Dù sao hiện tại ở Tàng Kinh Các cũng không có ai, Lục Trường An suy tư chốc lát quyết định tiến vào trong Chư Thiên Điếm xem xét tình hình.
Bên trong tầng một, Chư Thiên Thành Chi Linh đã sớm chờ đợi từ lâu, vừa thấy hắn xuất hiện lập tức tiến đến cung kính nói:
"Chủ nhân, lão nô vừa cảm ứng được, có người kích hoạt Chư Thiên Thông Hành Lệnh sắp tiến vào Chư Thiên Thành!"
"Có người kích hoạt Chư Thiên Thông Hành Lệnh?"
Lục Trường An nhíu nhíu mày, nghe ý tứ của Chư Thiên Thành Chi Linh, muốn đi tới Chư Thiên Thành giống như cần cái gì Thông Hành Lệnh.
Chư Thiên Thành Chi Linh tựa hồ nhìn ra nghi vấn của hắn, kiên nhẫn giải thích:
"Tu hành giả muốn tiến vào Chư Thiên Thành, cần thiết hai đồ vật, một là Chư Thiên Thông Hành Lệnh, hai là Thiên Đạo Tệ. Có được hai đồ vật trên, đồng thời thành công kích hoạt Thông Hành Lệnh liền có thể thiết lập hư không truyền tống trận, vượt qua vị diện tiến vào nơi đây tiến hành mua bán!"
"Thì ra là vậy!"
Lục Trường An gật gật đầu, nói:
"Xin hỏi tiền bối, nhóm khách nhân kia có mấy người, đến từ nơi đâu?"
Chư Thiên Thành Chi Linh trầm ngâm chốc lát, nhắm mắt lại âm thầm suy tính, sau đó hồi đáp:
"Bọn họ có hai người, đồng thời đến từ Nhân Hoàng Giới"
"Ồ! Nhân Hoàng Giới lại là nơi nào?"
"Nhân Hoàng Giới là một chỗ hạ vị diện tương tự với thế giới mà chủ nhân đang sống, hơn nữa khoảng cách khá gần, hẳn là ở cùng một phương giới vực"
Chư Thiên Thành Chi Linh đáp.
"Ha!"
Lục Trường An gãi gãi đầu, nội tâm tương đối hứng thú, dù sao đây là lần đầu tiên hắn được tiếp xúc với tu hành giả đến từ thiên ngoại.
Bản thân hắn vừa vặn bước lên con đường tu hành chưa được bao lâu, ngay cả quận Bắc Hà còn chưa đi ra, tất nhiên không biết gì về các thế giới khác bên ngoài Thần Binh Giới.
"Lão nô đã điều tra qua, phương giới vực mà chủ nhân đang sống được gọi là Bắc Đẩu Giới Vực, nơi đây tồn tại mười chỗ hạ vị diện cùng ba chỗ thượng vị diện. Hiện tại Chư Thiên Thành lần nữa tái thiết, vì thế pham vi phóng xạ không quá rộng. Nhiều nhất chỉ có thể thu hút tu hành giả ở trong Bắc Đẩu Giới Vực. Đợi chủ nhân đem Chư Thiên Thành phát triển đến trình độ nhất định, liền có thể tiếp thu tu hành giả từ những giới vực bên ngoài tới đây giao dịch!"
"Ta hiểu rõ!"
Lục Trường An gật gù.
Hiện tại hắn chỉ là một tên Đoán Cốt tiểu võ giả, giao dịch với tu hành giả của Bắc Đẩu Giới Vực hay giới vực khác đều giống nhau mà thôi.
Có khách nhân đến, tự nhiên phải có hàng hóa để bán.
Lục Trường An lật tay lấy ra một cái túi vải, đem tất cả gia tài của mình đổ xuống quầy, xấu hổ nói:
"Trên người vãn bối chỉ có những thứ này, chẳng biết có thể đem ra giao dịch hay không?"
Chư Thiên Thành Chi Linh cúi đầu nhìn xuống đống đồ vật loạn thất bát tao trên bàn, lông mày khẽ nhíu lại.
Toàn bộ gia tài của Lục Trường An, chỉ có ba món trọng khí là một cái tiểu ấn, một cái hồn phiên cùng một dải lụa đỏ, ngoài ra còn có bảy khỏa nguyên thạch, một mẩu đan dược cùng một đoạn xương ngón tay.
Ngoài ra còn có thêm bốn quyển trục ghi chép bốn môn công pháp.
Chư Thiên Thành Chi Linh nhìn lướt qua từng món đồ, hơi hơi thất vọng nói:
"Bí bảo, nguyên thạch cùng công pháp đẳng cấp quá thấp, không đủ tư cách để giao dịch, ồ..."
Nói đến đây, lão chợt vươn tay cầm lên đoạn xương ngón tay và quyển trục ghi chép Luyện Huyết Kinh, cười nhẹ nói:
"Hai thứ này ngược lại không tệ, có thể trưng bày!"
Lục Trường An nghe thế mới thở dài một hơi, ít ra trên người hắn không phải tất cả đều là đồ vô dụng.
"Theo tiền bối, bọn chúng định giá bao nhiêu Thiên Đạo Tệ?"
"Xương ngón tay giá 3 phân, công pháp giá 5 phân!"
Chư Thiên Thành Chi Linh nói.
"Ít như vậy?"
Lục Trường An há hốc mồm.
Chư Thiên Thành Chi Linh từng giải thích qua, Thiên Đạo Tệ được chia thành bốn cấp bậc là lượng, tiền, phân, li.
Mười li một phân, mười phân một tiền, mười tiền một lượng.
Xương ngón tay thì không nói, Luyện Huyết Kinh thế nhưng là công pháp thượng cổ, có thể trợ giúp võ giả cải thiện tư chất tu luyện, mặc dù chỉ bao gồm pháp quyết đến cảnh giới Luyện Tạng, tuy nhiên giá trị thậm chí vượt qua tuyệt đại đa số công pháp Huyền Giai.
Tu vi của hắn sở dĩ tăng nhanh như vậy, một phần công lao phải kể đến Luyện Huyết Kinh, nhưng Chư Thiên Thành Chi Linh dĩ nhiên chỉ định giá có 5 phân.
"Đã không ít! Chủ nhân chỉ sợ chưa hiểu rõ giá trị của Thiên Đạo Tệ! Thiên Đạo Tệ xuất hiện rải rác ở trong thiên địa. Sản lượng ở mỗi một phương thế giới, đều có định số, là thứ có thể ngộ không thể cầu. Đại năng cường giả sở hữu một lượng đã xem như cực kỳ giàu có. Ví dụ như ba kiện bí bảo của chủ nhân, nếu quy đổi ra Thiên Đạo Tệ, thậm chí chưa đổi nổi một li!"
"Ách! Là vậy hả?"
Lục Trường An im lặng, hắn vốn dĩ chỉ xem Thiên Đạo Tệ là đồ vật để phát triển Chư Thiên Thành, cho nên trước giờ chưa mấy để tâm, hiện tại xem ra đồ vật này sở hữu giá trị cực kỳ lớn.
Ngay lúc Lục Trường An và Chư Thiên Thành Chi Linh đang trao đổi với nhau, thì bên ngoài Chư Thiên Điếm, chợt xuất hiện một đạo không gian vòng xoáy, từ bên trong vòng xoáy, có một thiếu niên trẻ tuổi, lưng đeo trọng xích màu đen chậm rãi bước ra, đưa mắt hiếu kỳ nhìn xung quanh.
"Khí lão, đây chính là Chư Thiên Thành trong truyền thuyết sao?"
Thiếu niên thấp giọng hỏi, giống như đang nói chuyện với ai đó.
"Đúng thế! Nhớ năm đó lão phu may mắn tiến vào Chư Thiên Thành một lần, mua được chí bảo mới thành công đột phá Vạn Cổ cảnh, không nghĩ tiểu tử nhà ngươi vận khí quá tốt. Càng từ trong Thiên Cổ Cấm Địa chiếm được Thiên Đạo Tệ, nắm giữ cơ hội đi vào địa phương trong truyền thuyết này!"
Trong chiếc nhẫn mà thiếu niên đang đeo trên ngón tay trỏ chợt vang lên một âm thanh già nua, t·ang t·hương.
"Nhưng ngài không phải đã nói. Chư Thiên Thành là một tòa cự thành rộng lớn vô biên, cương vực không thua gì đại lục Thiên Nguyên nha. Nơi đây tựa hồ không hùng vĩ như lời của ngài"
Thiếu niên có chút bất đắc dĩ bảo.
"Theo trí nhớ của lão phu thì đúng là như vậy. Chư Thiên Thành vô cùng rộng lớn, cường giả nhiều như mây. Tiểu tử ngươi hẳn là chưa tiến vào thành đi, hả...."
Chỉ thấy chiếc nhẫn lóe lên hắc mang, đồng thời một lão giả thân hình mờ ảo bay ra ngoài, lơ lửng trước mặt thiếu niên, nghiêng đầu chăm chú đánh giá bốn phía.
Tiếp theo, lão giả kia trợn mắt há mồm, giống như không tin vào mắt mình hú lên quái dị:
"Diệp tiểu tử, có phải ngươi đi nhầm chỗ rồi không?"
"Ta là dựa theo chỉ dẫn của ngài khỏi động Chư Thiên Thông Hành Lệnh..."
Thiếu niên họ Diệp nhỏ giọng giải thích.
"Vậy thì không sai. Nơi đây đúng là Chư Thiên Thành, nhưng mà tựa hồ có chỗ nào không đúng cho lắm!"
Lão giả đầy mặt mờ mịt, tiếp theo đưa mắt nhìn về phía tòa nhà ở trước mặt, xấu hổ bảo:
"Hẳn là thần thông của Chư Thiên Thành chi chủ đi, phía trước là cửa hàng, chúng ta vào thử xem!"
Thiếu niên họ Diệp gật gù, cõng theo trọng xích chậm rãi bước tới gần cửa hàng.
Thời điểm bọn họ còn chưa đến nơi, thì cửa của Chư Thiên Điếm chợt tự hành mở ra, đồng thời một âm thanh trầm thấp vang lên bên tai cả hai.
"Chư vị mời vào!"
Thiếu niên họ Diệp do dự chốc lát, sau đó nhấc chân đi qua đại môn.
Đập vào mắt là từng dãy kệ gỗ xếp ngăn nắp, toả ra quang mang bảy màu, bên quầy là một người đàn ông trung niên mặc áo xanh, đang nở nụ cười hiền hòa.
"Các ngươi là tới mua hàng chứ, cứ tùy tiện lựa chọn!"
Lục Trường An ngồi an vị ở sau quầy, thản nhiên nói.
"Ra mắt tiền bối!"
Thiếu niên họ Diệp cung kính vái chào, đồng thời truyền âm trao đổi với lão giả trong nhẫn.
"Khí lão, vị tiền bối kia tu vi là gì?"
"Không rõ, lão phu nhìn không ra tu vi của hắn. Nhưng có thể làm chưởng quỹ ở Chư Thiên Thành, tất nhiên là nhân vật thông thiên triệt địa. Chúng ta tuyệt đối không thể đắc tội!"
Khí lão kiêng kỵ đáp.
"Vâng!"
Thiếu niên họ Diệp nghe vậy, sắc mặt cũng hơi nghiêm nghị, chậm rãi đi tới từng quầy hàng.
Nhưng để gã cảm thấy bất ngờ, đó là trong điếm mặc dù có mười cái kệ gỗ, nhưng hầu hết đều bị cấm chế che lấp, căn bản không nhìn thấy đồ vật gì.
"Ở trong Chư Thiên Thành, không phải thích mua gì thì mua, yêu cầu tu vi nhất định mới có khả năng nhìn thấy đồ vật bên trong cấm chế!"
Khí lão kịp thời giải thích.
"Như vậy sao..."
Thiếu niên họ Diệp thì thào, chầm chậm đi tới kệ hàng thứ mười, bên trên có hai đồ vật không bị cấm chế che lấp, nhìn kỹ là một quyển trục và một đoạn xương ngón tay.