Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 59: Mảnh Vỡ Thần Binh Thái Cổ Hư Vô Diện



Chương 59: Mảnh Vỡ Thần Binh Thái Cổ Hư Vô Diện

"Ha ha! Lão phu Trần Công Minh gặp qua Lục chấp sự, nghe danh các hạ đã lâu, bây giờ mới có cơ hội gặp mặt. Vừa gặp mới biết, Lục chấp sự quả nhiên tướng mạo đường đường, anh tuấn bất phàm, là nhân trung long phượng!"

Trần Công Minh đâu còn nửa điểm không vui, mà cực kỳ nhiệt tình nói.

"A? danh tiếng của ta đã lớn như vậy sao? Ngay cả trưởng lão trong coi bảo khố cũng từng nghe nói tới?"

Lục Trường An hơi ngẩn người, nhưng vẫn vội vã khách khí ôm quyền:

"Bái kiến Trần trưởng lão. Vãn bối được lão tổ cho phép tới bảo khố lựa chọn bảo vật! Mong trưởng lão tạo điều kiện."

"Ha ha, đã biết, đã biết, Lục chấp sự cứ tùy ý. Có điều, lão phu xin nhắc nhở trước, ngươi chỉ được phép lựa chọn hai kiện bảo vật mà thôi, không thể lấy nhiều..."

Trần Công Minh thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói.

"Vãn bối hiểu rõ!"

"Xin mời!"

Trần Công Minh vươn tay, nhẹ nhàng bấm quyết, đem trận pháp mở ra một khe hở nhỏ chỉ đủ cho một người đi qua.

Lục Trường An thấy vậy thì lần nữa ôm quyền, sau đó nhấc chân bước vào bên trong.

Diện tích của bảo khố cũng không quá lớn, chỉ chừng vài trăm thước vuông, nhưng có thể được cất giữ ở nơi đây, đại thể đều là bảo bối khó lường, đẳng cấp thấp nhất cũng là Trọng Binh, tứ phẩm đan dược hoặc là tứ phẩm thiên tài địa bảo trở lên.

Lục Trường An vừa lượn lờ vài vòng đã phát hiện ra không ít thứ tốt.

Đáng tiếc, Vũ Dương tông sư chỉ cho phép hắn lựa chọn hai món bảo bối, những thứ khác, chỉ có thể nhìn mà không thể đụng, khiến cho hắn sinh ra một cảm giác đứng trước bảo sơn mà hai tay trống rỗng, cực kỳ buồn bực.

"Trước tiên tìm bảo vật chữa trị thần hồn đã!"

Lục Trường An thấp giọng thì thào, chậm rãi đi tới gần một kệ gỗ nằm ở phía tây.

Hắn sở dĩ dùng đan phương trao đổi bảo vật chữa trị thần hồn, mục đích tự nhiên là để bán cho Diệp Phàm.



Dù sao, đường đường là Chư Thiên Thành, nhưng ngay cả một kiện bảo vật chữa trị thần hồn cũng không lấy ra nổi, vậy thì quá kém sang rồi.

Bên trên kệ gỗ, trưng bày bốn cái hộp đá, phía ngoài hộp ghi chép kỹ tên và lai lịch của từng loại đồ vật.

[Tứ phẩm cao giai Bổ Hồn Đan, do tự tay Đan Vương Vương Thiên Hữu luyện chế, có tác dụng chữa trị thần hồn bị tổn thương...]

[Tứ phẩm cao giai Huyết Hồn Tham, niên đại 800 năm, có tác dụng cố bản bồi nguyên, chữa trị thần hồn...]

[Tứ phẩm trung giai Dưỡng Thần Mộc, đeo ở bên người, có khả năng ôn dưỡng thần hồn, gia tăng thần niệm...]

[Trung phẩm đỉnh cấp Trọng Khí, Hấp Hồn Châu, có thể cưỡng ép hấp thu hồn lực của kẻ địch, trả trở lại cho chủ nhân. Tuy nhiên, bởi vì Hấp Hồn Châu hấp thu hồn lực sẽ ẩn chứa oán niệm của người bị g·iết, dẫn đến nếu hấp thu quá nhiều, sẽ ảnh hưởng tới tâm thần. Ý chí không đủ mạnh, thậm chí còn trở nên điên loạn...]

"Liền lựa chọn Bổ Hồn Đan đi!"

Lục Trường An đắn đo hồi lâu, quyết định lựa chọn Bổ Hồn Đan.

Dù sao, trong bốn loại bảo vật, Hấp Hồn Châu tai hại quá lớn, bị hắn bài trừ đầu tiên.

Dưỡng Hồn Mộc hiệu quả không tệ, nhưng cần đeo ở bên người thời gian dài mới phát huy tác dụng, không phù hợp với tình huống của Khí lão.

Có khả năng lập tức chữa trị thần hồn, chỉ có Huyết Hồn Tham và Bổ Hồn Đan.

Nhưng so với trực tiếp hấp thu linh dược mà nói, luyện hóa đan dược hiển nhiên dễ dàng hơn rất nhiều.

Bởi vậy, lựa chọn Bổ Hồn Đan chính là hợp lý nhất.

Sau khi lấy xong bảo vật chữa trị thần hồn, Lục Trường An tiếp tục quan sát những đồ vật khác.

Toàn bộ bảo khố cất giữ tổng cộng hơn ngàn món bảo bối. Trong đó, có những đồ vật được ghi chép lai lịch rõ ràng, đồng dạng có những đồ vật không có ghi chép, nguyên nhân hẳn là ngay cả cao tầng trong tông cũng không rõ lai lịch và giá trị của chúng, lại cảm thấy đồ vật đó bất phàm, bèn ném vào bảo khố.

Lượn quanh mấy vòng, Lục Trường An đầy mặt xoắn xuýt, bởi vì bảo vật ở nơi đây quá nhiều, thứ nào hắn cũng muốn, khổ nổi chỉ được phép lấy thêm một kiện.

Xem xét qua những món bảo vật có ghi chú, hắn bắt đầu nhìn về phía kệ gỗ chứa đựng những món bảo vật không có ghi chú.



Theo lý thuyết, bảo vật không có giới thiệu, hoặc là lai lịch không rõ, hoặc là không được coi trọng.

Từ lúc đạp lên con đường tu hành đến nay đã gần nửa năm, Lục Trường An sử dụng pháp mục dần dần trở nên thông thạo, đã có thể thu phát tùy tâm. Mà lại, theo thực lực tăng lên, nếu chỉ thi triển pháp mục trong chớp mắt, thì sẽ tiêu hao rất ít, không đến mức cả người bị rút sạch khí lực.

[Tứ phẩm Niết Bàn Thạch, ẩn chứa lực lượng có khả năng tăng lên cường độ thân thể của võ giả. Chính là luyện thể bảo vật...]

"Luyện thể bảo vật?"

Lục Trường An khẽ híp mắt, trong lòng nổi lên ý định. Nhưng hắn vẫn đè xuống tâm tình, tiếp tục dò xét những món đồ khác.

[Mảnh vỡ của cực phẩm Trọng Binh, Huyền Vũ Thuẫn, đã mất sạch linh tính. Có thể đem ra làm thành tài liệu nhằm luyện chế bí bảo phòng ngự...]

[Ám Vũ Thiết, ba cân, ngũ giai linh thiết, là vật liệu tuyệt hảo dùng để luyện chế các loại ám khí..]

[....]

Không thể không nói, pháp mục của Lục Trường An vô cùng dễ dùng, quả thực là thần kỹ để kiếm lậu bảo vật.

Chỉ là những đồ vật trên kệ gỗ nọ, đồng dạng khiến hắn cảm thấy phân vân bất định.

Ngay lúc Lục Trường An dự định lựa chọn tứ phẩm Niết Bàn Thạch, thì ánh mắt của hắn lơ đãng nhìn qua một món đồ khác nằm ở trong góc của bảo khố.

Đó là một miếng sắt màu đen lớn chừng bàn tay, nhìn kỹ là một mảnh mặt nạ vỡ, chính giữa khoét lỗ hình chiếc lá, vừa khớp với mắt trái.

"Mặt nạ?"

Lục Trường An âm thầm hiếu kỳ, dùng pháp mục quét qua.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền sững sờ!

[Mảnh vỡ thứ tám của Thái Cổ Hư Vô Diện, cấp bậc Thái Cổ Thần Binh, ẩn chứa Hư Vô Giới Thần Lực (Thần Binh Chi Linh đang ngủ say, thần lực đã bị phong ấn)....]

"Hí! Là mảnh vỡ của Thần Binh, hơn nữa còn là Thái Cổ Thần Binh?"



Trái tim Lục Trường An suýt bay ra khỏi lồng ngực, cuống cuồng dùng pháp mục quan sát tỉ mỉ thêm ba bốn lượt mới hoàn toàn xác nhận bản thân không nhìn lầm.

Chính mình dĩ nhiên ở trong bảo khố của Vũ Dương Tông tìm thấy mảnh vỡ của một kiện Thần Binh?

Lục Trường An khó nén kích động trong lòng!

Tuy rằng hắn không quá rõ ràng về cấp bậc cụ thể của Thần Binh, nhưng đã dính dáng tới hai chữ Thái Cổ, vậy thì tuyệt đối không thể khinh thường.

Mảnh vỡ Thần Binh trước mặt gọi là Thái Cổ Hư Vô Lệnh, mà lực lượng của nó thì là Hư Vô Giới Thần Lực, tác dụng phi thường nghịch thiên.

Một khi thi triển Hư Vô Giới Thần Lực, sẽ tạo ra một vòng kết giới vô hình bao quanh cơ thể Chưởng Binh Sứ, ngăn cách với hết thảy mọi thứ xung quanh.

Kết giới nọ được xưng là Hư Vô Giới.

Thời điểm công kích của đối thủ đánh lên Hư Vô Giới, nhìn như rất gần, nhưng thực chất lại là chỉ xích thiên nhai, phải vượt qua vô số khoảng cách. Nếu công kích không đủ mạnh, vậy thì căn bản không thể xuyên qua Hư Vô Giới, tổn thương tới Chưởng Binh Sứ.

Loại năng lực phòng như thế, không thể nghi ngờ, gần như vô địch.

Đương nhiên, Hư Vô Giới Thần Lực cũng không phải chân chính vô địch. Nếu thật vô địch, vậy thì sẽ chẳng đến mức b·ị đ·ánh nát thành nhiều mảnh nhỏ, lưu lạc tới bảo khố của Vũ Dương Tông.

Có điều, bất kể thế nào, so với Thần Binh, tất cả bảo vật còn lại ở trong bảo khố đều là mưa bụi mà thôi.

Chỉ là rất nhanh, nội tâm nóng bỏng của hắn dần dần lạnh xuống.

Bởi vì pháp mục đã biểu hiện rất rõ ràng. Thần Binh Chi Linh đang ở trong trạng thái ngủ say, thần lực đã bị phong ấn, muốn vận dụng Thái Cổ Hư Vô Diện, cần thiết đánh thức Thần Binh Chi Linh.

Trong bút ký mà Lục Trường An từng đọc thời gian trước có ghi chép, muốn đánh thức Thần Binh, nhất định phải tiến hành huyết tế.

Có thể nói, Thần Binh mang ý nghĩa với g·iết chóc!

Đại Ngu Vương Triều tồn tại tam đại Chưởng Binh Thần Tộc, cứ cách mấy trăm năm, vào thời kỳ chuyển giao Chưởng Binh Sứ, những Thần Tộc kia sẽ ra tay huyết tế thiên hạ. Nên cứ vào khoảng thời gian ấy, khắp nơi sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông, thây chất thành núi.

Đối với hành vi tàn ác của Thần Tộc, các thế lực lớn ở Đại Ngu cực kỳ căm phẫn, nhưng lại chỉ đành nhắm mắt làm ngơ.

Thần Tộc, không phải thế lực bình thường có khả năng đối kháng.

Bản thân hắn quả thực rất khát vọng tăng lên thực lực, tăng lên tu vi, muốn nhanh chóng đột phá Thánh Nhân, cứu sống tỷ tỷ mình.

Nhưng nếu bảo hắn vì đánh thức một kiện Thần Binh mà xuất thủ tàn sát chúng sinh, huyết tế thiên hạ...Lục Trường An tự hỏi, chính mình không làm được.
— QUẢNG CÁO —