Lúc Em Tới Có Mưa - Diêm Hoan

Chương 13: Thành phố B



Một tuần sau, Giang Ảnh chào tạm biệt cha mẹ, lên đường đến thành phố B.

Quê cô cách thành phố B không xa lắm, lúc học đại học là đi xe lửa từ quê thành phố H đến thành phố B, xuất phát vào buổi sáng thì buổi tối hôm đó đã tới trường rồi. Hiện nay đã có đường sắt cao tốc, chưa đầy 3 tiếng đã có thể đến nơi.

Trước đó Tư Nguyên đã hỏi cô chuyến tàu và thời gian, sau khi xuống trạm, cô đã thấy Tư Nguyên vui mừng vẫy tay với cô. Giang Ảnh cười nhẹ, tiến đến ôm lấy Tư Nguyên, Tư Nguyên cực kì vui vẻ, ôm cô xoay một vòng.

“Quá tốt rồi, gặp được cậu tớ rất vui.”

“Có đói không, đi thôi, tớ dẫn cậu đi ăn một bữa thật ngon.”

“À đúng rồi, trước tiên chúng ta đi cất hành lý đã, cậu đã có chỗ ở chưa?”

Tư Nguyên nói luyên thuyên không ngừng, vừa nói vừa đi ra khỏi trạm, hai người chuẩn bị đến chỗ ở của Giang Ảnh cất hành lý.

Giang Ảnh thuê căn hộ này trên mạng, địa chỉ gần địa chỉ công ty mà Tư Nguyên đã gửi cho cô trước đó.

Tư Nguyên từng nói, Giang Ảnh đến thành phố B trước tiên cứ ở nhà cô ấy trước. Nhưng sau khi suy nghĩ một chút thì Giang Ảnh từ chối, một là do Tư Nguyên ở cùng với Khải Chi, bạn trai cô ấy, tuy cô có thể ở nhờ một thời gian ngắn, nhưng vẫn không tiện lắm. Hai là dù sao thì cô cũng muốn tìm chỗ ở, chi bằng cứ thuê căn hộ ngắn hạn ở trước, có thể nắm rõ được tình hình tìm trọ.

Sau khi biết chỗ ở của Giang Ảnh gần công ty, Tư Nguyên gật đầu liên tục: “Tốt quá, cất hành lý xong tớ dẫn cậu đến chỗ này gần công ty ăn.”

Sau tốt nghiệp, cô phải tới thôn Tiên Quả đi dạy nên đã thật nhiều năm rồi chưa trở lại thành phố B, trong vài năm này thành phố B thay đổi thật nhiều.

Trên đường đến căn hộ bằng xe taxi, họ đi ngang qua trường học của Giang Ảnh, Giang Ảnh nhìn thấy những con đường nơi cô từng đi, những nơi cô đừng đến. Có những nơi vẫn giống như trong trí nhớ cô, có những nơi đã thay đổi hoàn toàn rồi.

Bây giờ đang là giờ làm việc, nên xe trên đường không nhiều, tình hình giao thông cũng khá thuận lợi, không bao lâu đã tới căn hộ của Giang Ảnh.

Căn hộ không lớn, một phòng ngủ và một phòng khách, cũng may là được cho thuê độc lập, phòng bếp và nhà vệ sinh đầy đủ tiện nghi, đều rất sạch sẽ.

“Nơi này không tệ nha, tiểu khu này quả là rất gần công ty, đi đến đó chưa đầy 5 phút.” Tư Nguyên sau khi vào thì đi dạo quanh căn hộ một vòng, nói với Giang Ảnh.

“Ừm, tớ quyết định thuê căn hộ này cũng là vì vị trí của nó, phòng nhìn trên ảnh cũng rất đẹp.” Giang Ảnh bỏ hành lý xuống: “Tớ còn sợ là bị lừa, bây giờ thì ổn rồi.”

“Là rất ổn đó. Trước đó sao chúng tớ không nghĩ tới việc thuê căn hộ như thế này nhỉ, sơ suất, sơ xuất quá.”

“Giá không rẻ đâu, ở tạm thì còn được.” Giang Ảnh nói, bước vào bếp, vừa tìm cái ấm đun nước vừa nói: “Tớ sẽ xem xét giá thuê dài hạn của tiểu khu này. Nếu vượt quá ngân sách thì phải tìm một nơi khác thôi. Các cậu ở xa công ty không?”

“Cũng tạm, chắc đi tầm 20 phút là đến công ty.” Tư Nguyên nói, nằm ngả nghiêng trên sofa.

Giang Ảnh tìm được ấm đun nước, bật bếp nấu nước, sau đó trở lại phòng khách, ngồi xuống sofa.

Ghế sofa trong căn hộ không lớn, màu nâu sẫm, vải dệt mềm mại dễ chịu, cô và Tư Nguyên mỗi người ngồi một bên, câu được câu không trò chuyện.

Tình trạng này rất giống thời học sinh của họ, ở trường trung học, cô và Tư Nguyên đều sống trong kí túc xá của trường, nếu cuối tuần không về nhà thì chỉ ngồi một đống trong ký túc xá nói chuyện phiếm.

Sau khi hai người tán gẫu xong, họ nghỉ ngơi một lúc, khi chuẩn bị ra ngoài thì đã quá giờ ăn trưa. Tư Nguyên tìm một nhà hàng khá ổn gần công ty, đưa Giang Ảnh đi ăn một bữa no nê.

Sau khi ăn xong, Giang Ảnh đề nghị đến công ty xem một chút, đề nghị này cũng chính là ý muốn của Tư Nguyên, hai người ăn xong rời khỏi nhà hàng và đi thẳng đến công ty.

Công ty của Tư Nguyên không lớn, khu vực tọa lạc cũng không tệ. Mặc dù đây không phải là khu kinh doanh cốt lõi nhưng lại nằm tại trung tâm khu công nghiệp mới nổi phía nam thành phố, vị trí và môi trường rất tốt.

Khi Tư Nguyên và Khải Chi bắt đầu kinh doanh, để giảm chi phí, công việc kinh doanh và sản phẩm ban đầu được hoàn thiện trong ngôi nhà mà họ thuê.

Sau khi bắt đầu kiếm được tiền, dần dần họ thuê một văn phòng trong một tòa nhà văn phòng giá rẻ và thuê thêm một vài người nữa. Về sau, công ty ngày càng phát triển tốt hơn, kinh phí và nhân sự tăng dần nên chuyển đến địa điểm như bây giờ.

Vì khu công nghiệp không phải là lĩnh vực cốt lõi như các khu vực kinh doanh khác nên mặt bằng tương đối lớn hơn nhiều. Các tòa nhà rải rác, hầu hết đều là cao ốc văn phòng mới xây trong những năm gần đây, phong cách rất hiện đại và mang vẻ đẹp đầy tính công nghệ.

Các cửa hàng và khu kinh doanh xung quanh khu công nghiệp đã dần phát triển, cùng với sự gia tăng của các công ty trong khu công nghiệp trong những năm gần đây. Giang Ảnh và Tư Nguyên cũng vừa ăn ở ngay trong khu kinh doanh ra.

Tòa nhà chỗ Tư Nguyên đặt công ty được xây ở rìa bên cạnh khu công nghiệp, Tư Nguyên dẫn Giang Ảnh đến tòa nhà và giới thiệu với Giang Ảnh.

“Khi bọn tớ chuyển đến đây hai năm trước, không có nhiều công ty ở đây, và giá cả cũng không đắt như bây giờ, vì vậy bọn tớ trực tiếp ký hợp đồng dài hạn và thuê tầng trên cùng. Mặc dù công ty không nhiều người, nhưng nơi này rất rộng rãi.”

“Vậy cũng tốt. Bây giờ có vẻ như số lượng công ty ở đây ngày một tăng.” Giang Ảnh nói, nhìn bảng chỉ dẫn của công ty ở sảnh tầng một.

“Đúng vậy, có rất nhiều người trong thang máy vào giờ cao điểm, nên tớ rất hối hận khi thuê tầng trên cùng.” Tư Nguyên cười toe toét, vừa bước vào thang máy vừa trò chuyện với Giang Ảnh.

Sau khi lên đến tầng cao nhất, ra khỏi thang máy và rẽ trái, tên công ty được in trên cùng của cửa kính – Lớp học Khải Tư. Tên này bao gồm tên của Tư Nguyên và Khải Chi, Giang Ảnh nháy mắt với Tư Nguyên.

“Tên công ty trước kia nghe chẳng có cảm giác gì, hôm nay nhìn thấy thật sự rất tốt.”

“Tớ cũng nghĩ vậy, lúc đặt tên không hề suy nghĩ nhiều, sau này càng xem càng thấy tốt.” Tư Nguyên cười híp mắt nói.

“Hai cậu thật xứng đôi.” Giang Ảnh thở dài cảm thán.

Tư Nguyên có chút ngượng ngùng, xoắn hai tay lại với nhau: “Tàm tạm thôi à.”

Nhìn thấy dáng vẻ khiêm tốn của Tư Nguyên, Giang Ảnh không khỏi bật cười.

Tư Nguyên ôm lấy cô tiến vào công ty, lúc chào hỏi cô gái ở quầy lễ tân, nụ cười của Giang Ảnh còn chưa dứt, cô bé quầy lễ tân thấy vậy, cười nói.

“Sếp có bạn đến rồi nè.”

“Còn không phải sao, cuối cùng thì tôi cũng mời được cô ấy đến đây, lát nữa tôi sẽ chính thức giới thiệu với mọi người.” Tư Nguyên chào cô gái ở quầy lễ tân.

Giang Ảnh mỉm cười gật đầu với cô gái ở quầy lễ tân, sau đó nhìn thấy dòng chữ pha lê ở trên tường phía sau cô gái nhỏ.

Tên công ty trên đầu cửa kính trước đây tương đối nhỏ nên cô không để ý chi tiết. Bây giờ nhìn những dòng chữ pha lê trên tường được phóng đại lên vài lần, cô cảm thấy thực sự khác biệt.

Phông chữ và màu sắc của bốn ký tự tên công ty “Lớp học Khải Tư” rất khớp với nhau, thiết kế đơn giản nhưng rất thu hút, bên dưới chữ Trung Quốc là phông chữ tiếng Anh hơi dễ thương “Cheese Course”.

Bắt mắt hơn là phía trước dòng chữ là logo in hình một khối phô mai nhỏ, nhìn dễ thương và ngon miệng.

Trước đây, cô đã hứa với Tư Nguyên sẽ đến Lớp học Khải Tư để làm việc vì cô đã đồng ý với Tư Nguyên về công việc mà cô ấy nói, cô muốn thử sức và tự tin rằng mình có thể làm tốt. Thực sự không có nhiều sự quan tâm và hiểu biết về công ty lắm.

Vào lúc này, Giang Ảnh phải thừa nhận rằng cô thực sự có chút thích thiết kế này, và cô thậm chí còn rất hào hứng và mong muốn được làm việc ở đây trong tương lai.

Cô không thể không vỗ vai Tư Nguyên và khen ngợi chân thành: “Tuyệt, tuyệt lắm.”

“…”

Tư Nguyên đang dẫn cô đến văn phòng, chẳng hiểu tự nhiên cô lại khen cái gì, chỉ ngơ ngác gật đầu tán thành một cách qua loa: “Đúng vậy, thực sự rất tuyệt.”

Nói xong, cô ấy kéo cô tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi đi qua quầy lễ tân và vào bên trong, điều đầu tiên cô thấy là một bàn làm việc trong khu văn phòng khá rộng, không có nhiều bàn làm việc, có lẽ vì không gian rộng rãi nên bàn làm việc được bố trí khá xa nhau.

Có hàng cây xanh bên cửa sổ, view ngoài cửa sổ khá rộng rãi, nhìn quang cảnh khu công nghiệp có cảm giác bận rộn nhưng lại cũng rất yên tĩnh.

Có một số người xung quanh một trong những bàn làm việc trong khu vực văn phòng, họ đang nhao nhao thảo luận trên máy tính. Khải Chi, bạn trai của Tư Nguyên, một người sáng lập khác của công ty phụ trách mảng công nghệ cũng có mặt ở đó.

Nhìn thấy nhóm người đang thảo luận sôi nổi, Tư Nguyên và Giang Ảnh cũng không bước tới làm phiền họ, đi về phía văn phòng độc lập bên kia.

Sau khi Giang Ảnh đi theo Tư Nguyên vào văn phòng của cô ấy, Tư Nguyên đặt túi xách xuống, rót cho cô một cốc nước, rồi để cô ngồi xuống ghế sofa nghỉ ngơi. Sau đó, cô ấy lấy một tờ trong chồng sách giới thiệu sản phẩm trên bàn đưa cho Giang Ảnh.

“Tớ sẽ không lòng vòng quanh co, trước tiên sẽ kể cho cậu nghe về tình hình công ty.”

“Vâng thưa sếp.” Giang Ảnh xem sách giới thiệu sản phẩm, ngẩng đầu chuẩn bị nghe Tư Nguyên nói.

“Nghịch ngợm.” Tư Nguyên buồn cười với cách ngồi thẳng lưng của cô, vì vậy cô ấy bước đến gần cô và ngồi xuống: “Khải Chi và tớ đã bắt đầu Lớp học Khải Tư từ sớm, lúc đại học đã bắt đầu nghĩ về nó, nhưng lúc đó chỉ có 2 người chúng tớ. Anh ấy viết code còn tớ kéo người dùng nói về sản phẩm. Khi tớ điều hành công việc kinh doanh, tớ thường tự mình đi. Nếu tớ đưa anh ấy theo thì vẫn chỉ có tớ ngồi nói chuyện với người ta. Anh ấy cũng chỉ đóng vai trò như một vệ sĩ và một kỹ thuật viên để bảo vệ an toàn cá nhân của tớ và các vấn đề về trình diễn sản phẩm. Có sự cố gì thì điều chỉnh ngay tại chỗ thôi.”

“Ban đầu, ý tưởng duy nhất là cố gắng để tồn tại, các ứng dụng được tạo ra sẽ có người dùng và các bài học trên nền tảng sẽ được theo dõi. Chỉ riêng việc quản lý hoạt động kinh doanh đã khiến tớ bận tối mắt tối mũi rồi, chứ chưa nói đến bất kỳ chiến lược nào.”

“May mắn là thời điểm đó thị trường cho các khóa học trực tuyến vẫn chưa rõ ràng, ngành công nghiệp này cũng đang trong giai đoạn khám phá. Sau một thời gian phát triển như vũ bão, chúng tớ dần có đủ năng lượng để lập kế hoạch kinh doanh và mọi thứ dần được chuẩn hóa hơn và có hệ thống. Bởi vì ngành này đang phát triển rất nhanh, phải duy trì sức cạnh tranh.

Tư Nguyên nhấp một ngụm nước từ cốc nước trước mặt Giang Ảnh, hít một hơi rồi chuẩn bị tiếp tục nói.

“Vậy tình hình hiện tại của Lớp học Khải Tư của chúng ta trên thị trường như thế nào?” Giang Ảnh đợi Tư Nguyên thở một hơi rồi hỏi cô ấy những vấn đề cụ thể hơn.

“Hiện tại, số lượng người dùng của Lớp học Khải Tư chiếm phần lớn thị phần, do chúng tớ bắt đầu sớm và mức độ bám sát người dùng với những người dùng cũ tốt. Sau khi nhận được tài trợ từ vòng thiên thần trong hai năm qua, bọn tớ đã nâng cấp nền tảng khóa học trực tuyến ban đầu, và một số lượng lớn người dùng mới đã được thêm vào. Khối lượng người dùng hiện có, tài nguyên nền tảng cũng như loại và số lượng khóa học trực tuyến của chúng tớ về cơ bản tốt hơn các công ty khác trên thị trường, rất có tính cạnh tranh.”

Khi Tư Nguyên nói, Giang Ảnh cầm giấy bút trên bàn cà phê và viết ra một số điểm chính trong lời nói của Tư Nguyên.

Sau khi cô ấy nói xong, Giang Ảnh lại hỏi thêm một số câu hỏi về tình hình kinh doanh hiện tại, Tư Nguyên kể cho Giang Ảnh nghe tất cả mọi thứ về công ty. Hai người họ người nói người viết, có một sự ăn ý ngầm, thậm chí đắm chìm vào đó đến mức Khải Chi đứng ngoài cửa cũng không nhận ra.

Tống Khải Chi gõ cửa kính của văn phòng, hai người nghe tiếng động mới ngẩng đầu lên.