Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 45: Sử Thượng Bôi Bác Nhất Tông Môn Thi Đấu



Chương 45: Sử Thượng Bôi Bác Nhất Tông Môn Thi Đấu

Vòng thi đấu thứ nhất tổng cộng có ba mươi tám tuyển thủ thành công thăng cấp, cho nên lượt giao đấu đầu tiên của vòng thi đấu thứ hai sẽ diễn ra mười chín trận lôi đài chiến.

Có thể tiến vào vòng thi đấu thứ hai hầu hết đều là đệ tử chân truyền hoặc là người nổi bất trong đám đệ tử nội môn.

Cho nên mỗi một trận chiến diễn ra đều cực kỳ đặc sắc, khiến cho khán giả vây xem vô cùng thỏa mãn, tiếng hò reo vang trời.

Lục Trường An thì không phấn khích đến vậy, tông môn thi đấu đối hắn mà nói chỉ giống như cưỡi ngựa xem hoa mà thôi, nên dự định tùy tiện ứng chiến vài trận rồi về nhà nằm ngủ.

Hai canh giờ trôi qua, mặt trời đã l·ên đ·ỉnh đầu, tới trận lôi đài chiến thứ năm rốt cuộc đến phiên hắn ra sân.

Đối thủ của Lục Trường An không nghĩ tới càng là một người quen.

"Tiền...a..sư huynh, ngươi thật là một vị đệ tử?"

Lâm Vũ Hinh nhìn thấy Lục Trường An chậm rãi leo lên lôi đài, lập tức trợn tròn đôi mắt đẹp, có chút không thể tin hỏi.

"Đúng rồi! Hóa ra là Lâm sư muội, chúng ta thật hữu duyên"

"Vâng vâng, thật là hữu duyên! Ta còn cho rằng sư huynh là chấp sự của Tàng Kinh Các đây!"

Lâm Vũ Hinh ngượng ngùng đáp, tiếp theo rút ra trường kiếm bên hông, hít một hơi thật sâu rồi nói:

"Ta biết mình không phải đối thủ của sư huynh, nhưng trận chiến hôm nay sư muội nhất định sẽ dùng toàn lực! Sư huynh cẩn thận!"

"Sư muội cũng thế!"

Lục Trường An cười nhẹ.

"Xem chiêu!"

Lâm Vũ Hinh gật đầu, tiếp theo nhấc kiếm đâm về phía trước, lưỡi kiếm sắc mang theo tiếng gió rít, thoáng cái đã đến trước mặt Lục Trường An.

Phía trên đài ngọc, một vị lão giả mặc đạo bào cười ha ha nói với Hà trưởng lão.

"Tiểu oa nhi kia hẳn là tiểu đồ đệ mà Hà huynh mới thu nhận chứ?"



Hà trưởng lão gật gật đầu, hài lòng bảo:

"Vũ Hinh nha đầu bất kể tư chất tu luyện hay thiên phú luyện đan đều rất không tệ, hiện tại đã trở thành nhất giai luyện đan sư!"

"Ồ, mới mười bốn mười lăm tuổi đã tấn thăng luyện đan sư, thành tựu tương lai khó lòng hạn định. Xem chừng Hà huynh đã thu được một vị lương đồ rồi. Mà lại, một chiêu Vô Biên Lạc Mộc của nàng đã có chút hỏa hầu, coi như Đoán Cốt trung kỳ cũng phải kiêng dè vài phần!"

Lão giả kia chà chà khen ngợi.

Hà trưởng lão không đáp, nhưng trên khuôn mặt già lộ vẻ tự đắc, cảm thấy tiểu đồ đệ của mình hoàn toàn chắc thắng.

Nội tình của Lục Trường An lão sớm đã điều tra rõ ràng, hắn chỉ bắt đầu tu luyện võ đạo được hơn bốn tháng, e rằng còn chưa đột phá Ngưng Huyết tiểu thành.

Hắn sở dĩ có thể may mắn tấn cấp vòng thi đấu thứ hai là bởi vì sử dụng tam phẩm Bạo Liệt Phù, nhưng hiện tại quy tắc thay đổi, không còn cho phép sử dụng tam phẩm phù lục trở lên, vậy thì Lục Trường An sẽ lập tức hiện nguyên hình.

Lão chỉ hơi lo lắng, Lâm Vũ Hinh khống chế lực đạo không tốt, đả thương Lục tiểu hữu, vậy thì chính mình nhất định sẽ bị Diệp đại sư quở trách một trận.

Nhưng mà sự tình phát sinh tiếp theo, nháy mắt khiến cho lão trợn trừng mắt.

Đã thấy bên dưới lôi đài, Lâm Vũ Hinh đang nhấc kiếm đánh tới, chỉ là thời điểm còn cách Lục Trường An chừng vài thước thì cả người bỗng nhiên đứng sững tại chỗ, giống như bị thứ gì đó cố định.

"Chuyện gì xảy ra?"

Hà trưởng lão giật mình hú lên quái dị.

Không chỉ lão, tất cả mọi người đều kinh ngạc không hiểu.

"Là phù lục, vị Lục tiểu hữu nọ tựa hồ vừa sử dụng một loại phù lục nào đó có khả năng định thân kẻ địch!"

Thủ tọa của Phù Dương Phong cất tiếng giải thích.

Trong lúc mọi người đang kinh nghi bất định, thì Lục Trường An đã lướt tới bên cạnh Lâm Vũ Hinh, vươn tay túm lấy đai áo của nàng, nhẹ nhàng vứt xuống lôi đài.

Một tiếng "rầm rầm" vang lên, Lâm Vũ Hinh tạo thành một đường cong rơi xuống mặt đất, vừa vặn mông chạm đất trước tiên, để nàng không khỏi duyên dáng kêu to:

"Ai ui!"



May mắn, thời điểm nàng vừa bay khỏi lôi đài, thì tác dụng của Định Thân Phù cũng mất đi hiệu lực, nên vào thời khắc cuối cùng, nàng kịp thời vận chuyển khí huyết, bằng không cái mông nhất định phải tan nát.

Mặc dù như thế, hai bờ mông vẫn như cũ truyền tới cảm giác đau rát, đau đến mức thiếu nữ bặm môi, hai mắt rươm rướm nước mắt.

Cố nén đau mông chậm rãi đứng lên, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Trường An một bộ vô tội nhìn nàng ở trên lôi đài, khuôn mặt non nớt đỏ lên, có chút ủy khuất, vội vàng che mặt chạy trốn.

Thật quá mất mặt rồi!

"Người chiến thắng, Lục Trường An..."

Trọng tài sững sờ chốc lát mới trầm giọng tuyên bố kết quả.

Xung quanh quảng trường nhất thời truyền tới đủ loại tiếng bàn tán xôn xao.

Đại đa số mọi người đều cảm thấy Lục Trường An thắng mà không võ, dĩ nhiên dùng phù chú đánh lén một thiếu nữ ngây thơ, còn đem đối phương ném xuống lôi đài.

"Khụ khụ, Diệp đại sư, tiểu tử kia thật sự là kỳ tài luyện đan, lão phu có cảm giác, hắn giống như rất am hiểu phù đạo?"

Tông chủ Lữ Uyên ho khan nói.

Diệp đại sư cũng đầy mặt cổ quái, thấp giọng nói:

"Chẳng lẽ Lục tiểu tử không chỉ nhận được truyền thừa của đan đạo tông sư, còn nhận được truyền thừa của phù đạo tông sư?"

Lục Trường An lợi dụng phù lục thành công đánh bại Lâm Vũ Hinh, khiến cho đám đông khán giả bàn tán một hồi, nhưng rất nhanh sự chú ý của mọi người lập tức bị trận chiến tiếp theo hấp dẫn.

Bởi vì người ra sân chính nhân vật phong vân ở Vũ Dương Tông, được mệnh danh Băng tiên tử Cơ Khuynh Thành.

Đối thủ của nàng cũng là một vị đệ tử chân truyền khác, tên là Trương Thành.

Đáng tiếc, hai bên mặc dù đều là đệ tử chân truyền, nhưng thực lực chênh lệch quá lớn.

Vẻn vẹn giao đấu chưa đến mười hơi thở, Trương Thành đã bị Cơ Khuynh Thành đánh rớt xuống lôi đài.

Thi đấu một mạch diễn ra cho đến lúc chiều muộn, rốt cuộc tìm ra mười chín người đi tiếp vào lượt giao đấu thứ hai.



Nhưng bởi vì thời gian đã muộn, vì thế thi đấu tạm thời bỏ dở, phải chờ đến sáng sớm hôm sau mới có thể tiếp tục diễn ra.

Đúng như dự đoán của đám cao tầng Vũ Dương Tông, đám Lôi Hồng Vũ, Cơ Khuynh Thành, Lý Vân Thiên, Lục Thanh thực lực đều vượt xa những người còn lại, hoàn toàn nghiền ép đối thủ của mình.

Thi đấu năm nay ngược lại xuất hiện một chú ngựa ô, không ai khác chính là Lục Trường An.

Chỉ là ngoại trừ Vũ Dương tông sư và Diệp đại sư ra, căn bản chẳng mấy ai coi trọng hắn.

Dù sao, từ lúc thi đấu bắt đầu đến nay, Lục Trường An đều chỉ dùng phù chú mưu lợi dành chiến thắng, chứ chưa từng thể hiện ra thực lực chân thật của mình.

Một đêm rất nhanh liền trôi qua, sáng sớm hôm sau, trời vừa tinh mơ, tất cả môn đồ của Vũ Dương Tông đều đã tụ tập ở trước quảng trường.

Trên đài ngọc, chúng cường giả cũng có mặt từ lâu.

Chờ đợi thêm nửa canh giờ, lượt thi đấu tiếp theo của vòng thi đấu thứ hai rốt cuộc diễn ra.

Bởi vì ở lượt đấu này chỉ còn 19 tuyển thủ, cho nên sau khi chư vị cao tầng hội ý với nhau, quyết định sẽ để cho các tuyển thủ bốc thăm bắt cặp.

Trong đó có mười tám lá thăm lần lượt đánh số từ một đến chín, một lá thăm không đánh số, người nào bốc được thăm không liền được đặc cách trực tiếp tiến vào lượt đấu thứ ba.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của tất cả mọi người, lần lượt từng tuyển thủ tiến lên bốc thăm.

Chỉ là chuyện kỳ quái lần nữa phát sinh, bởi vì người bắt được thăm không, dĩ nhiên là Lục Trường An.

"Lục Trường An tấn cấp top 10!"

Trần trưởng lão dùng ánh mắt kỳ dị nhìn hắn, bất đắc dĩ nói.

Lời của lão vừa dứt, toàn trường lập tức nổi lên từng trận ồn ào.

"Có màn đen, tuyệt đối là có màn đen! Vị đại thúc kia rõ ràng chỉ dùng phú lục để dành chiến thắng, vì sao có khả năng lọt vào top 10"

Có gã đệ tử không cam lòng hô lên.

"Nhỏ miệng thôi, dùng phù lục chiến thắng cũng là một loại bản sự, nếu ngươi có phù lục lợi hại như thế, thì cũng có thể tấn cấp top 10 nha!"

"Ta không phục, nếu công bằng quyết đấu, ta tuyệt đối sẽ không thua hắn!"

"Chỉ bằng ngươi? Ngay cả Đoán Cốt cảnh sư tỷ còn bị ném xuống lôi đài, lấy tu vi Ngưng Huyết viên mãn của ngươi, thật có thể chống lại phù lục của hắn?"

"Nhưng ta vẫn không phục nha..."