Nhìn thấy Lục Trường An đi tới trước mặt mình, tuy rằng bị Định Thân Phù cố định tại chỗ chẳng thể nhúc nhích, nhưng Lôi Hồng Vũ vẫn không hề sợ hãi mà nhếch miệng cười gằn bảo:
"Chậc chậc chậc, phù lục của ngươi đúng là lợi hại, dĩ nhiên có thể đem ta định thân, nhưng như vậy thì đã sao? Lấy thực lực của ngươi, có thể làm gì Lôi mỗ?"
Lục Trường An không đáp, toét nở nụ cười, sau đó cầm chiến kích gõ mạnh lên đầu y.
Boong!
Một âm thanh kim loại giao kích vang lên, Lôi Hồng Vũ lông tóc không b·ị t·hương, ngược lại Lục Trường An bị lôi điện phản chấn đến mức hổ khẩu tê dại.
"Lôi mỗ đã nói rồi, coi như ta đứng yên tại chỗ cho ngươi đánh, thì cũng chẳng có tác dụng gì!"
Lôi Hồng Vũ ngạo nghễ nói.
Boong boong boong!
Lục Trường An vẫn như cũ không hồi đáp, hăng hái cầm chiến kích gõ lên đầu của y, mỗi lần Định Thân Phù hết hiệu lực, hắn lại sử dụng tấm khác, rồi tiếp tục gõ.
Lôi Hồng Vũ đã đem Vạn Lôi Thối Thể Quyết tu luyện tới đại thành, đao thương bình thường khó lòng đánh phá phòng ngự của y, nhưng bị Lục Trường An một mực gõ như vậy trước mặt bàn dân thiên hạ, quả thực vô cùng mất mặt.
Dần dần, vẻ mặt của Lôi Hồng Vũ trở nên vặn vẹo, hai mắt hiện lên tơ máu, lạnh lẽo hô:
"Đáng c·hết! Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu phù lục? Hèn hạ! Hèn hạ! Ngươi có dám cùng ta đánh một trận công bằng?"
Boong!
Trả lời Lôi Hồng Vũ là một kích đập xuống.
Lục Trường An chẳng thèm để ý tới y, hắn mới không quan tâm có công bình hay không công bình, trước tiên gõ mấy trăm mấy ngàn phát rồi lại nói.
Dưới sự công kích luân phiên của Lục Trường An, mặc dù phòng ngự của Lôi Hồng Vũ chưa hề bị phá, nhưng trên đỉnh đầu đã bị gõ cho sưng vù, tóc tai lộn xộn, trông vừa buồn cười vừa đáng thương.
Toàn bộ quảng trường hoàn toàn yên ắng, không người lên tiếng cổ vũ, một chút nữ đệ tử thậm chí dùng tay che mắt, thầm mắng Lục Trường An hèn hạ.
Bởi vì hình ảnh trên lôi đài quá cay con mắt rồi!
Đường đường là thiên kiêu hàng đầu của Vũ Dương Tông, càng bị người khác dùng Định Thân Phù cố định tại chỗ, rồi dùng chiến kích gõ cho sưng đầu.
Muốn bao nhiêu sỉ nhục, có bao nhiêu sỉ nhục!
Trên đài cao, chúng cường giả đồng loạt dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Lôi Tôn.
Không đồng tình không được, thân là thiên chi kiêu tử, bị công khai làm nhục như thế, quả thực là vết dơ khó lòng gột rửa.
Lôi Tôn sắc mặt âm trầm sắp chảy nước, mấy lần muốn hô Lục Trường An dừng tay, nhưng lão tổ lẫn tông chủ đều từng chưa lên tiếng, hiển nhiên là đồng ý với hành vi của Lục tiểu nhi.
"Họ Lục, ta không tin phù lục của ngươi là vô hạn. Đợi phù lục của ngươi hao hết, Lôi mỗ sẽ đem tất cả sỉ nhục mà ngươi ban tặng, trả lại gấp mười lần!"
Lôi Hồng Vũ điên cuồng gầm thét.
"Khà khà! Sư đệ, ngươi không có cơ hội!"
Lục Trường An cười nhẹ, bẻ bẻ cổ thư giãn gân cốt, tiếp theo bỗng vung tay đập mạnh về phía mạn sườn bên trái của y.
"A!"
Lôi Hồng Vũ còn định nói thêm mấy câu hung ác thì bỗng nhiên thét lên một tiếng đau đớn, sau đó ngã bịch trên mặt đất, hôn mê b·ất t·ỉnh.
Toàn trường tĩnh mịch có thể nghe được tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt không hiểu vì sao.
"Nếu lão phu đoán không lầm, Lôi sư điệt tu luyện Vạn Lôi Thối Thể Quyết vẫn chưa triệt để hoàn mỹ, yếu điểm của hắn nằm ở mạn sườn bên trái. Chẳng rõ Lục Trường An đánh bậy đánh bạ đập trúng, hay là đã sớm nhìn ra..."
Tông chủ Lữ Uyên trầm giọng giải thích.
Đám cao tầng nghe vậy, thì lần nữa đưa mắt nhìn qua Lôi Tôn, phát hiện sắc mặt của lão càng thêm âm trầm, hiển nhiên suy đoán của tông chủ là chính xác.
Phía dưới quảng trường, Trần trưởng lão sững sờ thật lâu mới lấy lại tinh thần, phát hiện ba người trên lôi đài, Cơ Khuynh Thành và Lôi Hồng Vũ, kẻ thì hôn mê b·ất t·ỉnh, kẻ thì vô lực tái chiến, chỉ có Lục Trường An là còn đang nhảy nhót tưng bừng.
Lão do dự chốc lát mới buồn bực lên tiếng:
"Trận đấu kết thúc, người chiến thắng Lục Trường An!"
Lời vừa dứt, toàn trường nháy mắt rộn ràng xôn xao, vô số đệ tử lớn tiếng kêu gào, cực kỳ không hài lòng với kết quả của thi đấu năm nay.
Lục Trường An chưa hề để tâm, mà thu hồi chiến kích, lật tay lấy ra một vò rượu ngửa đầu uống một ngụm hết thảy, thở dài một tiếng:
"Ta vốn dĩ chỉ muốn cưỡi ngựa xem hoa, đánh vài trận chơi chơi rồi về nhà nằm ngủ, ai mà nghĩ tới lại trở thành đệ nhất...Hazz, quả thực là tịch mịch như tuyết, tịch mịch như tuyết mà..."
Trang bức xong xuôi, hắn phất ống tay áo, xoay người đi xuống lôi đài.
Nghe được lời nói của Lục Trường An, đám đệ tử xung quanh càng thêm nộ khí công tâm, hầu như muốn xông lên đài đánh hắn một trận.
Ngay lúc toàn bộ quảng trường đang ồn ào lộn xộn, thì tông môn thi đấu rốt cuộc hạ màn.
Tông chủ Lữ Uyên cũng đã tuyên bố kết quả!
Lục Trường An trở thành thiên kiêu mạnh nhất Vũ Dương Tông, đồng thời được đặc cách lên chức chấp sự.
Ban thưởng vào tầng thứ ba của Tàng Kinh Các lựa chọn một môn Địa giai tuyệt học.
Ban thưởng 1000 điểm cống hiến cộng thêm 100 khối nguyên thạch.
Cùng lúc đó, Lữ Uyên còn tuyên bổ, mười đệ tử đứng đầu sẽ đại diện cho Vũ Dương Tông tiến vào Băng Thần Di Chỉ tiến hành lịch luyện.
Đại bỉ kết thúc, mọi người bắt đầu tản đi.
Đám thiên tài trong trong tông cảm xúc đều vô cùng phức tạp, Cơ Khuynh Thành vừa khôi phục chút khí lực, nhẹ nhàng đưa đôi mắt đẹp nhìn bóng lưng gầy gò của Lục Trường An, bất giác nở nụ cười phai mờ minh nguyệt.
Nàng không nghĩ tới, chính mình bởi vì chút đồng tình mà mang về một người đàn ông trung niên tông, mấy tháng sau, hắn dĩ nhiên dùng phương thức đặc biệt dành được tông môn thi đấu thứ nhất.
Phía xa xa, Lý Thiên Vân tình cờ nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của nàng, vô ý thức nắm chặt hai tay.
Lục Thanh ngược lại không quá chán nản, y càng mong chờ lần tới được cùng giao lưu đan đạo với Lục Trường An.
Về phần Lôi Hồng Vũ thì đã hôn mê b·ất t·ỉnh, được Lôi Tôn cấp tốc mang đi.
Thời gian dần trôi qua, mọi người đều đã tản hết.
Tông môn thi đấu hoàn toàn chấm dứt, thế nhưng ảnh hưởng của nó mới bắt đầu lan tỏa.
Từ giờ khắc này, tên tuổi của Lục Trường An đã được lan truyền khắp Vũ Dương Tông.
Bị xưng tụng là đệ nhất thiên kiêu không xứng đáng nhất lịch sử!
Rất nhiều nam đệ tử đều cực kỳ ghét bỏ Lục Trường An, một phần bởi vì hắn dùng phương thức không quang minh chính đại đoạt được đệ nhất, nhưng nguyên nhân quan trọng hơn đó là mọi người có thể nhìn ra, quan hệ giữa Lục Trường An và Cơ Khuynh Thành cực kỳ không bình thường.
Mà chuyện Lục Trường An được Cơ Khuynh Thành tự mình chiêu mộ vào tông cũng bị người hữu tâm điều tra ra.
Rồi chuyện Cơ Khuynh Thành từng âm thầm đi tới tạp dịch phong, cùng Lục Trường An ở chung một phòng đồng dạng bị người nhắc tới.
Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề!
Vô số nam đệ tử đau lòng nhức óc, cảm thấy trái tim tan vỡ.
Dù sao, Lục Trường An dáng dấp đã ngoài bốn mươi, dung mạo phổ thông, thiên phú thấp kém mà Cơ Khuynh Thành thì tuổi mới mười bảy, xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, là nữ thần trong lòng rất nhiều đệ tử.
Nếu bọn họ thật có quan hệ mờ ám, thì chẳng khác nào bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Thậm chí có vài đệ tử cực đoan trong tông còn tự phát hình thành một tổ chức gọi là Phản Lục Liên Minh, sứ mạng của tổ chức chính là phản đối Lục Trường An, không cho phép hắn tiếp cận Cơ sư tỷ.
Nhưng người hận Lục Trường An nhất phải kể tới Lôi Hồng Vũ, y bị phá mất ngoại công, hôn mê nửa ngày, sau khi thức tỉnh liền lập tức tiến vào lôi trì bế quan. Quyết tâm đột phá Vạn Lôi Thối Thể Quyết viên mãn, tiêu trừ điểm yếu, sau đó tìm cơ hội tìm về mặt mũi.
Còn một chuyện khác đó là mấy ngày gần đây, Phù Dương Phong náo nhiệt dị thường, rất nhiều đệ tử mộ danh mà tới, muốn mua sắm Định Thân Phù.
Đáng tiếc, bản thân Phù Dương Phong cũng không sở hữu loại phù lục kỳ lạ kia, nên bọn họ chỉ có thể ảo não ra về.
Đối với lưu ngôn phỉ ngữ của người khác, Lục Trường An chưa qua quá quan tâm, lúc này, hắn đang vui vẻ đi đến Sự Vụ Đường, tiếp nhận ban thưởng của tông môn.