Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 56: Dù Đào Ra Ba Thước Đất Cũng Phải Tìm Được Lục Chấp Sự



Chương 56: Dù Đào Ra Ba Thước Đất Cũng Phải Tìm Được Lục Chấp Sự

Trong lúc hai tên lão đầu đang hì hục nghiên cứu đan phương, thì Lục Trường An đã chạy như bay trở về động phủ trên Triêu Dương Phong, sau đó trực tiếp tiến vào Chư Thiên Điếm.

Hắn đã sớm không kịp chờ đợi, muốn nếm thử hiệu quả của Ngân Cốt Đan.

Bình tĩnh điều chỉnh tâm thần, Lục Trường An chậm rãi vận chuyển chu thiên, bắt đầu luyện hóa một viên cực phẩm Ngân Cốt Đan.

Đan dược vừa vào trong bụng, lập tức tan ra hóa thành thành lượng lớn dược lực, lan truyền khắp tứ chi bách hài, chỉ xét về dược hiệu càng vượt qua Đoán Cốt Đan mấy lần.

Hơn nữa Ngân Cốt Đan ngoại trừ sở hữu tác dụng phụ trợ thối cốt, còn ẩn giấu một tia năng lượng kỳ dị nhằm tẩm bổ xương cốt.

Chừng nửa canh giờ trôi qua, Lục Trường An rốt cuộc luyện hóa xong viên Ngân Cốt Đan đầu tiên, thành công ngưng luyện được ba đoạn Ngân Cốt.

"Hiệu quả không tệ!"

Ánh mắt của hắn sáng lên, lại lật tay lấy ra một viên Ngân Cốt Đan khác, sau khi luyện hóa kết thúc, thành công ngưng luyện được hai đoạn Ngân Cốt.

Theo thủ pháp luyện đan càng ngày càng thuần thục, mỗi lò đan dược của Lục Trường An, thấp nhất cũng là năm viên, trong đó thậm chí có mấy lò luyện thành chín viên.

Bởi vậy, ba mươi phần dược liệu, càng luyện chế ra tổng cộng 212 viên Ngân Cốt Đan phẩm chất khác nhau.

Ban nãy ở Đan Đường bị Diệp đại sư lấy mất một viên, bị Vũ Dương tông sư ăn mất một viên, còn lại 210 viên, bao gồm 160 viên thượng phẩm, 50 viên cực phẩm.

Dựa theo thử nghiệm thì một viên cực phẩm Ngân Cốt Đan, có thể ngưng luyện ba đoạn Ngân Cốt, một viên thượng phẩm Ngân Cốt Đan, có thể ngưng luyện ra hai đoạn Ngân Cốt.

210 viên đan dược hoàn toàn đầy đủ để hắn hoàn hành Đoán Cốt đệ nhất luyện, thậm chí còn thừa thãi không ít.

"Tiền bối, Ngân Cốt Đan có thể lấy ra buôn bán sao? Nên định giá như thế nào?"

Lục Trường An nhẹ giọng hỏi.

Lời vừa dứt, Chư Thiên Thành Chi Linh nháy mắt xuất hiện ở trước mặt hắn, nhẹ nhàng phất tay cầm lấy Ngân Cốt Đan quan sát vài lượt rồi hồi đáp:

"Loại đan dược này tuy rằng đẳng cấp khá thấp, nhưng bởi vì tác dụng đặc thù, có thể bày bán. Về phần giá trị, theo ý kiến của lão nô, thượng phẩm Ngân Cốt Đan, 10 viên 1 li Thiên Đạo Tệ, cực phẩm Ngân Cốt Đan, 10 viên 1.5 li Thiên Đạo Tệ, về phần hoàn mỹ Ngân Cốt Đan, 10 viên 2 li Thiên Đạo Tệ đi!"

"A, rẻ như vậy!"



Lục Trường An có chút không cam lòng.

Hắn còn muốn hét giá thật cao, kiếm lời ít tiền đây.

Chư Thiên Thành Chi Linh lắc đầu giải thích:

"Tôn chỉ của Chư Thiên Thành chúng ta đó chính là giao dịch đồng giá, dù cho bảo vật trân quý hơn nữa, thì cũng không được phép tùy ý tăng giá, làm như vậy sẽ trái với thiên bình. Thiên đạo giống như một cái bàn cân, chỉ khi nào thiên bình hoàn toàn cân bằng, mới có thể tiến hành giao dịch..."

"Không hiểu!"

Lục Trường An đầy mặt mờ mịt, nhưng Chư Thiên Thành Chi Linh đã nói như vậy thì hiển nhiên có lý do của lão, hắn chỉ đành chấp nhận.

Sau khi tính toán chốc lát, hắn quyết định giữ lại 49 viên cực phẩm, 30 viên thượng phẩm Ngân Cốt Đan cho mình sử dụng, còn lại 130 viên thượng phẩm Ngân Cốt Đan, thì bày lên giá gỗ.

Tiếp đó, Lục Trường An mở ra túi trữ vật, xem xét tài sản của mình.

Mấy tháng qua, hắn tổng cộng tiến hành năm cuộc giao dịch với hai vị khách nhân.

Mỗi một lần có người mượn Chư Thiên Thông Hành Lệnh hay Chư Thiên Giao Dịch Trận tiến hành giao dịch, đều phải bỏ ra 1 phân Thiên Đạo Tệ tiền phí, trong đó có 5 li rơi vào túi hắn.

Ngoài ra, từ trên người Diệp Phàm và Lâm Hà, hắn còn kiếm được chút ít tiền lời, hiện tại trong người đã có tổng cộng 4 tiền, 9 li Thiên Đạo Tệ.

"Có nên mở thêm gian hàng khác hay không?"

Lục Trường An khẽ suy tư.

Chư Thiên Thành Chi Linh từng giảng giải, tu hành giả ngoại trừ trực tiếp giao dịch với bản thân Chư Thiên Thành ra, còn có thể vào thành thuê cửa hàng buôn bán.

Cửa hàng trong thành, tùy thuộc vào vị trí cùng diện tích khác nhau mà giá thuê sẽ dao động từ 1 tiền đến 1 lượng trên năm.

Bên cạnh tiền thuê, Chư Thiên Thành còn thu 10% tổng kim ngạch bán ra của cửa hàng hàng năm, xem như lệ phí, đổi lại, mỗi khi chủ cửa hàng mượn Chư Thiên Thông Hành Lệnh tiến vào Chư Thiên Thành, chỉ cần trả 5 li Thiên Đạo Tệ nhằm vận hành truyền tống trận là được.

Lục Trường An đắn đo chốc lát, hôm nay, lượng khách nhân của Chư Thiên Thành vẫn cực kỳ ít ỏi, dù cho có người đồng ý thuê cửa hàng, việc buôn bán cũng sẽ ế ẩm...

"Được rồi, dù sao có tiền nhàn rỗi, liền mở thêm hai gian đi, có người thuê thì thuê, không người thuê thì thôi!"

Hắn hít sâu một hơi, truyền đạt mệnh lệnh cho Chư Thiên Thành Chi Linh.



Chư Thiên Thành Chi Linh lập tức lĩnh mệnh, nhẹ nhàng bấm chỉ quyết.

Hai viên Thiên Đạo Tệ nháy mắt phóng lên bầu trời, tỏa ra quang mang sáng chói.

Chừng mười hơi thở sau, ở bãi đất trống cách Chư Thiên Điếm chừng trăm thước, vô thanh vô tức xuất hiện thêm hai gian cửa hàng cao hai tầng nằm đối diện nhau.

Hai tòa cửa hàng bố trí tương đối giống với Chư Thiên Điếm, nhưng nhỏ hơn đôi chút, tầng một diện tích chừng năm mươi thước vuông, bên trái đặt quầy hàng đón khách, chính giữa sắp đặt năm kệ hàng.

Tầng hai là chỗ nghỉ ngơi cho chủ điếm.

Làm xong mọi chuyện, Lục Trường An bắt đầu đắm chìm vào trong tu luyện.

Thời điểm hắn mở mắt ra, rời khỏi Chư Thiên Thành trở về ngoại giới, thì mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.

Lục Trường An không biết, trong lúc hắn đang bế quan tu luyện, thì Vũ Dương Tông sớm đã gà bay chó chạy.

Vũ Dương tông sư và Diệp đại sư vì để tìm kiếm hắn mà đem cả Vũ Dương sơn mạch lật tung. Nhưng rất kỳ lạ đó là Lục Trường An dĩ nhiên mất tăm m·ất t·ích, giống như biến mất khỏi nhân gian.

Khiến cho hai lão đầu giận xanh cả mặt!

Giờ khắc này, trước cửa Tàng Kinh Các, đám cao tầng trong tông tụ tập thành một đoàn, Vũ Dương tông sư, Diệp đại sư, tông chủ Lữ Uyên, Hà trưởng lão cùng Vũ Dương Tứ Tôn đều có mặt đông đủ.

Kỳ quái nhất chính là Vũ Tôn dĩ nhiên bị Vũ Dương tông sư đè trên mặt đất ma sát, bộ dạng vô cùng chật vật.

"Vũ tiểu nhi, lão phu hỏi lại một lần nữa, ngươi đem Lục tiểu tử kia giấu ở đâu?"

Vũ Dương tông sư túm lấy cổ áo của Vũ Tôn, trợn trừng mắt quát lớn.

Vũ Tôn vô cùng oan ức kêu to:

"Lão tổ, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, Lục tiểu tử xin nghỉ một ngày, lão phu căn bản không biết hắn đi nơi nào nha!"

"Ngươi không biết, ngươi dĩ nhiên không biết? Đường đường là phong chủ Triêu Dương Phong mà hành tung của môn nhân cũng không biết, vậy thì chức vị phong chủ của ngươi khỏi cần làm nữa rồi!"



"Hắn có chân thì tự đi! Ta làm sao quản được!"

Vũ Tôn phiền muộn đáp, chỉ cảm thấy chính mình xui xẻo nhà bà nội.

Trưa hôm qua, Vũ Dương tông sư chẳng biết phát điên cái gì, hùng hổ chạy tới Tàng Kinh Các truy hỏi tung tích của Lục Trường An.

Sau khi biết hắn nghỉ làm, liền phát động nhân thủ tìm kiếm. Tìm một ngày trời mà vẫn chưa thấy, bèn quay đầu trút giận lên đầu mình.

Cũng không biết, tiểu tử kia rốt cuộc làm ra chuyện thương thiên hại lý gì, dĩ nhiên chọc giận lão tổ.

"Khụ khụ, sư tôn, có chuyện gì từ từ nói. Không cần nóng giận..."

Tông chủ Lữ Uyên thấp giọng can ngăn, chỉ là vừa nói xong đã bị Vũ Dương tông sư chửi cho té tát.

"Ngậm miệng, lão phu còn chưa hỏi tội nhà ngươi. Thân là tông chủ, ngay cả tung tích của một gã chấp sự cũng không nắm rõ. Ngươi làm tông chủ như thế đó hả?"

"Ách!"

Lữ Uyên lúng túng xoa nước bọt trên mặt, quay sang hỏi Diệp đại sư:

"Diệp đại sư, Lục chấp sự rốt cuộc đã làm chuyện gì mà khiến cho lão tổ tức giận như thế?"

Diệp đại sư không giải thích mà đem một viên đan dược ném cho lão.

Lữ Uyên cầm lấy đan dược, quan sát vài lượt, lông mày khẽ nhíu lại, Tứ Tôn bao quát Vũ Tôn đang nằm trên mặt đất cũng đưa ánh mắt nhìn qua.

Chừng mấy hơi thở sau, bọn họ đồng thanh hô lên:

"Ngân Cốt Đan!"

"Hơn nữa còn mới luyện chế!"

Lữ Uyên thì thào, ánh mắt khẽ động, giống như suy nghĩ tới điều gì vội vàng hỏi:

"Ngân Cốt Đan là do Lục chấp sự luyện chế?"

"Ừm!" Diệp đại sư gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Tiểu tử kia luyện chế ra Ngân Cốt Đan, sau đó bỏ của chạy lấy người đến giờ vẫn chưa tìm được. Ngươi nói xem, chúng ta có nên hưng sư động chúng hay không?"

Sắc mặt của Lữ Uyên lẫn Tứ Tôn đều đại biến, ý nghĩa của Ngân Cốt Đan như thế nào, bọn họ tự nhiên vô cùng rõ ràng.

"Mau, mau truyền lệnh của ta, dù đào ra ba thước đất, cũng phải tìm được Lục chấp sự!"
— QUẢNG CÁO —