Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 58: Muốn Thảnh Thơi An Nhàn, Thì Cần Phải Có Thực Lực Bảo Hộ



Chương 58: Muốn Thảnh Thơi An Nhàn, Thì Cần Phải Có Thực Lực Bảo Hộ

Nội tâm đám lão quái mặc dù cảm thấy tương đối đậu xanh rau má, nhưng càng nhiều hơn là kích động.

Gần ba ngàn gốc Ngân Cốt Thảo là khái niệm gì? Đây chính là gần ba ngàn lò Ngân Cốt Đan, nếu do Diệp đại sư tự tay luyện chế, tối thiểu phải thu được trên 2,5 vạn viên đan dược.

Mặc dù để cho các vị trưởng lão khác luyện chế, thì sau khi phân chia cho Lục Trường An ba thành, Vũ Dương Tông như cũ thu được trên 1,5 vạn viên.

Đến khi đó, bọn họ sẽ bồi dưỡng được bao nhiêu Đoán Cốt thiên kiêu?

Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Lục Trường An trở nên thuận mắt hơn nhiều.

So với lợi ích to lớn trước mặt mà nói, chút thủ đoạn nhỏ của hắn, quả thực không tính là cái gì.

Đương nhiên, trong lòng vài tên lão quái vẫn âm thầm nổi lên tham niệm, cảm thấy hứng thú với bí mật trên người Lục Trường An, nhưng vừa nghĩ tới chuyện Diệp đại sư và lão tổ tựa hồ có ý định che chở hắn, sau khi suy đi tính lại, bọn họ lập tức đem ý định trong lòng đè xuống.

"Khụ khụ, chuyện ở đây đã xong, vãn bối còn muốn tiếp tục công tác, chư vị tiền bối xin cứ tùy ý!"

Lục Trường An mỉm cười nói, dự định tiến vào Tàng Kinh Các.

Hắn sở dĩ đem đan phương của Ngân Cốt Đan và Ngân Cốt Thảo giao cho tông môn, hiển nhiên là đã có tính toán từ trước.

Đầu tiên, Vũ Dương Tông đồng ý tiếp nhận hắn, cho hắn cơ hội đặt chân vào con đường tu hành, vì vậy, Lục Trường An cũng muốn hồi báo trở về.

Thứ hai, hắn vốn dĩ không dự định đầu tư quá nhiều tinh lực vào việc luyện đan, nếu vậy, liền thuận nước đẩy thuyển, để cho đám luyện đan sư trong tông thay mình luyện đan, bản thân hắn chỉ cần ngồi chơi xơi nước, nhận một phần lợi tức là được.

Thứ ba, cũng là quan trọng nhất, hiện tại hắn đã nắm giữ đôi chút lực lượng đủ để tự vệ, bên ngoài có Diệp đại sư che chở, bên trong có Chư Thiên Điếm để lẩn tránh. Coi như bị kẻ khác để mắt tới, cũng có thể tùy tiện trốn chạy.

Đã như thế, lúc thích hợp, cần thiết thể hiện ra giá trị của mình, vậy thì ngày sau, hắn bỗng nhiên tiết lộ tu vi thật sự, những người khác sẽ dễ tiếp nhận hơn.

Ta là luyện đan kỳ tài, có được truyền thừa của đan đạo tông sư, tu vi tăng nhanh hơn lẽ thường, chẳng phải rất thích hợp ư?

Dù thế nào đi nữa, trận giao dịch hôm nay, cả hắn lẫn tông môn đều có lợi!

"Chờ chút!"

Diệp đại sư chợt lên tiếng.

"Diệp đại sư còn muốn dặn dò vãn bối gì sao? Khế ước đã ký kết, tuyệt đối không thể thay đổi nha!"



Lục Trường An cảnh giác nói.

Diệp đại sư nghe vậy thì thẹn quá hóa giận mắng:

"Tiểu tử thối! Lão phu trong mắt nhà ngươi là hạng người như thế ư?"

"Lão phu biết ngươi nắm giữ truyền thừa của thượng cổ luyện đan sư. Như vậy, ngoài đan phương của Ngân Cốt Đan ra, hẳn là vẫn còn sở hữu vài đan phương bị thất truyền khác, thí dụ như Kim Cốt Đan, Ngọc Cốt Đan đi..."

Đám lão quái nghe được lời của lão, lập tức bình tỉnh đại ngộ, đồng loạt đưa mắt nhìn sang.

"Ai da!"

Vẻ mặt Lục Trường An nháy mắt rạng rỡ rỡ hẳn lên, nâng ngón tay cái cho Diệp đại sư một like.

Nhìn thấy điệu bộ ấy của hắn, trong lòng mọi người âm thầm cả kinh, thầm hô, mẹ nó, chẳng lẽ thật là có?

"Diệp đại sư mắt sáng như đuốc, trong tay vãn bối quả thực có đan phương của Kim Cốt Đan"

"Vậy Kim Cốt Thảo...."

"Không có!"

Lục Trường An lắc đầu nguầy nguầy:

"Người sống ở đời, đừng nên quá xem trọng người khác. Vãn bối chẳng phải thần tiên, cơ duyên xảo hợp tìm được Ngân Cốt Thảo đã xem như vận khí cứt chó rồi. lấy đâu ra Kim Cốt Thảo?"

"Nói cũng đúng!"

Đám cường giả gật gù, bất kể là Ngân Cốt Thảo hay Kim Cốt Thảo đều đã sớm tuyệt tích từ lâu, ít nhất bọn họ chưa từng nghe nói qua, ở Đại Ngu Vương Triều và các quốc gia lân cận, từng xuất hiện qua hai đồ vật này.

"Tuy nhiên..."

Lục Trường An nói tiếp.

"Tuy nhiên cái gì?"

"Khà khà, nếu như vãn bối thật may mắn tìm được Kim Cốt Thảo, vậy thì chư vị định làm thế nào?"

Vũ Dương tông sư bảo:



"Chỉ cần ngươi giao nộp đan phương của Kim Cốt Đan, lão phu cho phép ngươi tiến vào bảo khố của tông môn, tùy tiện lấy đi một kiện bảo vật. Về phần, nếu ngươi có thể cung cấp Kim Cốt Thảo, điều kiện vẫn như cũ, mỗi một lò phân cho ngươi ba thành!"

Lục Trường An quả quyết lắc đầu:

"Kim Cốt Đan và Ngân Cốt Đan tuy rằng đều là nhị phẩm đan dược, nhưng giá trị hoàn toàn không thể so sánh. Tha thứ cho vãn bối nói thẳng, coi như không có Ngân Cốt Đan, chư vị tiền bối chỉ cần đồng ý bỏ ra cái giá lớn, như cũ có thể bồi dưỡng được Ngân Cốt thiên kiêu. Nhưng Kim Cốt thiên kiêu thì lại khác, dù cho chư vị táng gia bại sản cũng chưa chắc đã bồi dưỡng được!"

"Bởi vì thế, nếu vãn bối thật sự may mắn tìm thấy Kim Cốt Thảo, thì điều kiện nhất định phải thay đổi, ít nhất phải là năm thành!"

"Năm thành thì năm thành!"

Tông chủ Lữ Uyên không chút do dự, trực tiếp đồng ý. Lão cũng không tin Lục Trường An vận khí tốt như vậy, thật có khả năng tìm được Kim Cốt Thảo.

"Ha ha, quả nhiên là tông chủ, có quyết đoán!"

Lục Trường An cười tủm tỉm, lần nữa nâng ngón tay cái lên cho Lữ Uyên một like, tiếp theo vươn tay móc ra giấy bút.

"Ngươi dĩ nhiên đã chuẩn bị xong khế ước?"

Lữ Uyên đầy đầu chấm hỏi, nội tâm lộp bộp, trong lòng bỗng dưng xuất hiện một suy nghĩ hoang đường, chẳng lẽ tiểu tử gian manh trước mặt thật đã có manh mối của Kim Cốt Thảo rồi?

Tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng lão vẫn rất thành thật cầm bút ký vào khế ước.

Ký kết xong xuôi, Lục Trường An phi thường hài lòng, nghênh ngang đi vào Tàng Thư Các, để lại cả đám cao tầng ngẩn tò te trong gió.

"Tiểu tử này..."

Vũ Dương tông sư bật cười, chẳng biết nói gì cho phải.

Mọi việc tiếp theo hoàn toàn không cần Lục Trường An động tay động chân.

Sau khi nhận được chủ dược, nguyên cái Vũ Dương Tông bắt đầu lu bù lên, Sự Vụ Đường tất bật mua sắm dược liệu, toàn bộ trưởng lão của Đan Đường thì bị bí mật triệu tập, không ăn không nghỉ luyện đan.

Bởi vì Ngân Cốt Đan có liên quan tới sự hưng tịnh của tông môn, cho nên tin tức liên quan tới nó bị chúng cao tầng phong tỏa nghiêm ngặt.

Vẻn vẹn bảy ngày, dưới sự hoạt động hết công sức của chúng đan sư, tổng cộng gần 2,4 vạn viên Ngân Cốt Đan rốt cuộc ra lò.



Chứng kiến nhiều đan dược như vậy, bất kể là tông chủ Lữ Uyên hay những cao tầng khác đều sinh ra một loại cảm giác không chân thực, tiếp theo cười không ngậm được mồm.

Bản thân Lục Trường An cũng cực kỳ cao hứng tiếp nhận chừng 7000 viên đan dược cổ tức.

Nhưng điều khiến khiến hắn buồn bực nhất, đó là trong số 7000 viên đan dược kia, có hơn 6000 viên là trung phẩm, 900 viên thượng phẩm, mà đan dược cực phẩm chỉ chưa đến 100 viên.

Tỷ lệ như thế, hiển nhiên là đám cao tầng cố ý lựa chọn ra, có điều, hắn không để trong lòng, mà sắp xếp phân loại cẩn thận, sau đó bày lên trên quầy, chờ bán ra ngoài.

....

Tông môn bảo khố nằm ở trên đỉnh Vũ Dương Phong, phía sau chính điện, xung quanh được đủ loại trận pháp bảo hộ chặt chẽ.

Thường ngày, bảo khố tương đối quạnh quẽ, dù sao đệ tử bình thường là không có tư cách tiến vào bảo khố, mà tông môn trưởng lão chấp sự, thì chỉ khi nào lập được công lớn mới được phép tiến vào.

Phụ trách thủ hộ bảo khố là một vị trưởng lão tên Trần Công Minh.

Hôm nay, lão đang nằm trên ghế dựa trước sân, một bên uống trà, một bên phơi nắng, muốn bao nhiêu nhàn nhã có bấy nhiêu nhàn nhã.

"Võ giả tu luyện để làm cái gì? Danh lợi? Trường sinh? Sai!"

"Muốn danh lợi, muốn trường sinh để làm cái gì? Tự nhiên là để được sống thảnh thơi an nhàn, vô lo vô nghĩ!"

"Trần Công Minh ta hiện tại đã rất thảnh thơi an nhàn, nên không cần danh lợi, cũng không cần trường sinh!"

Tâm tình của Trần Công Minh quả thực rất thoáng đạt, loại tâm tình như thế, võ giả bình thường rất khó lý giải. Nhưng một chút lão quái tu vi cao thâm như Vũ Dương tông sư, lại hiểu được suy nghĩ của lão. Nhưng mà Trần Công Minh vừa dứt lời, thì bên ngoài bảo khố chợt truyền tới tiếng cười nhẹ:

"Vãn bối cho rằng, muốn sống thảnh thơi an nhàn, thì cần phải có thực lực bảo hộ trước đã. Ở cái thế đạo này, nếu không có thực lực, muốn sống an ổn, rất khó, rất khó...Bởi vậy, việc cần làm không phải cả ngày chỉ lo hưởng thụ nhân sinh, mà là tìm cách tăng lên thực lực của mình!"

Âm thanh nọ dĩ nhiên trực tiếp bác bỏ quan điểm của mình, để Trần Công Minh nhíu nhíu mày, cảm thấy mất hứng.

Thầm nghĩ là tên đệ tử nào ánh mắt thiển cận, cả gan mở miệng phê bình lão phu? Chán sống rồi?

Tuy rằng lời nói trên tựa hồ có đôi chút đạo lý, nhưng Trần Công Minh dầu gì cũng là một phương trưởng lão, bị người khác ngay trước mặt bác bỏ quan điểm, tự nhiên rất mất mặt.

Lão híp mắt nhìn ra bên ngoài, dự định cất tiếng giáo huấn vài câu.

Nhưng thời điểm nhìn thấy dung mạo của đối phương, lời vừa đến miệng lập tức nghẹn ở cổ họng, chuyển thành nụ cười làm lành.

Dáng người cao gầy, dung mạo phổ thông, mặc nho sam màu xanh, tuổi chừng bốn mươi...người đàn ông trung niên trước mặt, lão tự nhiên nhận ra.

Đây chính là nhân vật phong vân ở Vũ Dương Tông thời gian gần đây, hết thảy cao tầng dù ít dù nhiều đều từng nghe tới tên của hắn.

Không nhắc tới chuyện hắn là đương nhiệm "đệ nhất thiên kiêu" của tông môn, chỉ nói tới địa vị của hắn ở trong mắt chúng đan sư ở Đan Dương Phong, lão đều chẳng dám khinh thường rồi.

Hơn nữa, hôm trước, tông chủ Lữ Uyên còn tự mình tới cửa dặn dò, nói vài ngày nữa, Lục Trường An sẽ ghé bảo khố lấy đi hai kiện bảo vật, để chính mình tiếp đón cẩn thận.
— QUẢNG CÁO —