Lục Địa Kiện Tiên

Chương 47: 47




 
 
 
Kỷ Tiểu Hi nhẹ gật đầu, bỗng nhiên kịp phản ứng.

 
- Ngươi muốn lợi dụng Hồng Nhãn Cuồng Tê đối phó Cương Liệt Hắc Sài? Nhưng mặc dù Hồng Nhãn Cuồng Tê da dày thịt béo, phòng ngự cao, nhưng tốc độ không bằng Cương Liệt Hắc Sài, chỉ sợ rất khó giết chết bọn chúng, hơn nữa thủ lĩnh của Cương Liệt Hắc Sài giống như cũng là Tam phẩm, thật đánh nhau, chỉ sợ Hồng Nhãn Cuồng Tê sẽ không phải đối thủ.

 
- Ta có khác biện pháp.

 
Tổ An cười hì hì, vội vàng chạy tới hạ du, trong lòng Kỷ Tiểu Hi nghi hoặc, cũng đi theo hắn.

 
Hai người về tới chỗ vừa rồi, phát hiện Hồng Nhãn Cuồng Tê lắc lắc đầu, hiển nhiên đã bắt đầu tỉnh lại, mặc dù thuốc mê của Kỷ Tiểu Hi lợi hại, nhưng phân lượng không nhiều, nó lại lớn như thế.

 
Tổ An nhanh chóng nói với Kỷ Tiểu Hi:
 
- Ngươi có khăn tay không?
 
- Có.

 
Kỷ Tiểu Hi vô ý thức lấy ra một cái khăn tay trắng noãn đưa cho hắn.

 
Phía trên còn có hương khí nhàn nhạt, Tổ An có chút chần chờ:
 
- Có cái khác bẩn hơn hay không, làm bẩn cái này có chút đáng tiếc.


 
- Không sao, đến lúc đó giặt một chút là được.

 
Kỷ Tiểu Hi khoát tay.

 
Tổ An nghĩ thầm đến lúc đó chỉ sợ ngươi sẽ không đi giặt:
 
- Được rồi, coi như ta thiếu ngươi một cái khăn tay, về thành sẽ tìm cơ hội mua cái khác trả lại.

 
Sau khi nói xong, hắn từ trong không gian bàn phím triệu hồi ra Dao Găm Có Độc, sau đó dùng khăn tay này ba tầng trong ba tầng ngoài che phủ nghiêm nghiêm thật thật, chỉ lộ ra một chút mũi đao.

 
Kỷ Tiểu Hi không hiểu ra sao:
 
- Ngươi đang làm gì vậy?
 
- Ngươi trước trốn xa một chút.

 
Tổ An cũng không giải thích, đợi đối phương trốn xong, hắn rón rén đi tới sau lưng Hồng Nhãn Cuồng Tê, cầm thân đao, tay kia nhấc cái đuôi của Cuồng Tê lên, nhét cán đao vào hậu môn của nó.

 
- ? ? ?
 
Đến từ Hồng Nhãn Cuồng Tê, điểm nộ khí: +2+2+2+2!
 
Tổ An sững sờ, nghĩ thầm đám hung thú này không có mở linh trí, cung cấp điểm nộ khí quả nhiên kém xa nhân loại.

 
Hồng Nhãn Cuồng Tê vốn còn chút mơ mơ hồ hồ, nhưng hoa cúc truyền đến cảm giác dị vật xâm lấn làm cho nó thanh tỉnh, vội vàng xoay người nhìn lại cái mông, đáng tiếc thân thể của nó quá cồng kềnh, tại nguyên chỗ chuyển rất nhiều vòng, nhưng vẫn thấy không rõ cái mông của mình xảy ra chuyện gì.

 
Cách đó không xa truyền đến tiếng huýt sáo, chỉ thấy một nhân loại nhìn nó khoa tay múa chân, Hồng Nhãn Cuồng Tê triệt để nổi giận, nhất định là nhân loại này giở trò quỷ, vậy mà vô sỉ hạ thủ với hậu môn của mình!
 
Con mắt của nó càng đỏ lên, chóp mũi thở ra từng đoàn từng đoàn bạch khí, như bị điên đánh tới đối phương.

 
Tổ An thấy hấp dẫn cừu hận thành công, nhanh chân bỏ chạy.

 
Nhìn một người một tê truy đuổi, Kỷ Tiểu Hi trợn tròn mắt:
 
- Đây chính là biện pháp hắn nói? Quá! Quá buồn nôn.

 
Bất quá nàng lo lắng Tổ An an nguy, vẫn vội vàng đuổi theo.

 
Lại nói Tổ An một đường chạy về phía Sài Lang Cốc, mặc dù Hồng Nhãn Cuồng Tê là Tứ phẩm, nhưng tất cả năng lực của nó đều dùng cho phòng ngự, tốc độ cũng không chiếm ưu thế gì, cho nên liều mạng truy, lại vẫn cách mấy chục mét rất khó đuổi kịp.

 
Một đường đuổi tới biên giới Sài Lang Cốc, Hồng Nhãn Cuồng Tê bỗng nhiên dừng bước, hiển nhiên nó biết đây là lãnh địa của Cương Liệt Hắc Sài, bản năng dã thú để nó băn khoăn không tiến.

 
Tổ An thấy thế liền quay đầu kêu to:

 
- Ngốc đại cá tử, tư vị bị bạo cúc rất thoải mái a? Hiện tại không dám tới báo thù? Thật uổng phí làm tê giác.

 
Dù Hồng Nhãn Cuồng Tê nghe không hiểu nhân loại kia đang nói cái gì, nhưng cũng biết khẳng định không phải lời tốt lành gì, nghĩ tới tên này vừa rồi bạo cúc mình, nó liền lên cơn giận dữ, hú vang vọt tới.

Quản nó là Cương Liệt Hắc Sài gì, dù sao mình da dày thịt béo, để những con chó kia cắn cũng không cắn nổi.

 
Đến từ Hồng Nhãn Cuồng Tê, điểm nộ khí +2+2+2+2!
 
Thấy nó lao đến, Tổ An cười hì hì, trực tiếp dẫn nó chạy vào hang ổ của Cương Liệt Hắc Sài.

 
Lại nói bầy Cương Liệt Hắc Sài vừa mới ăn xong bữa tiệc lớn, từng con đang lười biếng nằm rạp trên đất phơi nắng, đáng tiếc vừa rồi người kia quá gầy, bọn chúng gần trăm con sài huynh sài đệ căn bản không đủ chia.

 
Đói khát không phải khó chịu nhất, khó chịu nhất là lúc đói bụng chỉ ăn một miếng đã hết, như vậy sẽ cảm giác đói hơn.

 
Bỗng nhiên lỗ tai của thủ lĩnh Cương Liệt Hắc Sài dựng lên, tựa hồ nó cảm giác được đất rung núi chuyển, chẳng lẽ có đại gia hỏa nào đó đến đây?
 
Ngao ngao ngao!
 
Thủ lĩnh sài lang kêu gọi con dân của mình tụ tập tới, chuẩn bị đánh giết địch nhân xâm lấn.

 
- A, lại có nhân loại xông vào?
 
Thủ lĩnh sài lang hơi nghi hoặc, gần đây những nhân loại này đều không sợ chết như thế sao? Bất quá chạy tới đưa khẩu phần lương thực càng tốt.

 
Thế là lập tức lệnh bộ hạ vây lại.

 
Tổ An xa xa nhìn thấy Cương Liệt Hắc Sài vây quanh, vội vàng chuyển hướng, Hồng Nhãn Cuồng Tê không có linh hoạt như vậy, lấy thể trọng của nó, đang lao nhanh là căn bản không thể thắng xe, trực tiếp vọt tới bầy Cương Liệt Hắc Sài.

 
Cương Liệt Hắc Sài cũng bị đại gia hỏa kia dọa giật nảy mình, nhao nhao tứ tán, bất quá vẫn có mấy con không tránh kịp, bị đâm đến thịt nát xương tan.

 

Lần này thủ lĩnh Cương Liệt Hắc Sài cũng nổi giận, nếu đối phương là hung thú Ngũ phẩm Lục phẩm, bọn chúng chỉ có thể nhịn, nhưng ngươi mới Tứ phẩm, hơn nữa cồng kềnh to lớn, lực công kích không ra sao, bọn chúng thật đúng là không sợ.

 
Ngao ngao ngao!
 
Ra lệnh một tiếng, để Cương Liệt Hắc Sài khác đừng đi quản nhân loại gầy yếu kia, tên kia chỉ có chút thịt, kẻ trước mắt này có thể để chúng ăn mười ngày nửa tháng.

 
Thế là không ít Cương Liệt Hắc Sài trực tiếp từ bổ nhào qua cắn xé Hồng Nhãn Cuồng Tê, thậm chí có mấy cái gan lớn còn nhảy lên lưng cắn một cái.

 
Đáng tiếc phòng ngự của Hồng Nhãn Cuồng Tê không phải dùng để trưng cho đẹp, mấy con Cương Liệt Hắc Sài kia kém chút mẻ răng cũng không thể cắn thủng da, Hồng Nhãn Cuồng Tê càng thêm phẫn nộ, quay đầu đâm nát bụng những con Cương Liệt Hắc Sài gan to bằng trời kia.

 
Hồng Nhãn Cuồng Tê toét miệng, vẻ mặt trào phúng nhìn những cặn bã không biết tự lượng sức mình kia.

 
Ngao ngao ngao!
 
Thủ lĩnh Cương Liệt Hắc Sài tức giận, ngửa mặt lên trời kêu vài tiếng, dùng cẩu ngữ nhắc nhở bộ hạ của mình:
 
- Đều là ngu ngốc sao, quên bản lĩnh giữ nhà của chúng ta rồi sao? Công hoa cúc của nó!