"Diệp lão đệ, ngươi xác định thật là Ngân Cốt Đan?"
Rất nhanh, hai người đã chạy tới trước cửa phòng luyện đan, Vũ Dương tông sư không nhịn được thấp giọng hỏi.
Diệp đại sư trợn trắng mắt, hừ lạnh:
"Mười năm trước, từng có đệ tử từ trong Băng Thần Di Chỉ lấy được ba viên Ngân Cốt Đan, lão phu nghiên cứu gần mười năm, há sẽ phán đoán sai lầm?"
Vũ Dương tông sư nghe đến đây thì vuốt vuốt râu cười nhẹ nói:
"Ha ha! Cũng không biết là vị trưởng lão nào thành công nghiên cứu ra loại đan dược trong truyền thuyết ấy. Có nó, đám hậu bối trong tông tất nhiên sẽ nhất phi trùng thiên!"
"Ngươi cho rằng sẽ là ai?"
Diệp đại sư thâm ý bảo:
Vũ Dương tông sư khẽ nheo mắt, trong đầu vô ý thức nghĩ tới gương mặt của một người, có chút không xác định hỏi:
"Chẳng lẽ là hắn?"
Diệp đại sư đắc ý đáp:
"Bản sự của đám trưởng lão Đan Dương Phong như thế nào, lão phu còn không rõ ràng? Có thể luyện chế loại đan dược như Ngân Cốt Đan, trừ tiểu Lục ra còn có thể là ai? Hắc hắc, quả nhiên trên người tiểu tử kia ẩn giấu rất nhiều hàng nóng. Chỉ sợ hắn không chỉ có đan phương của Ngân Cốt Đan, nói không chừng ngay cả đan phương của Kim Cốt Đan cũng có đi..."
"Dữ dội như vậy?"
Vũ Dương tông sư âm thầm kinh ngạc.
Đối với tông môn bình thường mà nói, bồi dưỡng được thiên tài Đoán Cốt viên mãn dưới 25 tuổi đã rất không tệ. Nhưng đối với một phủ bá chủ như Vũ Dương Tông, thì thiên tài bình thường căn bản chưa đủ để đưa ra làm bài diện.
Chỉ có Ngân Cốt thiên kiêu mới xứng đáng trở thành trụ cột tương lai.
Cổ nhân từng nói: Vạn trượng cao lâu, khởi từ bình địa, thiên lý hành trình, thủy vu túc hạ, nhà muốn xây cao cần có nền móng vững khỏe, hành trình muốn lâu dài cần có từng bước chân chắc chắn, muốn học lên cao phải sở hữu nền tảng vững bền.
Võ đạo cũng như vậy, Ngưng Huyết, Đoán Cốt, Luyện Tạng chính là những cảnh giới cơ sở, nhất định phải vững chắc từng bước một, mới có thể mơ tưởng đột phá tông sư, Thông Huyền...
Bởi thế, đối với một ít thiên tài tư chất thượng giai như đám Lôi Hồng Vũ, Lý Thiên Vân, Cơ Khuynh Thành...cao tầng của Vũ Dương Tông sẽ dùng hết tài lực, mua sắm thiên tài địa bảo, trợ giúp bọn họ Đoán Cốt.
Dù sao, Đoán Cốt càng hoàn mỹ, thì khi đột phá Luyện Tạng càng có thể dung hợp Ngũ Hành chi khí phẩm chất càng cao, từ đó gia tăng tỷ lệ đột phá tông sư.
Võ giả bình thường chỉ tu thành Đồng Cốt, coi như đem tam phẩm Ngũ Hành chi khí đặt ở trước mặt, đối phương cũng không dám dung hợp.
Dám dung hợp thì chẳng khác nào tự tìm đường c·hết!
Đáng tiếc, các loại đan dược để phụ trợ Đoán Cốt tam luyện sớm đã tuyệt tích, về phần thiên tài địa bảo thay thế cũng tương đối hiếm có.
Cho nên mỗi một thời đại, toàn bộ Vũ Dương Tông nhiều lắm chỉ bồi dưỡng được vài ba tên Ngân Cốt thiên kiêu mà thôi.
Về phần Kim Cốt thiên kiêu vậy thì chớ suy nghĩ nhiều, phóng nhãn toàn bộ Đại Ngu Vương Triều và các quốc gia lân cận, chưa chắc đã tìm ra một tên thiên kiêu như thế.
Vì vậy, hiện giờ phát giác có người luyện chế ra Ngân Cốt Đan, Diệp đại sư lẫn Vũ Dương tông sư mới kích động đến thế.
Hai người trò chuyện thêm vài câu liền yên lặng chờ đợi ở bên ngoài, chứ không dám quấy rầy quá trình luyện đan của người ở trong phòng.
Thời gian trôi qua, trời dần về trưa, cửa chính của phòng luyện đan trung cấp rốt cuộc mở ra.
Lục Trường An hài lòng xách lấy tay nải đi phía trước, mà Hà trưởng lão thì đầy mặt sùng bài đi phía sau nửa bước.
"Một lò chín viên, đều là cực phẩm! Lão phu bước vào đan đạo đến nay đã hơn bốn mươi năm, nhưng Lục tiểu hữu là người thứ hai khiến ta khâm phục từ tận đáy lòng. Lục tiểu hữu không gia nhập Đan Dương Phong, đan đạo vạn cổ như đêm dài!"
Hà trưởng lão cảm khái nói.
Ngày hôm nay, Hà trưởng lão xem như mở rộng tầm mắt, chứng kiến cái gì là luyện đan kỳ tài.
Lão cũng rốt hiểu rõ, vì cái gì phong chủ phi thường coi trọng Lục Trường An, đối đãi hắn giống như thượng khách.
"A lão tổ, phong chủ? Vì sao các ngươi lại tới đây?"
Hà trưởng lão giật mình nói, vội vã ôm quyền bái kiến.
Lục Trường An cũng giật mình, vô ý thức ôm chặt tay nải, có chút cảnh giác hành lễ:
"Vãn bối gặp qua lão tổ, gặp qua Diệp đại sư!"
Hắn không cảnh giác không được, bởi vì hai lão già trước mặt đang dùng ánh mắt cháy bỏng nhìn chằm chằm chính mình, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Hồi lâu sau, Diệp đại sư mới cất tiếng hỏi:
"Tiểu Lục, ngươi vừa luyện chế đan dược gì?"
"Vãn bối vừa luyện chế Đoán Cốt Đan, có chuyện gì sao?"
Lục Trường An bình tĩnh đáp.
Diệp trưởng lão nghe thế thì không vui quát:
"Ngươi cho rằng mũi của lão bị tịt ư, mau đem tay nải cho ta xem!"
Gặp hắn vẫn còn chần chờ, Vũ Dương tông sư cười tủm tỉm bảo:
"Lục chấp sự, khỏi cần che giấu. Lấy ánh mắt tinh tường thiên địa, quán tuyệt cổ kim của lão phu, đã sớm phán đoán được ngươi luyện chế là loại đan dược gì. Mau đưa tay nải cho Diệp lão đệ kiểm chứng, yên tâm, chúng ta sẽ không c·ướp đoạt của ngươi!"
Lục Trường Đan âm thầm buồn bực, hai lão già này là mũi chó hay sao, chính mình vừa mới luyện xong Ngân Cốt Đan, đã bị bọn họ ngửi được rồi? Nhưng dưới dâm uy của hai người tên lão quái, hắn chỉ có thể đàng hoàng giao nộp tay nải.
Diệp đại sư không kịp chờ đợi, vội vàng cầm lấy một lọ ngọc đổ xuống.
Thời điểm phát hiện đó là một viên đan dược màu bạc, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, lập tức ngửa đầu cười to.
"Quả nhiên là Ngân Cốt Đan!"
Vũ Dương tông sư cũng vươn tay đoạt lấy một viên đan dược, trực tiếp ném vào trong miệng nhấm nuốt, cảm thụ dược hiệu chốc lát, hai mắt tỏa sáng:
"Hiệu quả Đoán Cốt rất mạnh, không tệ, không tệ, đúng là trong truyền thuyết Ngân Cốt Đan!"
"Ngân Cốt Đan?"
Hà trưởng lão đứng ở bên cạnh thì há hốc mồm, trong lòng dị thường chấn động.
Nguyên một buổi sáng, lão đứng ở bên cạnh quan sát Lục Trường An luyện đan, nhưng chỉ quan tâm tới thủ pháp của hắn, chứ cũng không để ý tới hắn luyện chế loại đan dược gì.
Hiện giờ mới biết, Lục Trường An vậy mà luyện chế trong truyền thuyết Ngân Cốt Đan.
Con mẹ nó, ta là heo ư? Vì sao không phát giác ra?
Lục Trường An nhíu nhíu mày, nhanh tay thu hồi tay nải, cẩn thận hỏi:
"Hai vị tiền bối đã kiểm tra xong đan dược rồi chứ, vãn bối có thể đi được được chưa?"
"Đi? Ngươi muốn đi đâu?"
Diệp đại sư trừng mắt.
"Tự nhiên là trở về trông coi Tàng Kinh Các..."
"Đưa đan phương cho lão phu nghiên cứu đã, rồi muốn đi đâu thì đi!"
"Được!"
Lục Trường An không nói hai lời, lấy ra một tờ giấy ném cho lão, tiếp theo phất áo, nghênh ngang rời đi.
"Sảng khoái như vậy?"
Diệp đại sư và Vũ Dương tông sư hai mắt nhìn nhau, bọn họ còn tưởng, Lục Trường An nhất định sẽ hung hăng cắn một ngụm lớn mới chịu giao nộp đan phương.
Ai mà nghĩ tới, hắn dĩ nhiên cực kỳ sảng khoái giao lên đan phương.
Nhưng cả hai cũng không để ý, mà cúi đầu tỉ mỉ quan sát, ngay cả Hà trưởng lão cũng hiếu kỳ xúm lại nhìn trộm, đáng tiếc bị Vũ Dương tông sư túm lấy cổ áo ném ra ngoại viện.
Hai tên lão quái xem xét tỉ mỉ kỹ càng, có điều càng xem, lông mày của Diệp đại sư càng nhíu chặt.
"Diệp lão đệ, chẳng lẽ đan phương có vấn đề?"
Vũ Dương tông sư nghi ngờ hỏi.
"Không có vấn đề?"
Diệp đại sư lắc đầu.
"Không có vấn đề thì tại sao ngươi nhíu mày? Mắt bị tật hả?"
"Đọc qua dược liệu đi!"
Diệp đại sư không giải thích, mà đem đan phương ném cho Vũ Dương tông sư.
Vũ Dương tông sư híp híp mắt, lần nữa quan sát kỹ càng từng loại dược liệu.
Dược liệu của Ngân Cốt Đan đại đa số đều tương đối phổ thông, tổng cộng có 18 loại nhất phẩm, 18 loại nhị phẩm.
Phần lớn dược liệu, Vũ Dương tông sư đều nhận biết, chỉ có một loại chủ dược duy nhất gọi Ngân Cốt Thảo là chưa từng nhìn thấy qua.
"Ngân Cốt Thảo..."
"Đã sớm tuyệt tích!"
Diệp đại sư hừ lạnh.
Vũ Dương tông sư bấy giờ mới bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Lục Trường An dễ dàng giao nộp đan phương như thế, bởi vì chủ dược đã tuyệt tích. Thì dù bọn họ nắm giữ đan phương, cũng vô pháp luyện chế Ngân Cốt Đan...
"Đúng là một thằng gian trá, mau bắt hắn lại!"
Vũ Dương tông sư nghiến răng nghiến lợi quát to, nhưng mà lúc nhìn lên, thì đâu còn hình bóng của Lục Trường An?