Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 2: Một Khắc Trùng Phùng, Cả Đời Ly Biệt



Tuổi nhỏ Lục Trường An gật đầu, nhưng trong ánh mắt lại đầy quyết tâm, hắn nhất định phải lấy được công danh, phải ra làm quan, phải cho tỷ tỷ một cuộc sống êm ấm, sung túc.

Thời gian như nước, đảo mắt đã mười năm trôi qua.

Lục Trường An bấy giờ đã là một thiếu niên mười tám tuổi, bởi vì đọc đủ thứ kinh thư, hiểu lễ nghĩa mà được rất nhiều thiếu nữ trong trấn thầm thương trộm nhớ.

Lục Trường An mười tám tuổi, cảm thấy chính mình đã có năng lực, liền muốn đi ra ngoài tìm kiếm phương pháp làm quan.

Trấn Đông Hoa quá nhỏ, ở lại nơi đây, cả đời hắn cũng vô pháp hoàn thành giấc mộng, cả đời cũng vô pháp kiếm được thật nhiều tiền, để cho tỷ tỷ có được cuộc sống tốt hơn.

Hắn nhất định phải rời đi trấn nhỏ, mưu cầu cho mình một tương lai sáng lạng.

"Mặc dù không thể trở thành võ giả, nhưng ta cũng phải trở thành một người quyền quý, ta muốn cho tỷ tỷ có được sống đầy đủ, sung túc..."

Thời khắc rời đi trấn Đông Hoa, Lục Trường An âm thầm phát xuống lời thề.

Nhưng không ngờ một lần rời đi chính là hai mươi ba năm.

Năm đó, Lục Trường An đi đến quận thành, làm môn khách cho quan đại phu Thái Mạo

Quan đại phu Thái Mạo bởi vì lập công lớn mà được Bắc Hà quận chủ ban thưởng ngọc quý. Trong một lần chiêu đã môn khách, Thái Mạo đem ngọc quý ra khoe. Chúng môn khách chen lấn xô đẩy mà thưởng thức, hỗn loạn không biết viên ngọc rơi vào tay ai.

Hộ vệ phủ đại phu thấy Lục Trường An là kẻ nghèo hèn nhất trong đám môn khách, cho rằng là hắn trộm ngọc, bèn đem hắn treo lên xà ngang đánh mấy chục roi, nhưng Lục Trường An nhất quyết không chịu nhận tội, sau khi b·ị đ·ánh gần c·hết mới được thả ra.

Từ đó, Lục Trường An đeo lên danh xấu là kẻ ă·n t·rộm, không nhà quyền quý nào chịu thu lưu hắn, cũng không ai chịu đề cử hắn làm quan, cũng vì thế mà tiền đồ đoạn tuyệt.

Một năm này, Lục Trường An đã bốn mươi mốt tuổi.

Một năm này, hắn đã lấy vợ, nhưng thê tử bởi vì chê hắn nghèo mà bỏ theo người khác.

Lục Trường An độc thân ra ngoài hai mươi ba năm, chưa từng trở về trấn Đông Hoa lấy một lần.

Không phải hắn không muốn trở về, không phải hắn không mong nhớ tỷ tỷ mình, mà là không có mặt mũi nào trở về.

Thuở thiếu thời, hắn cho rằng chỉ cần chính mình học đủ thứ kinh thư, liền có thể xông ra một phen thành tựu, liền có thể lấy được giàu sang phú quý, nhưng cái thế đạo này quả thực quá mức gian nan!

Lưu lạc thiên hạ hơn hai mươi năm, hắn vẫn tay trắng hoàn tay trắng.

Càng nghèo túng, hắn càng không dám về nhà, càng không dám đối mặt với tỷ tỷ chờ đợi mòn mõi ở quê.



Hắn không biết, nếu chính mình lấy tư thái chán nản như vậy hồi hương, tỷ tỷ sẽ thất vọng đến cỡ nào.



Hắn rất nhớ nhà, mỗi lần nghĩ đến tỷ tỷ sống cô đơn ở quê nhà, trái tim của hắn như xiết lại, nhưng thật chẳng có cách nào khác.

Hắn tưởng niệm bánh ngô lẫn khoai mà tỷ tỷ làm, tưởng niệm giày cỏ mà tỷ tỷ đan, tưởng niệm tỷ tỷ tiết kiệm trái tiết kiệm phải, vụng trộm mua cho hắn nửa lạng thịt mỡ...

Hắn rất muốn về quê, nhưng căn bản không có mặt mũi nào trở về...

Hắn lưu lạc quận Bắc Hà thêm mười năm, cuối cùng quyết định đi đến một toà thành nhỏ, trở thành phu tử dạy học cho hậu bối của một gia tộc võ đạo trong thành.

Nội tâm Lục Trường An có rất nhiều tài hoa chưa kịp thi triển, có rất nhiều tưởng niệm không chỗ kể ra. Nhưng hắn chỉ đành gác lại tất cả hoài bão thời niên thiếu, lựa chọn sống cuộc sống tầm thường, vô dụng.

Mãi cho đến mấy hôm trước, có một người đồng hương ở trấn Đông Hoa tới thành nhỏ buôn bán, trùng hợp gặp được hắn trên phố.

Sau khi xác nhận đúng là Lục Trường An, người đồng hương nọ bèn thông báo cho hắn một cái tin tức xấu.

Tỷ tỷ của hắn, người thiếu nữ kiên cường năm nào, từng dãi nắng dầm sương nuôi hắn khôn lớn kia, đã ngã bệnh được ba năm.

Lục Trường An năm nay đã bốn mươi mốt tuổi, tỷ tỷ của hắn cũng ngoài năm mươi.

Ở cái tuổi như bọn họ, một ngày ngã bệnh, khả năng cao chính là vĩnh biệt!

Hiện giờ, mặt mũi cái gì đã không còn quan trọng, hắn muốn về nhà, chỉ muốn về nhà.

Hắn gấp gáp đến mức không kịp báo tin với gia tộc, mà vội vàng khăn gói lên đường rời khỏi thành nhỏ, tiếp theo không ngủ không nghỉ, vượt qua quảng đường gần ngàn dặm, vội vã về quê.

Liên tục đi đường ba ngày ba đêm, đợi đến lúc hoàng hôn sắp tắt, Lục Trường An rốt cuộc trở về trấn Đông Hoa.

Nhưng lúc đi đến trước cửa nhà tranh, hắn lại do dự không dám tiến vào!

Hắn không dám đối mặt với tỷ tỷ mình, không dám tưởng tượng, nếu tỷ tỷ biết hắn phí phạm thời gian cả đời mà lại chẳng làm nên trò trống gì, sẽ thất vọng ra sao.

Hắn cứ do dự như thế, cứ nhấc chân đi tới đi lui, giống một con ruồi không đầu bay loạn.

Nhưng ngay thời khắc Lục Trường An đang giãy dụa xoắn xuýt, thì một âm thanh kích động run rẩy, chợt truyền ra từ trong nhà tranh.

"Là Tiểu An sao...là đệ đệ của ta trở về rồi sao...khụ khụ..."



Nghe được lời ấy, trái tim của Lục Trường An giống như bị hung hăng nện một cái, vành mắt đỏ bừng, nước mắt không tự chủ rơi lã chã, vội vàng xông vào trong nhà.

Gian nhà tranh rách nát đơn sơ, chỉ có một cái giường tre nhỏ, một cái bàn gỗ cùng một cái khung cửi đã ố màu.

Trên giường tre, một lão phụ nhân mặc vải thô, thân hình gầy gò, tóc mai lấm tấm bạc đang đang nằm co ro ở một góc, trong đôi mắt già nua mờ đục tràn đầy mong chờ nhìn về phía cửa chính.

Lão phụ nhân nọ không ai khác chính là người thân duy nhất của hắn, Sương tỷ.

"Tỷ tỷ!"

Lục Trường An không kìm nổi nước mắt quỳ xuống bên giường tre, ôm chầm lấy nàng.

Lão phụ nhân cười cười, vươn tay vuốt ve gò má hốc hác của hắn, thoả mãn nói:

"Về là tốt rồi, về là tốt rồi!"

Lục Trường An gật đầu liên tục, nhìn dáng vẻ già nua của tỷ tỷ, nội tâm tràn đầy hối hận, đau buồn, tự trách.

Hắn hối hận năm đó bản thân không nên rời đi, không nên bỏ lại tỷ tỷ một mình.

Hắn hối hận, chính mình chỉ vì chút tự trọng hão, mà quên đi ước vọng ban đầu, muốn cho tỷ tỷ một cuộc sống an nhàn, vui sướng.

Hắn đã sớm quên sơ tâm, đã quên mất ở quê nhà còn có một vị thân nhân đang chờ đợi mình.

Tỷ tỷ cả đời chưa lấy chồng, cả đời vất vả làm lụng, lay lắt sống sót, chỉ vì chờ đến một ngày hắn trở về.

Thực ra, tỷ tỷ không cần hắn công thành danh toại, thăng quan tiến tước, chỉ cần hắn bình an sống sót, yên bề gia thất là được.

Nhưng, ngày trước Lục Trường An không hiểu...

Hôm nay, hắn đã hiểu, hắn hối hận, rất hối hận, nhưng đáng tiếc...hết thảy đã muộn!

"Tiểu An, những năm qua ở bên ngoài, ngươi sống có tốt không?"

Lão phụ nhân thì thào, ánh mắt đầy quan tâm hỏi han.



"Rất tốt, mấy năm này, ta đi theo sư phụ học tập võ nghệ, du lịch thiên hạ, bởi vì đi quá xa, cách đây mấy vạn dặm, nên hôm nay mới kịp trở về, ta có lỗi với tỷ tỷ!"

Lục Trường An thấp giọng bảo.

"Vậy là được rồi! Tiểu An nhà ta quả nhiên có tiền đồ, tương lai nhất định sẽ trở thành một vị võ giả cường đại!"

Trong đôi mắt mờ đục của lão phụ nhân hiện lên vẻ tự hào, mỉm cười nói.

Lục Trường An nghe thế, nội tâm càng thêm chua xót, nhưng vẫn gượng gạo nở nụ cười.

"Mấy năm nay tỷ tỷ có tích góp được chút tiền bạc, dự định để cho Tiểu An cưới nàng dâu, ta rất muốn tận mắt chứng kiến ngươi thành gia lập nghiệp! Nhưng mà...không biết có kịp hay không...khụ khụ..."

Lão phụ nhân nói xong, ho khan liên tục, khí tức càng ngày càng suy yếu.

"Kịp, kịp, kịp...ta sẽ đi mời đại phu chữa bệnh giúp tỷ tỷ, sau đó sẽ lập tức cưới vợ, từ nay về sau ta sẽ ở lại trấn Đông Hoa, sẽ không bao giờ rời đi nữa!"

Lục Trường An gấp gáp nói.

"Ừm!"

Lão phụ nhân gật đầu, sau đó chầm chậm khép chặt hai mắt, mang theo nụ cười thanh thản, bàn tay gầy guộc buông lỏng, cứ như vậy nhắm mắt xuôi tay.

Thời gian dường như dừng lại, Lục Trường An ôm lấy thân thể dần dần lạnh buốt của nàng, sững sờ tại chỗ, chỉ còn lại tiếng nước mắt rơi tý tách.

Tỷ tỷ hắn c·hết rồi, người thân duy nhất trên đời của hắn đã chẳng còn nữa rồi!

Không biết nên hình dung cảm xúc của Lục Trường An bây giờ ra sao, hắn chỉ cảm thấy trái tim đau nhói, giống như bị ngàn thanh kiếm đâm xuyên.

Hắn cứ ngồi thẩn thờ ở đó, thẩn thờ nhìn lão phụ nhân già nua đã bất động ở trong ngực mình.

....

Thời điểm Lục Trường An đang chìm đắm trong vô tận bi thương, thì bên trên bầu trời của trấn Đông Hoa chợt xé ra một vết rách hư không, tiếp theo có một nữ nhân mặc váy trắng, tay trái cầm dù đen, tay phải cầm cổ kiếm, chậm rãi bước xuống.

"Quả nhiên vẫn là ảo giác, con Tiểu Hắc Điểu mà ta muốn tìm không ở nơi đây...không ở Bắc Đẩu Giới Vực..."

"Nhưng...Tiểu Hắc Điểu rốt cuộc là thứ gì, vì sao ta cứ phải đau khổ tìm kiếm nó?"

"Chín trăm thế Luân Hồi, ta tìm khắp Cửu Thiên Thập Địa, tìm khắp Lục Đạo Hoàng Tuyền lại vẫn không tìm được chút manh mối nào, hôm nay thu tay, mới nhận ra là đang tìm hoa trong kính..."

"Còn một trăm thế nữa, liền đầy ngàn thế. Nếu ta tìm kiếm một ngàn thế Luân Hồi mà ngươi vẫn không xuất hiện, vậy ta liền đạo diệt ở thế này, đi tới phương thiên địa khác tìm ngươi!"

Nữ tử mặc váy trắng thở dài khe khẽ, cầm chặt cổ kiếm, đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên, nàng tựa hồ nhận ra điều gì đó, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt, cúi đầu nhìn về phía nhà tranh.

"Nghĩ không ra, ngẫu nhiên đi vào Bắc Đẩu Giới Vực, càng gặp được một kẻ phàm nhân mở ra Thiên Nhân chi môn, nhân tài bực đó, coi như đặt ở toàn bộ vũ trụ thương mang cũng tìm khó được vài người..."