Đợi tôi hoảng loạn khóc xong mặt trời cũng đã xế bóng, tên Đô chỉ huy sứ kia vẫn ngồi phía trên chăm chú đọc sách, xem tôi như cái bóng tự khóc tự lăn lộn một mình trên đất suốt nửa ngày. Thấy tôi từ thút thít chuyển sang im bặt, hắn hỏi:
"Ngươi là người của Ngự Bắc Vương hay Trung Quốc Vương? Đã nhận bao nhiêu tiền?"
Tôi ngơ ngác nhất thời không hiểu ra, chỉ biết giương đôi mắt đẫm nước nhìn y rồi hỏi lại:
"Tiền nào cơ?"
Chỉ huy sứ như đoán trước được câu trả lời, hắn đặt quyển sách xuống, đứng dậy đi thẳng đến trước mặt tôi, rút dao, kề vào cổ. Tất cả hành động nhuần nhuyễn tự nhiên như đã làm cả trăm ngàn lần. Tôi thất kinh, hai môi mím chặt đến thở cũng không dám.
"Nói hay chết?"
"Đại nhân soi xét, tôi là dân lành bị lạc. Trung Quốc Vương hay Lào Vương, Thái Lan Vương tôi không quen ai cả!" - Tôi rưng rưng lén lấy gấu áo lên lau nước mắt. Thật sự trong trường hợp này có trăm cái miệng cũng không thể nào minh oan được.
Đô chỉ huy sứ không đáp, kiếm của hắn vẫn đặt trên cổ tôi. Tôi làm sao mà hiểu được chuyện gì đang xảy ra? Cú sốc tâm lý quá mạnh khiến tất cả hiểu biết của tôi về loài người, về vũ trụ, về thời gian đều sụp đổ. Chỉ mới tối qua thôi tôi vẫn còn là một cô gái ngồi uống cocktail nhàn nhã, hôm nay đã bị lạc đến thời cổ đại này đây. Tạm khoan nói có phải xuyên không hay không, chỉ tính riêng việc bị vây bởi chó sói, bị kề kiếm vào cổ đã đủ trở thành dấu ấn đặc sắc nhất trong đời. Tôi ngước nhìn Đô chỉ huy sứ bằng đôi mắt ầng ậng nước:
"Có trăm cái miệng tôi cũng không giải thích được nhưng chỉ xin anh tin một lần, tôi bị lạc. Các anh vừa đông vừa khoẻ như vậy người ta phái tôi tay không tấc sắt đến làm gì?"
Y nhìn dò xét, hồi lâu thu dao về, lạnh giọng:
"Người đâu!"
"Có, thưa Đô chỉ huy sứ!"
Hắn phẩy tay:
"Sáng mai bịt mắt rồi dẫn hắn thả ở bìa rừng, trông chừng cho đến khi tự bơi qua sông Mã Phù về trại Phù Lan."
"Rõ!"
Hai tên lính một béo một gầy ngay lập tức thi hành mệnh lệnh, kéo mạnh tôi về phía cửa. Tôi cun cút đi theo nhưng chỉ thấy tương lai mịt mờ, càng lúc mọi chuyện càng rối như mớ bòng bong. Tên béo huých vao tên gầy, cợt nhả:
"Số hắn cũng khá, ít nhất còn gặp Đô chỉ huy sứ, nếu là chúa thượng giờ này đã thành mồi cho cá dưới sông rồi."
Tôi nghe hắn nói nói nhưng điểm đi điểm lại vẫn chưa thấy mình may mắn chỗ nào, thút thít:
"Sáng mai ta lại bị ném ở bìa rừng, lại bị sói đuổi rồi còn bị các ngươi bắt bơi qua sông, chết ở đây còn sướng."
"Đúng là biết một mà không biết hai." - Tên lính tròn vo tiếp lời - "Nếu thực sự muốn lấy cái mạng quèn của ngươi thì Đô chỉ huy sứ chỉ cần xuống một đao là xong chuyện. Đúng là đồ đàn ông nhát cáy."
Đàn ông? Đàn ông nào? Đàn ông gì? Tôi lao đến bên một vật tựa như cái chum nước, vội vàng soi bóng mình. Hình ảnh phản chiếu bê tha đến mức chính tôi còn cảm thấy sững sờ. Mái tóc được cột cao, búi gọn nay đã bù xù như tổ quạ. Son đỏ lem một vệt dài từ miệng lên tận má. Hai mắt đen thùi lùi những mascara. Tôi điều chỉnh lại một chút nhưng lúc này mới phát giác giọng khản đặc như đàn ông không rõ do khóc nhiều hay do trúng gió sau khi uống rượu. Trên mình vẫn mặc một chiếc áo khoác đen dài đến gần gót chân. Nhìn sang bên thì hai tên này cũng để tóc búi cao, nhận nhầm cũng là điều dễ hiểu. Tôi không có ý định cho chúng biết giới tính thật của mình. Nơi này thiện ác chưa rõ huống hồ còn toàn đàn ông, ngộ nhỡ có điều gì xảy ra thân gái như tôi lúc đấy có hối cũng không kịp. Tỏ vẻ xu nịnh hết mức, tôi quay sang ngọt nhạt:
"Ôi hai tráng sĩ, hai anh cho tôi hỏi đây là thời vua nào vậy?"
"Hỗn xược!" - Tên béo nói mà như thét vào mặt tôi - "Tên của chúa thượng mà ngươi cũng dám hỏi. Có tin ta cắt lưỡi ngươi không?"
Chúa thượng? Hoá ra thời này gọi vua là chúa thượng. Ai mà biết được không được hỏi tên vua cơ chứ? Tôi ngậm ngùi cúi đầu, tính đến thời điểm hiện tại những gì tôi biết về nơi này quả thật quá ít mà xem chừng cặp đôi béo - gầy này cũng đừng hòng mà khai thác được thông tin. Tôi mím môi, ngoan ngoãn đi theo chúng. Vòng vèo một hồi đến chuồng ngựa, tên béo dừng lại:
"Vào kia!"
Tôi trỏ mặt mình rồi chỉ vào trong:
"Tôi ở trong chuồng ngựa á?"
"Còn muốn cái gì nữa?" - Tên gầy miệng nói tay cột chặt tôi vào thân cây trong một khoang trống, rào ngăn với đàn ngựa bởi một hàng cọc tre.
"Nội gián còn dám đòi hỏi à?" - Tên béo cười khẩy, bồi thêm cho tôi một cú trời giáng rồi nhặt một hòn đá bên cạnh, hắn ném vào đầu con ngựa gần nhất khiến cả đàn lồng lên, tiếng hí đinh tai nhức óc. Bấy giờ hắn ta gật đầu ra chiều hài lòng, chắp tay sau lưng thủng thẳng rời đi.
Hoàng hôn rơi xuống trên những mái lều. Cái lạnh vỡ ra rồi chảy xuống khoảng đất chuyển sang màu xám ngoét. Khắp cả doanh trại đầy những tiếng vọng, tiếng người và nhìn ra xa xa, xuyên qua những phên tre dính đầy mạng nhện, nơi những bụi lau vượt qua giá lạnh đã nhô cao gần che khuất tầm ngắm, những binh lính xếp từng hàng dài thật dài, người lấm lem đất bụi rời khỏi thao trường quay về lều. Doanh trại bắt đầu sáng lên bởi vô số ánh nến, ánh đuốc lập lờ. Cánh cửa chuồng ngựa không khép chặt, phát ra tiếng cót két tựa tiếng thở dài. Gió dội về từ trên ngọn núi phía xa, những chiếc lều phần phật như rên rỉ, và ở khắp nơi trong doanh trại thấm đẫm màu đỏ của ánh tịch dương buồn bã, mặc cho lớp lớp binh lính vẫn nườm nượp lại qua. Tôi khẽ chớp mắt, trong lòng trống rỗng vô định. Tôi tưởng như mọi bi thương của cuộc đời đều dừng chân tại khoảnh khắc này, vòng qua mọi ngóc ngách trong doanh trại, cứ như thể định mệnh đã sắp đặt sẵn rằng những khổ đau từng được cảm nhận ở đây, những giọt máu đã rơi trên mảnh đất này, đều lẩn lút như những linh hồn bị lãng quên trong những nơi sâu kín nhất và bây giờ thức tỉnh, ngồi bên cạnh thì thầm cùng tôi những lời than vãn mệt nhọc. Tôi ngồi im lắng nghe tất cả tựa như thấy quá khứ từ trăm năm, ngàn năm, những điều chỉ còn trong sách vở, thấy những con người mà đến sau này, thời kỳ của tôi có lẽ chỉ còn là những nấm mồ chìm sâu dưới vài tấc đất, hoặc cũng có thể là tro bùn chẳng còn ai hay biết. Giá như đây chỉ là một cơn ác mộng, tỉnh dậy tôi có thể về nhà, lại đi làm mỗi sáng, đổ xăng ở đầu ngõ, ăn một chiếc bánh mì nóng hổi, xem một chương trình yêu thích và cắm hoa ly thơm nức đầu giường. Tôi tựa đầu vào cột, ngửa mặt lên nhìn buổi chiều tàn. Chỉ trong một chớp mắt những điều vô lý đến mức bất công xảy ra mà tôi chẳng thể hỏi "Tại sao?" , chỉ có thể cố gắng hết sức để biết "Bằng cách nào?" mình mới có thể vượt qua được.
Trong chuồng chật chội, ngựa tiếp ngựa san sát bên nhau. Phân ngựa hôi thối, muỗi chích không ngừng. Tôi im lặng trong tiếng vo ve, không ngờ một ngày lại dài đến như vậy.
***
Quá nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi tiếng động phía sau chuồng ngựa.
Chuồng ngựa xây sát vách núi, cửa hướng ra sông, phía bắc chỉ có một kho trữ cỏ, phía nam phải đi xa lắm lắm mới tới được vọng gác gần nhất. Vậy tiếng động kia từ đâu ra?
Tôi vờ như nhắm mắt, tiếng chân người chạy rầm rập càng lúc càng rõ. Với số lượng này dễ có đến cả trăm người. Tôi hé mắt trông ra thì là một đám người không mặc quần áo lính, từ đầu đến chân ăn vận đen một màu. Chúng che mặt, hông mang kiếm, từ sườn núi phía sau chuồng ngựa lẻn vào. Đám người kia mau chóng vượt qua hàng rào, nhảy vào phía bên trong. Thấy tình hình có vẻ bất thường nhưng tôi vẫn kiên trì giả ngủ. Dò la trước đã, đằng nào tôi cũng đang bị nhốt ở đây, biết đâu được đám người này sẽ là phao cứu sinh của tôi?
Chúng áp sát một trại nhỏ, có đám bốn binh lính vừa từ trong trại bước ra đã bị chúng kéo lại, một đao cắt cổ. Tôi hoảng hồn ngồi thu mình lại, gắng để tiếng hét đang nghẹn ứ ở họng không bật ra bên ngoài. Khoảnh khắc này tôi biết rất rõ chỉ cần sơ sẩy một chút thôi thì người tiếp theo gặp nạn sẽ là mình. Cũng coi như trong cái rủi có cái may, chẳng ai ngờ đến ở nơi chuồng ngựa hôi thối này còn có sự tồn tại của tôi nữa. Đợi chúng tiến về phía trại chính tôi liền mau chóng ngồi xuống, ra sức dùng chân khều kìm cắt móng ngựa lại gần. Tên lính gầy trói tôi là một nhẽ, tôi đã tính toán cách cởi được từ chiều nhưng biết dù có cởi trói cũng chẳng có nơi để đi nên đành mặc kệ. Nếu giờ này tôi còn ngồi im phó mặc cho trời thì chỉ e điểm đến tiếp theo sẽ là âm tào địa phủ.
Tôi vươn mình, ra sức dùng chân kéo kìm cắt móng ngựa lại gần, khéo léo chuyền lên để có thể cắt được dây. Kim cắt móng ngựa vừa to vừa nặng, hơn nữa lưỡi cũng rất cùn. Tôi loay hoay tới lui không thể cắt được nên đành ra sức chà mạnh liên tiếp, hết lượt này tới lượt khác. Cổ tay chịu ma sát liên tục ban đầu chỉ nóng lên, bỏng rát nhưng dần dần trầy trụa rớm máu. Tới khi dây thừng ướt đẫm máu tươi tôi mới thành công giải thoát cho chính mình. Vừa lúc này đám người mặc đồ đen đã lỉnh vào trong một đoạn khá xa. Học theo tên béo ban chiều, tôi quay lại nhặt một viên đá, nhằm con ngựa gần nhất mà ném thật mạnh, thẳng chân đạp thêm hàng rào tre một cái. Con ngựa đang ngủ bị động liền lập tức hí vang, lồng lên. Con này nối tiếp con kia, cả chuồng ngựa hỗn loạn không kể xiết. Tôi chạy tới bên cây đuốc cắm trước lối ra, ném xuống cái ổ bằng cỏ mình vừa nằm. Cỏ khô bắt vào lửa dữ, phừng phừng cháy lên. Làm ầm ĩ tới mức này tôi không tin lính tráng trên vọng gác không nhìn thấy. Về phần mình tôi lùi phía sau, trốn vào góc khuất. Nếu đám người mặc đồ đen kia có phát giác cùng lắm cũng chỉ nghĩ là do ngựa làm hoặc tai nạn do ai đó bất cẩn bằng không tôi sẽ sớm quy tiên.
Quả đúng như kỳ vọng, lính gác phía Nam đã phát giác bất thường trong chuồng ngựa, nhanh chóng đánh thanh la ầm ĩ. Một đám người kẻ cầm chậu, kẻ cầm xô lao ra ngoài, vừa vặn giáp mặt với lũ mặc áo đen kia. Hai bên ngỡ ngàng trong giây lát rồi tiếng gươm đao va vào nhau xủng xoảng, tiếng người chạy rầm rập, tiếng thanh la truyền từ vọng Nam sang vọng Bắc, nối tiếp vọng phía Tây rồi phía Đông. Cả doanh trại phút chốc sáng bừng ánh đuốc.
"Tên Đô đô gì kia nữa, phải báo cho hắn!" - Tôi lẩm nhẩm, chạy vụt đi. Trong tưởng tượng của tôi hắn ta là người cực kỳ lợi hại. Người đứng đầu ắt có cách riêng trị đám mai phục này. Nửa đêm nửa hôm không biết có còn kịp hay không, binh lính xem ra đã ngủ hết. Hắn ta chắc là người tốt, ít nhất còn tha cho tôi. Để mạng sống của mình rơi vào tay đám áo đen kia chưa biết chừng tôi sẽ bị cắt cổ như bốn binh lính vừa nãy.
Tôi chạy mà hai đầu gối như va vào nhau lộp cộp. Đường từ trại này tới trại kia mất một quãng xa, sức kiệt, bụng đói, phía đằng xa tiếng người ngã xuống mặt đất bịch bịch liên hồi. Mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, càng lúc càng đậm, quyện chặt với mùi dầu bốc ra từ những bó đuốc làm cảm giác buồn nôn lại càng dữ dội hơn bao giờ hết. Lều lớn đã ở rất gần, phía trước có một đám người giáp sắt sáng loà. Người cao vượt trội nhất dù có đứng nghiêng tôi vẫn có thể nhận ra được nhờ vết sẹo dài trên má trái.
"Chỉ huy sứ, có kẻ..." - Còn chưa kịp nói hết câu, đột nhiên tôi cảm thấy có một dòng chất lỏng ấm nóng bắn lên mặt mình. Tôi đưa tay quệt ngang, cả bàn tay nhuốm máu đỏ thẫm. Phía bên dưới có một vật lăn lông lốc rồi dừng lại. Tôi cúi xuống nhìn, mười đầu ngón chân vừa hay chạm vào một cái đầu người với hai mắt còn mở trừng trừng, vết cắt ngọt đến mức nhìn thấy cả cuống họng. Tôi lùi lại ba bước, máu nóng loang ra chạm vào ngón chân tê dại vì lạnh. Tới lúc này phòng tuyến tâm lý cuối cùng của tôi bị đạp đổ. Hai đầu gối không ai đánh mà trở nên vô lực. Tôi ngồi sụp xuống đất, lắp bắp - "Có... kẻ đột nhập..."
Lúc này xuất hiện một người mặc giáp, đầu bạc quá nửa đi tới bên chỉ huy, cung kính:
"Bẩm Đô chỉ huy sứ, chúng định đốt kho lương."
Liền ngay sau đó một tên lính dáng người tròn vo bị giải đến, quỳ phủ phục trước mặt. Tôi nhận ra hắn ta, hắn chính là tên đã áp giải tôi hồi chiều. Tới đây người đầu bạc kia tiếp lời:
"Hắn ta chính là nội gián đã chỉ đường."
Đô chỉ huy sứ tỏ vẻ hài lòng, y phẩy tay, trầm giọng:
"Giải hắn xuống, dọn dẹp đi." - Đám người nhận mệnh ngay lập tức thi hành. Y quay sang nhìn tôi, bảo - "Còn ngươi, theo ta vào trại."
Phải tới lần thứ ba đứng dậy tôi mới có thể vững vàng bước vào trong. Nghĩ lại những hình ảnh bát nháo sáng nay của tôi với y rồi mường tượng cảnh giết người ban nãy, dọc sống lưng tôi như có một luồng khí lạnh lan toả khiến tứ chi cứng nhắc, toàn thân vô lực. Kiếp này coi như bỏ ở đây. Xin hãy đâm tôi một nhát, chí ít cũng không bộ phận nào bị tách rời.
"Là ngươi đã đốt chuồng ngựa?" - Giọng y lạnh tanh.
Tôi sợ hãi quỳ phủ phục xuống, bắt trước một câu trong phim kiếm hiệp:
"Đại nhân minh xét, chỉ vì bất đắc dĩ thôi."
Đô chỉ huy sứ kia ngồi phía trên, tay cầm chiếc khăn lau gạt qua lưỡi kiếm. Vết máu bị lau đi, thanh kiếm sáng đến nhức mắt. Tôi lắp bắp giải trình:
"Tôi chỉ đốt cái ổ cỏ mình nằm hơn nữa đã nhìn trước ngó sau, không có thiệt hại gì hết. Đại nhân tha tội, tôi trốn khỏi đó cũng chỉ vì bất đắc dĩ. Tôi không phải nội gián!"
"Ta biết." - Y gật đầu. Tôi ngạc nhiên ngẩng lên. Y biết cái gì cơ? Biết tôi không phải nội gián á? Đô chỉ huy sứ trỏ cái ghế bên dưới, tiếp lời - "Ngồi đi!"
Nhìn điệu bộ điềm nhiên của y tôi đoán rằng việc này sớm đã nằm trong dự liệu hoặc rất có thể, ngay từ giây phút đầu tôi xuất hiện tên Đô chỉ huy sứ này đã tỏ tường tất cả. Hắn ta giam tôi phải chăng chỉ thuận nước đẩy thuyền hòng bắt được nội gián thật? Tôi ngồi trên ghế hai tay bấu chặt với nhau. Trong phim những kẻ thông minh quá thường sẽ chết sớm. Mồm miệng nhanh nhảu cũng chả có lợi gì trong mấy trường hợp này. Tốt hơn hết phải giả vờ ngu. Chết thì cũng không đáng sợ lắm nhưng chết dưới đao kiếm, bị chặt đầu cắt cổ như vừa nãy quả là vượt quá sức chịu đựng của tôi.
"Bây giờ đã có thể nói cho ta ngươi từ đâu đến chưa?"
Tôi gãi đầu, trả lời thế nào cho hắn đẹp lòng đây? Sáng nay câu trả lời của tôi đã bị cảnh cáo tận mấy lần. Nghĩ đi nghĩ lại tôi hít vào một hơi, lí nhí:
"Bẩm..m...m, rất xa. Nơi xa đến mức người không thể đặt chân tới được."
"Thế giờ nếu ta thả ngươi đi, ngươi sẽ về nhà bằng cách nào?"
Tôi ngồi bần thần trên ghế, nhìn ra ngoài cửa, mất một lúc lâu mới có thể đáp nhát gừng từng tiếng:
"Tôi không biết."
Y đặt kiếm lên bàn, nhìn tôi:
"Vậy bây giờ ngươi ở đâu?"
"Không có nơi nào." - Tôi thành thật. Đến đây hai mắt ngân ngấn nước chỉ trực khóc.
Đô chỉ huy sứ có vẻ đăm chiêu. Y nâng chén trà lên rồi đặt trở lại bàn, vẫy tay ý gọi tôi tới gần:
"Phàm giết cốt giết người có tội lớn, thưởng cốt thưởng ở người có công nhỏ(1). Ngươi cũng là kẻ thông minh nhanh nhẹn, xem như có công tố giác phản tặc. Bên cạnh ta vừa hay thiếu một thư đồng, xem như bù đắp cho việc ta đã mượn ngươi làm mồi dụ nội gián."
Tôi không biết mình đã giúp được gì cho y nhưng quả thật lời đề nghị kia khiến tôi phải nghiêm túc suy nghĩ. Nếu bây giờ thả tôi ra khỏi trại, tôi lại lạc giữa rừng, lại bị chó sói đuổi hoặc hổ báo cáo chồn đe doạ, thêm nữa sống giữa thời cổ đại này cũng không biết làm cách nào kiếm cơm ăn. Thà rằng cứ ở đây, trên đầu có một chủ nhân cũng không phải sợ đói sợ rét, cùng lắm xui rủi thì bị chặt đầu thôi.
Tôi đã toan hồ hởi chấp nhận ngay "thương vụ bạc tỷ" này thì chợt khựng lại. Ồ không, là một sinh viên ưu tú sao tôi lại có thể dễ dàng để "nhà tuyển dụng" được hời ngay từ lần ra giá đầu tiên? Thử nghĩ xem, ngay từ đầu y đã biết tôi chỉ là một người dân thiện lương sa cơ lỡ vận vậy mà nỡ lòng đày ải tôi phải chịu khổ chịu sở. Nếu bây giờ tôi đồng ý ngay thì lại dễ dàng cho hắn quá. Nghĩ đến đây tôi xoay người, chớp mắt đã đổi sang bộ dạng thảm thương, miệng rên rỉ:
"Ôi... Đau quá!" - Tôi lặng lẽ chấm hai giọt nước mắt trong tưởng tượng - "Được trở thành thư đồng cho người dù đôi tay này đang bị thương cũng không hề hấn gì."
Tôi cố tình giơ giơ bàn tay chằng chịt vết hằn dây thừng, vết cứa đến bật máu tươi lên trước mặt Đô chỉ huy sứ. Y chau mày, tôi lại cúi xuống bóp bóp thêm đôi chân trần trầy xước:
"Dù bị kiếm chém dao đâm cũng nguyện dùng tấm thân tàn tạ này che chắn."
Y có vẻ nhẫn nhịn lắm khi nghe mấy lời ỉ ôi của tôi, cuối cùng xua tay:
"Được rồi, ban cho ngươi một đôi hài mới, hai bộ y phục, ngày mai có thể tới kho lĩnh thưởng. Ngoài ra việc thường ngày trong trại nếu không hiểu hãy đi hỏi Bạch Vỹ ở lều lớn."
Tôi gật gật đầu, mặt vẫn ủ ê. Rõ ràng rằng bản thân tên Đô chỉ huy sứ này cũng có cảm giác tội lỗi với tôi, chèo kéo thêm được gì tôi sẽ tận dụng nốt.
"Còn muốn gì nữa nói mau đi."
Tôi ôm bụng:
"Từ sáng đến giờ tôi chưa được ăn gì cả."
Y chỉ tay lên đĩa bánh để trước mặt, tôi hớn hở chạy đến bưng ngay cả đĩa ăn ngấu nghiến không nề hà phép tắc gì cả. Đã một ngày rồi tôi chưa có gì vào bụng, dù có bị xử tội ngay bây giờ thì tôi có chết cũng phải làm một con ma no. Miệng nhai nhồm nhoàm, tay bốc bánh, tôi hỏi:
"Dạ bẩm Đô chỉ huy sứ, người tên gì vậy ạ?"
Y quắc mắt nhìn, tôi sợ hãi phát run, suýt chút nữa nghẹn:
"Chiều nay tôi chỉ hỏi tên vua thôi mà đã bị tẩn cho một trận. Tôi chỉ nghĩ thành thư đồng thì nên biết tên đại nhân, đại nhân không nói cũng không sao ạ."
"Lịch Vũ." - Y không ngẩng đầu lên, trả lời hai từ gọn lỏn.
Tôi gật đầu liên hồi, giả vờ rất vô ý hỏi thêm:
"Đô chỉ huy sứ, trong trại này có phụ nữ không?"
"Không có!"
"Tại sao lại không?" - Dứt lời tôi mới biết mình vừa hỏi ngu liền nín thinh. Lịch Vũ dường như cũng đồng ý với điều đấy, không thèm đáp lời. Tôi lí nhí hỏi thêm - "Nếu có phụ nữ vào thì sao? ạ"
"Lập tức giết không tha." - Lịch Vũ dùng giọng đều đều trả lời. Y gấp quyển sách vửa dở ra lại, ngước lên nhìn tôi - "Mà sao ngươi lại hỏi chuyện này?"
Tôi cười ha ha vờ lơ đi, trong lòng thầm cảm ơn trời đất vì khuôn mặt lem nhem, tóc tai bù xù, quần áo thùng thình mà tạm thời chưa ai nhận ra tôi là con gái. Vậy thì con đường sống duy nhất hiện tại là tôi phải giả trai, sống với thân phận thư đồng của tên Lịch Vũ này rồi. Thôi thì giấu được ngày nào hay ngày nấy, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng!
Thấy tôi bỗng dưng im lặng Lịch Vũ hỏi:
"Ngươi tên gì, bao nhiêu tuổi?"
Tôi nheo mắt, cố gắng nghĩ cho mình một cái tên thật đàn ông nhưng vô ích. Không biết ở thời cổ đại này người ta đặt tên như thế nào nhỉ? Nếu tôi nói linh tinh liệu có giấu đầu hở đuôi không? Tôi lắc đầu, giả bộ bày ra vẻ mặt buồn bã nhất có thể:
"Tên tôi rất xấu, người gọi tôi là gì cũng được. Tôi 18 tuổi."
Lịch Vũ suy tư một hồi, rót một chén trà để lên bàn, đẩy về phía tôi đang gần như mắc nghẹn vì nhai quá nhiều bánh.
"Ngươi ngang bướng như vậy, gọi ngươi là Đam (2) đi."
_______
Chú thích:
(1) Phỏng theo sách "Võ kinh" - Trích "Binh thư yếu lược" (Phụ: Hổ Trướng Khu Cơ).