Lúc Em Tới Có Mưa - Diêm Hoan

Chương 14: Khóa học



Khải Chi đẩy cửa bước vào văn phòng, thấy Tư Nguyên và Giang Ảnh đang ngồi trên ghế sofa, anh lấy một chiếc ghế từ góc văn phòng, ngồi đối diện với họ, rồi chào Giang Ảnh.

“Hi Giang Ảnh, đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy, đã lâu không gặp, hai người đã là người thắng cuộc trong cuộc đời rồi.” Giang Ảnh nói.

“Đừng nói vậy, sứt đầu mẻ trán còn nghe được.” Khải Chi xua tay, nhìn Tư Nguyên cười, có chút ngượng ngùng.

Giang Ảnh nhìn bạn mình và Khải Chi, rồi nhớ đến cảnh khi cô đến trường Tư Nguyên để ăn tối với hai người họ.

Khi đó bọn họ đều là học sinh, không phải lúc nào cũng có thể ra nhà hàng ăn cơm, có khoảng thời gian trong túi rỗng tuếch, phải đến căn tin của trường làm một bữa.

Dì ở căng tin lắc thìa ngày này qua ngày khác, miếng thịt lúc nào cũng khó kiếm. Nhưng Tư Nguyên không bao giờ thiếu thịt, vì Khải Chi sẽ cho cô thịt và những món ngon khác.

Lúc đó Giang Ảnh đã khen ngợi anh, anh cũng nhìn Tư Nguyên như vừa rồi, sau đó cười có chút ngượng ngùng.

“Em đang nói với Giang Ảnh về tình hình của công ty.” Tư Nguyên nói với Khải Chi, sau đó đưa cho anh ấy tờ giấy mà cô đã viết và vẽ trên đó: “Em đã nói về tình hình cơ bản, vừa lúc anh đang ở đây, anh xem có gì cần bổ sung không?”

Khải Chi cầm lấy tờ giấy xem xét các điểm trên, sau đó gật đầu: “Khá ổn. Về phía anh, cho phép anh nói thêm vài lời về công việc kinh doanh cụ thể.”

“Giáo dục qua Internet đã trở nên phổ biến trong hai năm nay. Bọn anh bắt đầu tương đối sớm, đó là một lợi thế nhỏ. Hiện nay, các nền tảng giáo dục chính thống hơn trên thị trường về cơ bản đều giống nhau về loại hình, tức là chúng chuyên về một ngành nhất định hoặc một số mạng chuyên nghiệp. Các khóa học, chẳng hạn như chuyên về công nghệ thông tin, thiết kế hoặc ngôn ngữ.”

“Đối với Lớp học Khải Tư của chúng ta, các loại khóa học đều toàn diện nhất. Các loại khóa học được đề cập vừa rồi đều có sẵn. Năm nay, nhiều khóa học cơ bản cũng đã được bổ sung, chẳng hạn như giải thích chương trình cho các trường tiểu học và trung học, phụ huynh đỡ tốn thời gian và sức lực dẫn con ra ngoài học bổ túc. Chương trình được đánh giá rất tốt”

“Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ tập trung vào nội dung của giáo dục trường học này?” Giang Ảnh hỏi.

“Đó không phải là ý tưởng chính, đây chỉ là một khởi đầu mới trong năm nay, và sẽ dồn nhiều tâm sức hơn cho nó. Trước đây đã có một ý tưởng như vậy, hiệu quả khá ổn sau khi đưa vào thực tế trong năm nay.” Khải Chi trả lời, nói xong, anh ấy lại thở dài: “Nhưng có điều ý tưởng không phải thứ quan trọng nhất. Đối với một công ty khởi nghiệp như chúng ta, quan trọng nhất chính là vận doanh.”

“Cái này cũng không phải là tự anh nói đâu, mà là mấy người quản lý đầu tư trước đây tiếp xúc đã nói vậy đó.” Khải Chi cười nói thêm: “Tư Nguyên cũng biết, sau vòng tài trợ thiên thần, công ty đã phát triển tốt, vì vậy chúng ta đã tiếp xúc với các nhà đầu tư. Cả hai bọn anh đều rất ấn tượng về những lời nói đó.”

“Đúng vậy, hoạt động vận doanh của chúng tớ thực sự thiếu sót. Nếu chúng tớ không nắm bắt được thị trường, thực sự không chắc liệu chúng tớ có thể tiến lên hay không.” Tư Nguyên gật đầu và sau đó tiếp tục lời của Khải Chi: “Tớ và Khải Chi trước đây đã bỏ ra rất nhiều thời gian. Tớ đã bỏ ra một phần thời gian và sức lực của tớ cho việc vận doanh, nhưng tớ thực sự không thể gánh vác nổi, chúng tớ cũng chưa từng tiếp xúc với khía cạnh này trước đây, vì vậy chúng tớ không có một kế hoạch hoàn chỉnh.”

“Trong nửa cuối năm, bọn tớ cũng muốn bắt đầu phát triển dự án cộng hưởng giáo dục mà tớ đã nói với cậu lúc trước. Một khi hoạt động mới được đưa ra, công nghệ Khải Chi bên kia căn bản không thể không chú ý, bọn tớ lại phải kéo đầu tư, việc vận doanh này càng không có đủ thời gian để làm.”

“Tớ rất vui vì cậu có thể đến công ty chúng tớ. Tớ đã đến thăm cậu khi cậu còn đi thực tập sinh, nói là thực tập, thực ra cậu là người duy nhất trong công ty phụ trách hoạt động vận doanh vào thời điểm đó. Vì vậy, tớ cảm thấy an tâm hơn rất nhiều nếu cậu đến giúp tớ.” Tư Nguyên thở phào nhẹ nhõm nói với Giang Ảnh: “Trước kia không phải là tớ chưa thuê người làm mảng này. Thành thật mà nói, họ làm còn không tốt như tớ và Khải Chi. Cậu tới làm đã giải quyết được nhu cầu cấp thiết của chúng tớ rồi đó.”

“Còn chưa giải quyết được đâu, nhưng tớ nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Giang Ảnh nói với Tư Nguyên và Khải Chi: “Hiện tại tớ đã hiểu cơ bản về tình hình của công ty, vì vậy tớ sẽ quay lập một bản kế hoạch trước, có thể cần một số thông tin hoặc dữ liệu, tớ sẽ trực tiếp hỏi các cậu, được chứ?”

Hai người đều gật đầu đồng ý, có người chuyên nghiệp làm việc chuyên môn, cuối cùng thì khối đá trong lòng họ cũng rơi xuống. Khải Chi lấy cốc rót hai cốc nước, đưa một cốc cho Tư Nguyên.

“Nào, hôm nay cụng ly nước trước nhé.” Tư Nguyên hiểu ý, nâng cốc với Khải Chi, nói một cách nghiêm túc: “Giang Ảnh, hoan nghênh cậu.”

Giang Ảnh nâng cốc nước trước mặt lên chạm vào ly nước của bọn họ: “Cạn ly.”

Rõ ràng chỉ là một cái chạm cốc nhẹ nhàng, trong lời nói cũng không có kế hoạch chi tiết cho tương lai.

Nhưng Giang Ảnh vẫn có thể cảm nhận được ngọn lửa nhỏ trong lòng bốc cháy, khi uống cạn nước trong cốc, trái tim của cô giống như một hạt giống nhỏ vừa nảy mầm, khi được tưới nước mưa, hai cành lá mới từ từ mọc lên…

Nhìn Tư Nguyên và Khải Chi một lần nữa, họ rõ ràng là rất phấn khích.

“Ngoại trừ khi tớ quyết định bắt đầu kinh doanh và nhận được khoản tài chính đầu tiên của mình, thì đây là lúc tớ kích động nhất đó.” Tư Nguyên nâng cốc lên, cảm thán.

“Đúng vậy, anh cảm thấy trong năm nay chúng ta có thể nâng công ty lên thêm một tầm cao mới.” Khải Chi biểu thị đồng ý, cười với Giang Ảnh: “Em không cần phải lo lắng về việc đãi ngộ, Tư Nguyên không phải là một CEO ăn không ngồi rồi, nếu có yêu cầu gì cứ nói với cô ấy.”

“Đúng, đúng, đây là một sự kiện trọng đại, tớ cũng chịu trách nhiệm về vấn đề nhân sự, về đãi ngộ chúng ta có thể đàm phán.” Tư Nguyên nghiêng đầu nhìn Giang Ảnh: “Sẽ không để cậu chịu thiệu đâu.”

Giang Ảnh bị sự tinh nghịch của cô ấy chọc cười: “Tớ tin tưởng cậu, nhưng không thể tránh khỏi bước này, tớ sẽ làm thử một thời gian để xem hiệu quả như thế nào nhé.”

“Ừm, không sao, chúng ta hãy thông qua hợp đồng cho những vấn đề cụ thể.” Tư Nguyên chống nạnh và di chuyển các khớp cứng của mình sang trái, phải sau khi ngồi một lúc lâu. Cô ấy rõ ràng là rất vui khi nói về hợp đồng: “Tớ thực sự đã kéo cậu lên thuyền của giặc, xin chúc mừng, tớ cảm thấy vòng kêu gọi đầu tư tiếp theo của chúng ta sẽ ổn định.”

Ba người cùng nhau cười, Khải Chi đồng ý nói: “Được rồi bà chủ, ai cũng có ước mơ, nhưng dựa vào niềm tin mãnh liệt của em, anh cũng cảm thấy chắc chắn sẽ ổn thôi.”



Những người lập nghiệp vừa lòng, các nhà đầu tư không thể tránh khỏi khí thế ngất trời.

Trác Thành và một đối tác khác của công ty Thẩm Tuấn đã trao đổi ý kiến và thông qua quyết định đầu tư của hai dự án tại cuộc họp đầu tư.

Cuộc họp quyết định đầu tư trong hai tuần qua vẫn chưa dừng lại, các dự án do giám đốc đầu tư nộp lên lần lượt chất đống, và tất cả đều đã hoàn thành thẩm định.

Trên thực tế, cuộc họp quyết định đầu tư, tức là cuộc họp ra quyết định đầu tư, đã là phần cuối cùng của dự án đầu tư mạo hiểm của họ.

Từ khi liên hệ với một dự án thương mại cho đến khi họ quyết định đầu tư vào dự án này, có vô số cuộc điều tra, khảo sát và phỏng vấn. Phải mất rất nhiều thời gian để hoàn thành các quy trình này, và một phần lớn dự án sẽ nằm trong quy trình trước đó. Nhìn chung, các cuộc họp bỏ phiếu không được tổ chức thường xuyên.

Tốc độ tăng trưởng của số lượng dự án trong vài tháng qua đã vượt quá dự đoán của mọi người, Tư bản Ngôn Sơn của Trác Thành, số lượng đoàn đội nhân viên không nhiều, số liệu dự án thương nghiệp chuyên gia phân tích giữ đã sớm bão hòa, nhưng vẫn còn rất nhiều dự án triển vọng và số liệu cực tốt, bọn họ thật sự không muốn buông tay.

Toàn đội mệt mỏi, kiệt sức nhưng cũng vô cùng phấn khích, họ không muốn dừng lại.

Thực ra cũng không thể dừng lại được, bởi vì nó không chỉ liên quan đến đội ngũ của họ, mà còn có một số nhà đầu tư khác đang chờ bỏ tiền vào để đầu tư, và những người sáng lập các dự án thương mại, tức là các doanh nhân, đang chờ đợi để có tiền của các nhà đầu tư, để có thể tiến hành kế hoạch kinh doanh tiếp theo.

Sau mấy ngày làm việc cật lực, cuối cùng tất cả các cuộc họp biểu quyết ở giai đoạn này cũng đã hoàn thành, các công việc pháp lý bước vào quá trình soạn thảo thỏa thuận, cuối cùng thì phòng họp đã quá chật chội tuần này đã trống không. Trác Thành và Thẩm Tuấn cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, hai người đi ra ngoài, sau khi rời khỏi phòng họp đến phòng làm việc của Trác Thành.

Vừa bước vào cửa, Thẩm Tuấn đã nằm dài trên ghế sofa trong văn phòng, thở dài một cách khoa trương.

“Aizz, đây không phải chuyện con người có thể làm mà. Tháng này họp còn nhiều hơn số lần họp trong cả năm ngoái đó.”

“Thật vất vả cho cậu.” Trác Thành mệt mỏi, nhìn Thẩm Tuấn khác hẳn với vẻ nghiêm túc trong buổi họp: “Chuẩn bị tinh thần đi, tình hình thị trường năm nay rất tốt, ước chừng lượng dự án thế này sẽ kéo dài trong một khoảng thời gian dài.”

Thẩm Tuấn nghe xong phàn nàn: “Thực sự sẽ tốt như vậy sao? Dự án nhiều tới mức có thể bỏ vào giỏ xách luôn rồi. Đây mới đúng là lúc gió đến, lợn cũng có thể bay lên trời.”

“Không chỉ là lợn bay lên trời, còn là lợn chất lượng cao, có thể vỗ béo, bán chạy.” Trác Thành giận dữ mắng: “Cậu làm chủ đầu tư còn ngại có quá nhiều heo sao?”

“Tôi không ngại điều đó, nếu có quá nhiều heo, mỗi hộ gia đình trong thôn sẽ kéo một số tiền và cùng nhau mua thêm vài xe tải heo chứ sao.” Thẩm Tuấn đưa tay cầm ấm trà trên bàn, tự mình rót một tách trà, nhấp vài ngụm, xoay người trở lại ghế sofa: “Tại sao kéo được đầu tư rồi mà vẫn phải họp liên tục như vậy chứ.”

“Bao nhiêu dự án thì cũng phải đi theo quá trình.” Trác Thành dựa vào lưng ghế, nhíu mày: “Đừng làm một con ngựa tốt bị vấp ngã, không đáng”

“Ngựa nào vấp ngã cũng không tới lượt cậu.” Thẩm Tuấn nói xong, thấy Trác Thành nhìn sang, vội vàng bổ sung, “Không phải mình tôi nói vậy đâu, tuần trước ông cụ nhà tôi cũng nói vậy đó.”

“Cậu lại đi mách lẻo.” Trác Thành thu mắt, thở dài.

“Trác tổng quả là tiên đoán như thần.” Thẩm Tuấn vẫn nịnh nọt một cách khoa trương, bây giờ không những không mệt mà còn vui vẻ: “Còn không phải do đứa em họ tốt kia của tôi sao, suốt ngày nói xấu tôi với ông cụ. Nói chúng ta như thể miếng thịt mỡ béo bở lắm, mỏi mắt mong muốn được tiến vào. Ông cụ nghe bùi tai, bảo tôi xem gần đây có dự án gì có thể dắt Dung Thành theo không.”

Khi Trác Thành nghe được chuyện của nhà họ Thẩm, đau đầu không thôi: “Đừng có nói với tôi là cậu đồng ý rồi đấy nhé.”

“Đương nhiên là không rồi.” Thẩm Tuấn nhướng lông mày, “Khi ông vụ nói với tôi chuyện này, tên kia còn ngồi ngay bên cạnh hóng hớt đấy, ngay lúc đó tôi đã từ chối thẳng thừng rồi, sao mà chỗ nào cũng có nó chứ, cái thứ vô dụng ấy, tôi dẫn dắt ai cũng không dẫn dắt nó.”

“Vậy còn ông cụ nhà cậu không nói gì sao?” Trác Thành hỏi.

“Tôi nói Tư bản Ngôn Sơn không phải do tôi quyết định, nói với tôi cũng vô dụng. Ai có ý kiến gì thì trực tiếp đến gặp cậu. Tôi đã nói đến vậy, ông cụ cũng không còn gì để nói.” Thẩm Tuấn nói xong lại rót thêm một tách trà, uống một cách vui vẻ.

Thấy anh ấy không tim không phổi như vậy, Trác Thành lắc đầu: “Được rồi, cản được thì tốt, tốt xấu gì cũng có thể yên tĩnh bớt.”