Trên lôi đài, sau khi vận dụng xong một tấm Bạo Liệt Phù, Lục Trường An không nhanh không chậm lấy ra thêm ba tấm phù lục khác, mỉm cười nhìn tất cả mọi người.
"Chư vị sư đệ, mời!"
Nhìn dáng vẻ hiền lành vô tội của hắn, đám đệ tử xung quanh đều trợn mắt ngoác mồm, chẳng biết nói gì cho phải.
Chúng ta một đám Ngưng Huyết, Đoán Cốt tiểu bối giao đấu với nhau, ngươi rõ ràng là người lớn, không đánh đấm đàng hoàng thì cũng thôi, bỗng dưng cầm ra tam phẩm Bạo Liệt Phù là có ý gì?
Tức khắc, tất cả mọi người mặc dù không ai bảo ai, nhưng đều cực kỳ nhất trí rời xa vị trí của Lục Trường An, chả ai thèm tìm tới hắn gây sự.
Tình cảnh đó rơi vào trong mắt Lục Trường An khiến cho hắn hài lòng tự đắc, xoay người quay trở về chỗ cũ ngồi xuống, chờ đợi vòng thi đấu thứ nhất kết thúc.
Rất nhanh, một nén nhang trôi qua, trên lôi đài thứ sáu chỉ còn vỏn vẹn bốn người đứng vững, bao quát Lục Trường An, hai gã Đoán Cốt cảnh đệ tử cùng một gã Ngưng Huyết viên mãn đệ tử.
Làm cho người ta bất ngờ đó chính là nguyên bản trên lôi đài có ba vị Đoán Cốt cảnh võ giả, nhưng có một người trong đó bị mấy tên đệ tử khác vây công, đánh rớt xuống sàn đấu. Mà gã Ngưng Huyết viên mãn đệ tử kia thì đại phát thần uy, kiên trì đến cuối cùng.
Tình huống của chín chỗ lôi đài khác cũng không kém lôi đài thứ sáu là bao.
Thường thường chỉ còn khoảng ba bốn người đứng vững, cá biệt ở lôi đài thứ ba, dĩ nhiên chỉ còn lại một người.
Đó là một thanh niên thân hình cường tráng như thiết tháp, ánh mắt hung ác, trên người thỉnh thoảng hiện lên từng tia lôi mang.
Theo như lời bàn tán của đám khán giả bên dưới, thì thanh niên này tựa hồ gọi là Lôi Hồng Vũ là đại đệ tử của Lôi Tôn, đồng thời cũng là một trong mấy ứng cử viên cho chức vô địch của tông môn thi đấu năm nay.
Nghe nói, Lôi Hồng Vũ tính cách hung hăng bá đạo, xuất thủ tàn nhẫn, chính là y lấy sức một người đánh ngã hết thảy 29 đối thủ khác trên lôi đài, nếu không phải quy định thi đấu không cho phép s·át h·ại đồng môn, thì chỉ sợ những người kia khó lòng bảo toàn tánh mạng.
Vòng thi đấu thứ nhất vừa kết thúc, ba trăm đệ tử tham chiến, lại chỉ còn ba mươi tám người tiếp tục thăng cấp, bên dưới quảng trường nổi lên vô số tiếng bàn tán xôn xao, cũng có người lanh lợi bày quầy đặt được, đánh cược xem là người nào sẽ dành chiến thắng cuối cùng.
Bên trên đài ngọc, chư vị cường giả cũng thấp giọng bàn tán.
"Lôi Tôn, ái đồ của ngươi ra tay không khỏi quá nặng rồi đi! Bọn tiểu bối ở lôi đài thứ ba chỉ sợ phải nằm nửa tháng mới có thể khôi phục!"
Người lên tiếng chính là Phong Tôn.
Đây là một lão giả mặc đạo bào màu bạc, thân hình gầy gò như que củi, hai mắt hõm sâu sắc bén như chim ưng.
"Hừ! Thực lực thấp kém, b·ị đ·ánh trọng thương thì trách được ai? Đã bước chân vào con đường võ đạo, vậy thì phải có giác ngộ bị người khác đ·ánh c·hết!"
Lôi Tôn hừ lạnh nói.
Vũ Dương Tứ Tôn mỗi một vị đều là Luyện Tạng viên mãn cường giả, tuy nhiên nếu xét về thực lực thì Lôi Tôn là người mạnh nhất, gần với tông chủ Lữ Uyên, tu hành lôi hệ công pháp, giỏi về sát phạt.
Vũ Tôn xếp thứ hai, tuy nhiên bởi vì tuổi tác đã cao, khí huyết xuống dốc, cơ hội tiến thêm một bước cực kỳ nhỏ nhoi.
Phong Tôn xếp thứ ba, nghe nói Phong Tôn tu luyện một môn độn pháp vô cùng cao minh, chỉ xét về phương diện tốc độ, thì ngay cả Vũ Dương tông sư cũng chưa chắc đã thắng được lão.
Tuyết Tôn xếp thứ tư, cũng là vị nữ tu duy nhất trong Tứ Tôn, ngoài ra, nàng chính là sư tôn của Cơ Khuynh Thành.
"Khà khà, không nói đến chuyện này. Liên quan tới kết quả của tông môn thi đấu, chư vị cảm thấy thế nào? Năm nay tổng cộng có ba vị đệ tử nắm giữ tu vi Đoán Cốt viên mãn dự thi. Trong đó, có một người mới mười bảy tuổi, đã tấn thăng Đoán Cốt viên mãn, đây chính là thiên tài trăm năm có một của Vũ Dương Tông ta. Không biết sắp tới người nào sẽ đoạt được giải nhất?"
Phong Tôn cười ha hả hỏi:
"Tự nhiên là đồ nhi của lão phu, hắn đã đột phá Đoán Cốt viên mãn được hơn hai năm, sở dĩ chưa chịu dung luyện ngũ khí là bởi vì còn muốn hoàn thành Đoán Cốt đệ nhất luyện, tấn thăng Ngân Cốt..."
Lôi Tôn tự tin đáp.
"A, Lôi sư chất dĩ nhiên chí hướng cao xa như vậy, xin hỏi Lôi Tôn, hắn đã đoán luyện được bao nhiêu đoạn Ngân Cốt rồi?"
Phong Tôn kinh ngạc hỏi:
Lôi Tôn không đáp mà nở nụ cười bí hiểm.
Phong Tôn thấy vậy, cảm thấy mất hứng, đưa mắt nhìn về phía những người khác.
Tông chủ Lữ Uyên trầm ngâm chốc lát, sau đó phân tích:
"Lôi Hồng Vũ thực lực rất mạnh, có thể tiến vào ba vị trí đầu. Cơ Khuynh Thành mặc dù mới đột phá Đoán Cốt viên mãn chưa lâu, nhưng thời gian trước từng lấy sức một người chém g·iết Huyết Âm tam kiệt, thực lực không thể khinh thường. Ngoài ra, ái đồ của Phong Tôn Lục Thanh cùng đồ nhi của lão phu Lý Thiên Vân thực lực cũng không tệ. Đệ nhất hẳn là một trong số bọn họ..."
Lời nhận xét của Lữ Uyên nhận được sự đồng tình của hầu hết mọi người.
Trong đám đệ tử chân truyền, thì bốn người trên là nổi bật hơn cả.
"Theo lão phu thấy, Lục tiểu tử cũng có cơ hội dành được giải nhất!"
Diệp đại sư bất ngờ lên tiếng.
Lời vừa dứt, đám cường giả xung quanh đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn lão.
Lôi Tôn không nhịn được lắc lắc đầu bảo:
"Diệp đại sư, lão phu biết ngươi rất coi trọng thiên phú luyện đan của hắn. Nhưng thi đấu và luyện đan là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Tiểu tử kia dùng thủ đoạn mưu lợi để vượt qua vòng thứ nhất đã may mắn lắm rồi! Còn muốn dành thứ nhất? Ha ha ha..."
"Hừ! Chớ nên xem thường hắn, nếu không lát nữa lão già nhà ngươi nhất định phải trợn trừng cả mắt!"
Diệp đại sư không vui nói.
"Ha ha, vậy thì lão phu mỏi mắt mong chờ!"
Lôi Tôn cười nhạt, hoàn toàn không xem trọng Lục Trường An.
Ngược lại Phong Tôn bỗng dưng lên tiếng:
"Tông chủ, theo lão phu thấy, tông môn thi đấu năm nay cần bổ sung thêm một quy tắc mới?"
"Ồ là quy tắc gì?"
Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Phong Tôn.
"Quy tắc rất đơn giản. Trong thời gian thi đấu không được phép sử dụng phù lục, trận bàn, bí bảo, đan dược...vượt qua tam phẩm. Trận thi đấu hôm nay vốn là để lựa chọn đệ tử kiệt xuất tiến vào Băng Thần Di Chỉ. Cho nên tất cả đệ tử nhất định phải sử xuất ra thực lực chân chính của bản thân, tuyệt đối không được phép mưu lợi dành chiến thắng!"
Phong Tôn hờ hững nói.
Tông chủ Lữ Uyên nghe vậy, thâm ý nhìn lướt qua Phong Tôn và Lục Trường An đôi chút, sau đó gật gật đầu nói:
"Chư vị cảm thấy quy tắc này như thế nào?"
Đám cường giả nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng phản đối, ngay cả Diệp đại sư cũng giữ im lặng.
Lữ Uyên thấy vậy liền cho gọi Trần trưởng lão lên phân phó vài câu, quy tắc mới cứ như vậy được định xuống.
Vòng thi đấu thứ nhất kết thúc, mọi người được phép nghỉ ngơi nửa canh giờ, liền lần nữa tập hợp.
Trước khi vòng thứ hai diễn ra, Trần trưởng lão nhân cơ hội tuyên bố thêm một quy tắc.
Nghe được quy tắc đó, có người vui, có người buồn, có người thở phào nhẹ nhõm.
Tông môn thi đấu năm nay mang ý nghĩa tương đối đặc biệt, cho nên không ít đệ tử đã chuẩn bị lá bài tẩy, cố gắng g·iết vào top 10.
Nhưng tông môn bỗng nhiên ban bố quy tắc mới, dẫn đến bọn họ không thể sử dụng lá bài tẩy, không ít đệ tử sắc mặt khó coi như cha mẹ c·hết.
Lục Trường An ngược lại tương đối bình thản, hắn đã nhìn ra, toàn bộ ba mươi tám đệ tử tham dự vòng thi đấu thứ hai, ngoại trừ hắn ra chỉ có ba người đạt tới Đoán Cốt viên mãn mà thôi. Dù không được sử dụng Bạo Liệt Phù, hắn cũng có lòng tin chiếm được thứ hạng cao.
Mà lại, bản thân hắn vốn dĩ chả mấy quan tâm với thành tích thi đấu, nên thắng hay thua không quá quan trọng.
Vòng thi đấu thứ hai chính là lôi đài chiến, Trần trưởng lão sẽ bốc thăm ngẫu nhiên các đệ tử đối chiến với nhau.
So với vòng thứ nhất mà nói, thì vòng thứ hai càng khiến mọi người chú ý. Bởi vì đã bước vào vòng này, thì đều là người nổi bật.
Ba mươi tám thí sinh tham chiến, tuyệt đại đa số đều là Đoán Cốt võ sư, về phần Ngưng Huyết võ đồ thì chỉ có năm người.
Hơn nữa, năm tên Ngưng Huyết đệ tử nọ thực lực đều rất mạnh, có thể vượt cấp chiến đấu.
"Trận đầu tiên, Vương Hoành đối chiến Lưu Bá Nha!"