ ở luật sở Nam Thập Tự đúng không?” Locke mở loa, giọng nói của đối phương đủ để cho tất cả mọi người nghe thấy.
Tăng tiên sinh nói: “Tới phá án? Chờ một chút, bên này có mấy vị khách, đợi tôi tiếp chút đã, xong rồi tôi sẽ qua tìm các cậu, các cậu có thể chờ trong phòng tiếp khách ở khu vực làm việc một chút, hoặc là cũng có thể đi xem có ai để tế bái không?”
Mọi người: “…” Cách tiếp khách của nghĩa trang các ông đúng là đặc biệt.
Kì kiểm tra đầu tiên của thực tập sinh luật sở Nam Thập Tự thì người cần tìm đều là bạn của các luật sư, làm tròn trách nhiệm giúp bọn họ đóng vai người có liên quan đến vụ án. Trong đó có một số người vô cùng hưởng thụ quá trình diễn xuất này, diễn kinh khủng cứ như ảnh đế ảnh hậu nhập vào ấy. Giống như là mấy vụ án này đều có thật vậy.
“Lại còn có khách?” Locke cắt đứt truyền tin, lầu bầu một câu.
Thật ra thì bình thường ở nghĩa trang cũng không có người nào, vì không ảnh hưởng đến công việc của ngài Tăng nên ngày mà Hobbs hẹn giúp bọn họ là ngày đóng cửa trong tháng này.
“Vậy chúng ta đi dạo chút đi.” Feilida nói.
Nhờ có đề nghị độc đáo của ngài Tăng mà 10 phút sau, Yên Tuy Chi đi theo sau lưng mấy bạn thực tập sinh, xuyên qua thềm đá và cây cối sum suê trong nghĩa trang, đối mặt với cái bia mộ của mình, trong tay còn cầm hai bông hoa màu trắng mà Feilida cứng rắn kín đáo đưa cho anh.
Yên Tuy Chi trên di ảnh: “…”
Yên Tuy Chi cầm hoa: “…”
Nơi đặt mộ hẳn là do đại học Metz chọn, di ảnh cũng giống như ở trong nhà danh vọng vậy — Yên Tuy Chi đeo kinh, ưu nhã ngồi trên ghế có tay vịn, trên đầu gối để một quyển bộ luật vừa dày vừa nặng, trong mắt có một nụ cười nhẹ nhàng.
Cho dù là dung mạo hay là khí chất đều không thể bắt bẻ.
Hình ảnh như thế xuất hiện trên bia mộ, đặc biệt khiến người ta phải thương tiếc.
Trước khi chuyện xảy ra anh không để lại lời nhắn gì, cho nên chữ khắc trên bia mộ cũng không chính thức lắm——
Một linh hồn cao cả ngủ say nơi này, anh ấy đã cứu rất nhiều người, cũng từng dạy rất nhiều người, ánh trăng dịu dàng hồ Zilan cùng mùi hoa mang theo sự chúc phúc, mong anh ấy yên nghỉ.
Yên Tuy Chi: “…”
Thành thật mà nói, không hề yên nghỉ lắm đâu nhé.
Lúc anh đặt hoa trong tay lên vách bia mộ, hai cô gái khá tình cảm như Anna đã sớm thở dài đỏ vành mắt.
Có thể sống sờ sờ đứng ở chỗ này nhìn người khác hoài niệm mình, thật là vừa phức tạp vừa kỳ diệu.
Anh đang muốn nói gì đấy với hai cô bé, trên thềm đá sau lưng không xa đột nhiên truyền tới tiếng nói chuyện.
“Ồ? Có người đến trước rồi? Cũng là bạn học à?” Một giọng nữ nói.
Yên Tuy Chi nghe tiếng quay đầu, cách đường mòn yên tĩnh hơn hai mươi mét, nhìn thấy mặt của Cố Yến.