Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 3: Vũ Dương Tông Lần Nữa Đến Chiêu Sinh



Nữ nhân nhìn về phía nhà tranh, cười lơ đãng.

"Thiên Nhân chi môn nha, loại cảnh giới mà không biết bao nhiêu đại năng lão quái truy cầu cả đời cũng vô pháp với tới, càng bị một gã phàm nhân tuỳ tiện mở ra.."

"Hả?..."

Nữ nhân mặc áo trắng đang lặng lẽ cảm khái, tiếp theo nhíu mày, rồi khẽ ồ lên một tiếng, bởi vì Lục Trường An chẳng biết lúc nào đã bế lấy lão phụ nhân đi ra ngoài sân, quỳ mọp dưới mặt đất.

"Ngài là tiên nhân đúng không, cầu xin ngài cứu mạng tỷ tỷ ta, chỉ cần ngài cứu sống nàng, Lục Trường An nguyện ý làm trâu làm ngựa cả đời, nhằm báo đáp ân tình của ngài"

"Ngươi có thể nhìn thấy ta?"

Nữ nhân mặc áo trắng kinh ngạc hỏi.

Hiện tại, nàng là vận dụng đại thần thông, vượt qua Luân Hồi mà đến Bắc Đẩu Giới Vực, thân đứng ở trong Luân Hồi, đừng nói một tên phàm nhân nho nhỏ, coi như cường giả mạnh hơn hắn ngàn tỷ lần, nếu chưa hiểu được Luân Hồi, cũng không cách nào phát hiện được nàng.

Mà Lục Trường An thì thấy được!

Lục Trường An cúi đầu không đáp, càng không rõ vị tiên nhân đang đứng ở trên bầu trời vì sao lại hỏi một câu hỏi kỳ lạ như vậy.

"Cũng đúng, ngươi đã mở ra Thiên Nhân tam môn, hẳn là có khả năng nhìn thấy vài thứ mà phàm nhân không cách nào nhìn thấy!"

Nữ tử thì thào, đưa mắt nhìn lão phụ nhân đ·ã c·hết trong ngực của hắn, lắc đầu đáp:

"Ta trước nay chỉ biết g·iết người, không hiểu cứu người. Tỷ tỷ ngươi số mệnh đã hết, phương pháp bình thường không thể cứu sống. Mà lại, thế giới của các ngươi vốn dĩ không tồn tại Lục Đạo Luân Hồi, người đ·ã c·hết liền sẽ tiêu tan vào trong thiên địa, không cách nào chuyển thế đầu thai!"

"Ngay cả tiên nhân cũng không thể cứu sống tỷ tỷ ta ư..."

Lục Trường An có chút thất lạc nói, cả người rã rời.

"Ta không cứu được nàng, nhưng không có nghĩa là người khác không thể cứu!"

Nữ nhân mặc váy trắng chợt lên tiếng.

"Là ai? Xin tiên nhân chỉ điểm cho ta!"

"Ngươi! Cổ nhân có câu: Người c·hết như đèn diệt, Luân Hồi thổi phục nhiên, phàm nhân c·hết đi, chỉ cần tàn hồn vẫn tồn tại, Thánh Nhân đại năng bỏ ra một cái giá lớn, vẫn có thể khiến cho tàn hồn phục sinh. Nếu một ngày nào đó, ngươi tu luyện tới cảnh giới Thánh Nhân, liền có cơ hội cứu được nàng!"

"Thánh Nhân..."

Trên mặt Lục Trường An tràn đầy vẻ mờ mịt.

Lưu lạc bên ngoài hai mươi ba năm, hắn cũng biết sơ sơ về tình huống của địa phương mà mình đang sống.

Nơi đây gọi là Đại Ngu Vương Triều, là một Vương Triều nhỏ bé ở đại lục Nam Cương.



Ở Đại Ngu Vương Triều tồn tại rất nhiều võ giả cường đại, có thể phi thiên độn địa, phá núi ngăn sông, nhưng trong nhận thức của Lục Trường An, cường giả mạnh nhất của Đại Ngu Vương Triều, giống như là Thông Huyền đại tông sư.

Về phần Thánh Nhân...chưa bao giờ nghe qua...

Nữ nhân mặc áo trắng giống như nhìn thấu nghi hoặc trong lòng hắn, chỉ mỉm cười chứ không giải thích. Tiếp đó, nàng bỗng nhiên nhẹ nhàng phất tay, trong lòng bàn tay lơ lửng sáu điểm sáng, nhìn kỹ là sáu hạt minh châu màu sắc khác nhau. Lại phất tay rút ra một đạo ánh sáng từ trong cơ thể lão phụ nhân, sáp nhập vào một trong sáu hạt minh châu, giao cho Lục Trường An.

"Cầm lấy chúng nó, cố gắng tu luyện, nói không chừng, một ngày nào đó, ngươi sẽ đủ năng lực cứu sống nàng!"

Nữ nhân mặc áo trắng nói xong, thân hình từ từ mơ hồ, thoáng cái đã biến mất không còn tăm tích.

Trước nhà tranh, chỉ còn một mình Lục Trường An đang ôm lấy t·hi t·hể của tỷ tỷ mình, về phần sáu hạt minh châu thì cũng không biết đi nơi nào, tất cả mọi chuyện giống như một màn ảo giác.

Nhưng hắn biết, chuyện ban nãy là sự thật!

Hắn thật sự đã gặp được một vị nữ tiên nhân, tiên nhân cũng nói cho hắn biết, chỉ cần hắn tu luyện tới cảnh giới Thánh Nhân, liền có thể cứu sống tỷ tỷ.

Trong lòng Lục Trường An, vô thanh vô tức loé lên một tia hi vọng.

....

Ngày hôm sau, Lục Trường An giúp tỷ tỷ phát tang, t·ang l·ễ đơn sơ, chỉ có mấy chục hương thân xung quanh đến dự.

Cứ như thế, ba tháng trôi qua, Lục Trường An chưa từng rời khỏi trấn Đông Hoa, hắn một bên giữ tang cho tỷ tỷ, một bên nghiên cứu sáu hạt châu mà nữ tử thần bí ban tặng.

Đáng tiếc, Lục Trường An chỉ là một gã thư sinh tay trói gà không chặt, chẳng hiểu mô tê gì về võ đạo, tự nhiên không nghiên cứu được chút manh mối nào.

Một ngày này, trấn Đông Hoa bỗng nhiên náo nhiệt dị thường, bá tánh trong trấn nô nức như trẩy hội, bởi vì người của Vũ Dương Tông lại đến chiêu sinh rồi.

Vũ Dương Tông là tông môn lớn nhất phủ Đông Minh, dù đặt ở toàn bộ quận Bắc Hà cũng là tông môn hàng đầu.

Trước kia, cứ cách mỗi năm năm, đệ tử Vũ Dương Tông sẽ đến trấn Đông Hoa chiêu sinh một lần, nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì, mà đã mười bốn năm bọn họ chưa từng xuất hiện.

Có người nói, mười mấy năm trước, Vũ Dương Tông phát sinh biến cố lớn nào đó, nên đệ tử rất hiếm khi rời tông.

Cũng có người nói, hài đồng của trấn Đông Hoa tư chất quá kém, nên Vũ Dương Tông lười tới chiêu sinh.

Đương nhiên, nguyên do cụ thể là gì, thì chẳng ai biết được.

"Quá tốt rồi! Mười bốn năm trôi qua, Vũ Dương Tông rốt cuộc lần nữa đến trấn chúng ta lựa chọn đệ tử!"

Rất nhiều hương thân trong trấn bắt đầu reo hò.

"Mười bốn năm trước, chúng ta đã từng tham dự kiểm tra tư chất, đáng tiếc, ngày đó tư chất của ta không đạt. Không biết năm nay, hậu bối của chúng ta phải chăng có người trở thành đệ tử của Vũ Dương Tông..."



Cũng có vài gã thanh niên thổn thức liên tục, giống như nhớ tới chuyện cũ.

Lục Trường An hay tin Vũ Dương Tông lần nữa đến chiêu sinh, trong lòng nảy lên ý định, lập tức mặc quần áo chỉnh tề, chạy tới quảng trường nhỏ giữa trấn.

Bởi vì hắn rời quê nhiều năm, trong trấn không có quá nhiều người quen, cho nên chẳng mấy ai chú ý tới sự xuất hiện của hắn.

Tràng cảnh vẫn tương tự hơn ba mươi năm trước, dưới cái nắng cháy da cháy thịt của mùa hè, phần lớn hương thân trong trấn đều tụ tập ở trước quảng trường.

Trung tâm quảng trường, chính là ba vị môn nhân của Vũ Dương Tông, cùng một hàng dài hài đồng đang chờ đợi kiểm tra.

Chủ trì chiêu sinh năm nay, vẫn là vị Trương chấp sự năm nào, chỉ là so với hơn ba mươi năm trước, dáng vẻ của lão đã già nua trông thấy.

Bên cạnh Trương chấp sự, là một thiếu nữ mặc áo trắng đeo khăn che mặt, gương mặt lạnh lùng.

Thiếu nữ tóc búi thành từng búi, lông mày lá liễu cong cong vành trăng, đôi mắt dài nhỏ nhắn, làn da trắng mịn như ngọc, thân hình tinh tế thon gọn khiến người ta mê mẩn. Đáng tiếc, khí chất của nàng đồng dạng lạnh lùng như băng, một bộ người lạ chớ gần, mặc dù dung mạo yêu kiều, lại không có bất kỳ người nào dám nhìn nhiều.

Bên cạnh thiếu nữ mặc váy trắng, thì là một thanh niên mặc cẩm bào, dáng vẻ phong thuần tuấn lãng, khí chất ngời ngời, vô cùng xuất chúng, quả thực chính là bạch mã vương tử trong truyền thuyết, khiến cho không ít thiếu nữ trong trấn hai mắt toả sáng, liên tục liếc mắt đưa tình.

"Tư chất hạ giai hạ phẩm, không đạt..."

"Tư chất hạ giai trung phẩm, không đạt..."

"Tư chất trung giai hạ phẩm, đạt..."

....

Từng hài đồng tiến lên kiểm tra, có người vui, có kẻ buồn.

Cả buổi sáng, hơn trăm hài đồng tiếp nhận kiểm tra, nhưng chỉ vẻn vẹn năm người thông qua.

Lần này, Trương chấp sự cũng không mở ra một mặt lưới, trao cơ hội cho những hài đồng tư chất hạ phẩm, mà là hạ lệnh kết thúc chiêu sinh.

Ngay lúc đám người Vũ Dương Tông đang chuẩn bị kết thúc khảo hạch, thì Lục Trường An chợt bước lên phía trước, ôm quyền nói:

"Tiểu sinh Lục Trường An, gặp qua Trương chấp sự!"

"Ngươi là..."

Trương chấp sự nghi hoặc nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, hoàn toàn không nhận ra hắn.

Đây là điều đương nhiên, Lục Trường An và Trương chấp sự chỉ gặp gỡ một lần, năm xưa hắn là một đứa bé tám tuổi, bây giờ đã là một người đàn ông trung niên, đối phương còn có ấn tượng với hắn mới là chuyện khác thường.

"Ngươi gọi ta có chuyện gì?"



"Xin hỏi đại nhân, tiểu sinh có được phép thử máu sao?"

Lục Trường An vừa dứt lời, đám môn nhân Vũ Dương Tông lẫn chúng hương thân trấn Đông Hoa đều sững sờ nhìn hắn. Vũ Dương Tông chiêu sinh, trước giờ đều lựa chọn hài đồng dưới mười tuổi, một người trung niên như ngươi chạy tới tham dự náo nhiệt làm cái gì?

Lập tức tiếng xì xào bàn tán nổi lên bốn phía.

Trương chấp sự bật cười nhìn Lục Trường An, tủm tỉm hỏi:

"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Khởi bẩm đại nhân, tiểu sinh năm nay bốn mươi mốt tuổi!"

Lục Trường An bình tĩnh đáp.

"Hơn bốn mươi tuổi, ngươi không ở nhà làm lụng nuôi vợ dạy con, muốn thử máu để làm chi?"

Trương chấp sự càng thêm hiếu kỳ.

"Trong nhà tiểu sinh đã không còn ai, ta muốn bái nhập Vũ Dương Tông tu luyện võ đạo!"

Lục Trường An nói.

Trương chấp sự nghe vậy, trầm ngâm chốc lát, lắc lắc đầu:

"Tuổi tác của ngươi quá lớn, đã vượt xa thời kỳ tốt nhất để thối thể, coi như ngươi tư chất kinh người, hôm nay mới bắt đầu luyện võ cũng quá muộn...."

"Tiểu sinh vẫn muốn học võ, khẩn cầu đại nhân cho ta một cơ hội!"

Lục Trường An ôm quyền nói, ánh mắt tràn đầy kiên định.

Trương chấp sự thấy dáng vẻ chân thành của hắn, trong đầu hiện lên một tia hồi ức, thở dài:

"Mà thôi, cũng không tốn quá nhiều thời gian, lão phu liền cho ngươi một cơ hội, nếu tư chất của ngươi là thượng phẩm trở lên, có thể bái nhập Vũ Dương Tông, nếu thấp hơn thượng phẩm...ngươi tự hiểu..."

"Tiểu sinh hiểu rõ, cảm tạ đại nhân thành toàn!"

"Ừm, Thanh Phong sư điệt, giúp hắn thử máu!"

"Vâng!"

Thiếu niên mặc áo lam hơi kỳ quái liếc Lục Trường An, nhưng cũng không nói gì, trở tay lấy ra một cây kim bạc, châm lên ngón trỏ của hắn, sau đó bảo hắn nhỏ máu lên lệnh bài.

Tất cả mọi người dồn dập đưa mắt nhìn sang, muốn xem tư chất của người đàn ông trung niên cố chấp này là gì?

Chỉ thấy trên ngọc bài lập loè một gợn sáng cực kỳ mờ nhạt.

"Tư chất hạ gia hạ phẩm, không đạt!"

Thiếu niên tên là Thanh Phong lạnh lùng thông báo.