Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 61: Hàng Xóm Của Ta Là Một Lão Yêu Bà



Chương 61: Hàng Xóm Của Ta Là Một Lão Yêu Bà

"A? Thế thì thật đáng tiếc!"

Mị Khinh La thấp giọng thở dài, nội tâm tương đối thất vọng, thời gian trước nàng may mắn tìm được một khối Chư Thiên Thông Hành Lệnh cùng mấy lượng Thiên Đạo Tệ. Sau khi tìm hiểu kỹ càng lai lịch của bọn chúng cũng như những truyền thuyết liên quan tới Chư Thiên Thành, nàng phi thường cao hứng, thầm cho rằng chính mình gặp phải cơ duyên nghịch thiên rồi. Bèn lập tức khởi động Thông Hành Lệnh, dự định tiến vào Chư Thiên Thành mở mang tầm mắt, nhân tiện mua sắm vài món bảo bối, tăng cao tu vi.

Nhưng hiện tại xem ra, chính mình chỉ sợ phải tay trắng mà về....

Mị Khinh La thu hồi cảm xúc, nở nụ cười duyên dáng nói:

"Đã như vậy thì tiểu nữ không quấy rầy thêm, xin phép cáo từ trước!"

"Ha ha! Cô nương cứ tự nhiên, lần sau ngươi quay lại, nói không chừng sẽ gặp được thứ tốt!"

Lục Trường An gật gù, đối phương rời đi vừa vặn đúng với ý hắn, dù sao, đối mặt trực diện với một nữ nhân "đáng sợ" như Mị Khinh La, quả thực vô cùng áp lực...

"Mong là vậy đi!"

Mị Khinh La nói xong liền không chút do dự xoay người bước ra Chư Thiên Điếm, chỉ là thời điểm chuẩn bị khởi động Thông Hành Lệnh trở về Vạn Yêu Giới. Thì đôi mắt đẹp trùng hợp nhìn lướt qua hai ngồi nhà ở bên cạnh.

Ban nãy, lúc mới tiến vào nơi đây, nàng đã dùng thần niệm lặng lẽ dò xét, phát hiện cả hai cửa tiệm đều hoàn toàn trống rỗng, không có hàng hóa, cũng không có nhân viên trông giữ.

"Xin hỏi điếm chủ, hai cửa tiệm kia hẳn cũng là Chư Thiên Điếm chứ? Vì sao không thấy ai bầy bán?"

Mị Khinh La nghi hoặc hỏi.

"Ha ha, cô nương nghĩ lầm. Toàn bộ Chư Thiên Thành chỉ có duy nhất một toà Chư Thiên Điếm mà thôi, còn những cửa hàng khác là để cho thuê. Bất kỳ ai muốn tới Chư Thiên Thành trường kỳ buôn bán, đều có thể bỏ tiền thuê một gian cửa hàng!"

Lục Trường An kiên nhẫn giải thích, nội tâm máy động, có chút chờ mong nhìn Mị Khinh La.



"Ồ?"

Ánh mắt Mị Khinh La sáng lên, giống như đã có ý định, tràn đầy hứng thú nói:

"Tiền thuê là bao nhiêu? Chư Thiên Thành thu lệ phí như thế nào?"

"Thú thật với cô nương. Bản thành từng trải qua một trận biến cố lớn, nên phải phong thành vô số năm, mai danh ẩn tích ở trong thời không trường hà. Thời gian gần đây, chúng ta mới lần nữa tái hiện thiên địa. Dẫn đến Chư Thiên Thành đã không còn hưng thịnh như xưa. Nếu là thời kỳ đỉnh cao, cửa hàng gần Chư Thiên Điếm như vậy, tiền thuê một năm tối thiểu phải cần mấy lượng, nhưng hiện giờ, nếu cô nương muốn thuê, bản điếm chủ liền thu ngươi một tiền/năm. Còn như lệ phí, yêu cầu một thành tổng kim ngạch mà ngươi bán ra hàng ngày. Đổi lại, phí tổn đi tới Chư Thiên Thành sẽ giảm xuống phân nửa, chỉ cần năm li Thiên Đạo Tệ một lần kích hoạt Thông Hành Lệnh...."

Lục Trường An cười nhẹ đáp.

"Tiền thuê quả thực không quá cao!"

Mị Khinh La hé miệng nói, nàng còn tưởng phí thuê cửa hàng rất đắt, không nghĩ tới chỉ là một tiền, liền dứt khoát bảo:

"Tiểu nữ tử muốn thuê trước ba năm!"

"Tốt!"

Nụ cười trên mặt Lục Trường An càng thêm nồng đậm, nhẹ nhàng phất tay lấy ra một tấm khế ước đưa cho nàng.

Mị Khinh La tiếp nhận khế ước, chậm rãi đọc vài lượt, tiếp theo sảng khoái ký xuống tên của mình, đồng thời giao nộp 3 tiền Thiên Đạo Tệ.

Vừa nộp xong tiền thuê, khế ước lập tức hóa thành một vệt kim quang, chui vào trong thiên linh của nàng, biến mất không còn tăm tích.

Trong ba năm tiếp theo, nàng chính là điếm chủ của một cửa hàng trong Chư Thiên Thành.

Mị Khinh La lựa chọn là cửa hàng nằm ở phía bên phải, vừa tiếp nhận chìa khóa từ trên tay Lục Trường An xong, nàng hầu như không kịp chờ đợi, hớn hở tiến vào tiệm, hết nhìn đông lại nhìn tây.

Dáng vẻ hào hứng tựa như một tiểu cô nương chiếm được đồ chơi mới của Mị Khinh La, để Lục Trường An hơi ngẩn người, suýt chút nữa quên mất, nữ nhân xinh đẹp này thực chất là một lão yêu bà chẳng biết đã sống bao nhiêu tuế nguyệt...



Vậy là từ đó, Chư Thiên Thành có thêm một vị điếm chủ khác trường kỳ lưu trú, khiến cho nơi đây tăng thêm mấy phần sinh khí.

Thời gian như nước, thoáng cái đã trôi qua nửa tháng.

Nửa tháng này, cuộc sống Lục Trường An chưa thay đổi quá nhiều, ngày ngày quản lý Tàng Kinh Các, đợi lúc tan tầm sẽ tiến vào Chư Thiên Điếm tiềm tu.

Điều khác biệt duy nhất, đó là hiện giờ bên trong Chư Thiên Thành đã không còn một mình hắn cô đơn lẻ bóng, mà là nhiều thêm một mỹ nhân tuyệt thế làm hàng xóm.

Một lão yêu bà sống hơn hai vạn năm!

Mị Khinh La tựa hồ đã đem Chư Thiên Thành xem thành nhà của mình.

Từ lúc bỏ tiền thuê cửa hàng đến nay, nàng chưa từng trở về Vạn Yêu Giới, ngược lại mỗi ngày đều sẽ ngồi ở trước quầy, dùng đôi mắt xinh đẹp mị hoặc chúng sinh nhìn chằm chằm cửa ra vào, mong ngóng khách nhân đến giao dịch.

Đáng tiếc, bản thân nàng cất công chuẩn bị đủ loại bảo vật, nhưng dĩ nhiên chưa từng có ai tới mở hàng.

Bản thân Lục Trường An từng ghé thăm cửa hàng của nàng vài lần, có điều, mỗi lần hắn chỉ tùy ý tham quan chứ chẳng hề mua sắm bất kỳ thứ gì, làm cho mỹ nhân vô cùng không cao hứng.

Nhưng mà điều đó cũng khó trách được hắn.

Bởi vì hết thảy bảo vật mà Mị Khinh La bày trên quầy, cấp bậc đều quá cao, quan trọng hơn là đại đa số vật phẩm đều có liên quan tới yêu tu, thí dụ như yêu tộc công pháp, yêu binh, yêu đan....

Trong đống hàng hóa nọ, ngược lại có không ít linh dược, linh quả, nhưng mà cấp bậc thấp nhất cũng là thất phẩm.

Lấy tu vi Đoán Cốt viên mãn của hắn, ăn không nổi, lại thêm giá cả tương đối đắt đỏ, thế nên Lục Trường An chỉ có thể làm một hồi ác khách.



Xem hàng thì xem, về phần mua hàng? Ha ha, cô nương nghĩ nhiều!

.....

Hôm nay, toàn bộ Vũ Dương Tông rộn ràng náo nhiệt, nguyên nhân là vì kỳ hạn Băng Thần Di Chỉ mở ra đã tới.

Băng Thần Di Chỉ vốn là địa điểm cũ của Thượng Cổ Băng Thần Tông, bên ngoài có thượng cổ đại trận che lấp. Mỗi mười năm, trận pháp sẽ tự hành mở cửa một lần, cho phép võ giả ngoại lai tiến vào bên trong thăm dò.

Có điều, chẳng rõ vì sao, tòa trận pháp kia chỉ cho phép võ giả tu vi bên dưới Luyện Tạng thông qua, tu vi từ Luyện Tạng trở lên, nếu dám cưỡng ép tiến vào, sẽ bị trận sát vô tình diệt sát.

Bởi vậy, tuy rằng các thế lực lớn ở quận Bắc Hà phát hiện di chỉ đã lâu, lại không có thế lực nào thành công chưởng khống nó.

Dần dần, nơi đây trở thành chỗ thí luyện cho thế hệ trẻ của các thế lực.

Mỗi lần Băng Thần Di Chỉ mở cửa, chỉ cho phép 100 người tiến nhập, những danh ngạch trên sớm đã bị các thế lực lớn tranh nhau chia cắt.

Trong đó, Băng Thần Di Chỉ là do Vô Cực Kiếm Tông phát hiện đầu tiên, nên bọn họ được đặc cách chiếm 50 danh ngạch.

Ba thế lực còn lại là Vũ Dương Tông, Huyết Âm Tông cùng phủ quận chủ, mỗi nhà chiếm cứ 10 danh ngạch.

Hai mươi danh ngạch cuối cùng, do các thế lực nhỏ hơn chia chác.

Vì thế, cứ tới khoảng thời gian này, quận Bắc Hà sẽ diễn ra một trận tông môn đại hội, các thế lực nhỏ sẽ cử ra thiên tài tới quận thành thi đấu nhằm đoạt được danh ngạch.

Lục Trường An thân là đương kim "đệ nhất thiên kiêu" của Vũ Dương Tông, tất nhiên cũng nằm trong danh sách được cử đến Băng Thần Di Chỉ lịch luyện.

Sáng sớm ngày hôm sau, bên ngoài Vũ Dương Sơn Mạch, một chiếc lâu thuyền màu vàng rực rỡ neo đậu ở trên không trung chuẩn bị xuất phát.

Bên dưới lâu thuyền, vô số đệ tử trưởng lão chạy tới đưa tiễn, tiếng hô hào vang vọng trời xanh, cầu chúc cho phái đoàn của Vũ Dương Tông tiến vào Băng Thần Di Chỉ sẽ đạt được kết quả khả quan.

Lần khởi hành tới này, Vũ Dương Tông chỉ cử đi mười lăm người, bao gồm Vũ Dương tông sư, Tứ Tôn, cùng mười gã thiên kiêu.

Về phần tông chủ Lữ Uyên cần ở lại tọa trấn tông môn, nên không thể đồng hành.

Theo một tiếng mệnh lệnh truyền xuống, lâu thuyền hoá thành một đạo quang mang, biến mất ở cuối chân trời.
— QUẢNG CÁO —