Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 62: Bên Ngoài Băng Thần Di Chỉ



Chương 62: Bên Ngoài Băng Thần Di Chỉ

Băng Thần Di Chỉ nằm ở phủ Trường Bình, nếu xuất phát từ phủ Đông Minh thì phải đi qua hai phủ khác là Thái Nguyên và Thạch Hà, khoảng cách ước chừng bảy ngàn dặm. Đồng thời cũng nằm trong địa bàn của Vô Cực Kiếm Tông.

Lấy tốc độ của lâu thuyền, tối thiểu phải cần bốn năm ngày mới tới nơi.

Bốn năm ngày, đối với võ giả bình thường mà nói chính là một trận bế quan tu luyện nho nhỏ mà thôi.

Nhưng đối với đám thiên tài trong tông thì lại là cơ hội thỉnh giáo khó được, nên từ sáng đến tối, bọn họ sẽ tụ tập ở ngoài mạn thuyền, lắng nghe Vũ Dương tông sư cùng Tứ Tôn luận đạo.

Lục Trường An thì chẳng hứng thú cho lắm, trong lúc mọi người nói chuyện với nhau, hắn sẽ đứng ở đuôi thuyền, một bên uống rượu, một bên lặng lẽ ngắm phong cảnh.

Thủa thiếu thời, hắn tự cho chính mình thân mang tài học, bất kỳ nơi nào cũng có thể đi, bèn hăng hái xông pha thiên hạ, một lòng tìm kiếm công danh, chưa từng thảnh thơi thưởng thức sơn hà cảnh sắc.

Đợi đến lúc trung niên, hắn cảm thấy chí lớn khó thành, tự cho bản thân bất tài vô dụng, cuối cùng lựa chọn an phận thủ thường làm một gã phu tử, căn bản không có tâm tình thưởng thức sơn hà cảnh sắc.

Hôm nay, mới là lần đầu tiên hắn có cơ hội làm chuyện này....

"Lục chấp sự đang có tâm sự sao?"

Ngay khi Lục Trường An đang thần du thiên ngoại, bên tai chợt vang lên một âm thanh nhẹ nhàng thanh lãnh.

"A? Làm sao ngươi biết?"

Lục Trường An giật mình, nghiêng người đưa mắt nhìn sang, phát hiện Cơ Khuynh Thành chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh hắn.

"Ngày trước, mỗi lần phụ thân tâm tình không vui sẽ một mình l·ên đ·ỉnh núi uống rượu ngắm phong cảnh...ánh mắt của ngươi cùng phụ thân rất giống. Cho nên ta suy đoán Lục chấp sự hẳn là đang tâm sự hay tưởng niệm điều gì...chẳng lẽ ngươi đang nhớ về thân nhân của mình?"

Lục Trường An gật gù đáp:

"Cô nương đoán đúng! Ta quả thực đang nghĩ tới thân thân của mình, nhưng đáng tiếc..."

Nói đến đây hắn bỗng dừng lại, ngửa đầu tu một ngụm rượu.

"Như vậy sao?"

Cơ Khuynh Thành thấp giọng thì thào, nhưng không tiếp tục hỏi thêm, bởi vì trong lúc lơ đãng, nàng nhìn thấy dưới đáy mắt của hắn, ẩn sâu một tia bi ai chẳng cách nào hóa giải.

Có lẽ Lục chấp sự cũng giống nàng, đã không còn người thân trên đời...



Bất tri bất giác, nội tâm nàng sinh ra một tia đồng cảm tương liên, lâm vào trầm mặc, cùng hắn đứng sóng vai, lẳng lặng ngắm cảnh.

Bốn ngày nháy mắt đã trôi qua, sáng sớm ngày thứ năm, Lục Trường An đang tu luyện trong phòng, liền bị vài tiếng đập cửa ầm ầm đánh thức.

"Có chuyện gì vậy?"

Ngoài cửa lập tức truyền tới tiếng từ lạnh của Vũ Tôn.

"Tiểu tử thối, mau cút ra đây. Đã đến Băng Thần Di Chỉ!"

"Ồ! Vãn bối đến ngay!"

Lục Trường An cuống cuồng đứng bật dậy, chỉnh sửa quần áo, rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Bấy giờ, hết thảy mọi người đã tụ tập ở đầu thuyền, lâu thuyền dưới sự điều khiển của Phong Tôn từ từ hạ xuống mặt đất.

Đập vào mắt là từng tòa núi non hùng vĩ và rừng cây tươi tốt xanh um.

Vũ Dương tông sư phất tay đem lâu thuyền thu nhập vào trong túi trữ vật, đưa mắt đảo qua từng gã đệ tử, căn dặn:

"Khoảng cách Băng Thần Di Chỉ mở ra còn có ba ngày, trong vòng ba ngày, các ngươi không cần rời khỏi doanh địa, mà tập trung tu luyện, điều chỉnh khí tức. Nếu kẻ nào tự ý rời đi, hết thảy xử lý theo môn quy, rõ chưa?"

"Vâng!"

Chúng đệ tử trăm miệng một lời.

"Tốt, bắt đầu hạ trại!"

Sau khi Vũ Dương tông sư hạ lệnh một tiếng, mọi người bắt đầu bận bịu dựng trại đóng quân.

Chưa đến nửa canh giờ, từng tòa trướng bồng bằng vải đã được dựng lên.

Mỗi người một lều vải, phân biệt rõ ràng, không can thiệp lẫn nhau.

Trung tâm của doanh địa xây dựng một cái lều lớn, là nơi nghỉ ngơi của Vũ Dương tông sư, cũng là chỗ để mọi người hội họp.

Hạ trại xong xuôi, mọi người bị triệu tập tới lều trại lớn nhất, nghe mấy vị cường giả dặn dò.



Trên chủ toạ, Vũ Dương tông sư khí thế như sơn, gương mặt già nua hiếm thấy lộ ra vẻ nghiêm túc.

"Trước khi tiến vào Băng Thần Di Chỉ, lão phu có vài lời muốn dặn dò các ngươi. Đầu tiên, Băng Thần Di Chỉ địa giới phức tạp, nhìn như chỉ là một vùng tuyết nguyên an tĩnh, nhưng trên thực tế, khắp nơi đều có trận pháp, hiểm địa, ẩn nấp vô số yêu thú phong tuyết. Nếu gặp phải chuyện bất thường, tuyệt đối không được phép vọng động..."

"Vâng!"

Mười người Lục Trường An kính cẩn gật đầu.

"Băng Thần Di Chỉ vốn là chốn cũ của Băng Thần Tông, lại bởi vì bị phong bế nhiều năm, nên bên trong cất giấu rất nhiều bảo vật. Các ngươi tùy sức mà làm. Nếu thu được đồ tốt, chỉ cần giao nạp cho tông môn một nửa, phần còn lại là của chính các ngươi. Nếu thu được truyền thừa, vậy thì không cần giao nộp lên!"

"Bên cạnh đó, Vũ Dương Tông chúng ta chẳng phải thiện nam tín nữ gì. Bình thường hạn chế chủ động gây sự, nhưng nếu có kẻ dám chạy đến trêu chọc, vậy thì khỏi cần nhường nhịn, chớ làm mất mặt lão phu!"

"Đã hiểu!"

Nghe được lời của Vũ Dương tông sư, Lục Trường An khẽ nhíu mày trầm tư. Xem chừng Băng Thần Di Chỉ chẳng phải đất lành, đệ tử của các thế lực lớn nhỏ ở quận Bắc Hà đều tiến vào trong đó, nên g·iết chóc là chuyện bình thường. Nhất là những đệ tử thiên tài, thanh danh hiển hách, rất dễ bị người khác nhằm vào.

"Được rồi! Hiện tại trở về nghỉ ngơi trước đi, đợi di chỉ chính thức mở ra, lão phu sẽ để người thông báo cho các ngươi"

Tiếp đó, từng người quay về trướng bồng của mình, hoặc là nghỉ ngơi dưỡng sức hoặc là tu luyện.

Trong khoảng thời gian này, môn nhân của các phương thế lực khác lục tục chạy tới bên ngoài Băng Thần Di Chỉ, mỗi một thế lực chiếm cứ một mảnh đất riêng, xây dựng doanh trại, tinh kỳ bay phấp phới.

Bọn họ mặc những bộ trang phục khác nhau, có người mặc huyết y, có người mặc lam y, cũng có hắc y, bạch y, trên tay áo thêu hoa văn không giống nhau, đại biểu cho từng thế lực riêng biệt.

Thế lực đến trước một bước tự nhiên là Vô Cực Kiếm Tông, dù sao phủ Trường Bình vốn là địa bàn của bọn họ, nên Vô Cực Kiếm Tông được xem như chủ nhà.

Vô Cực Kiếm Tông là một tông môn kiếm đạo, đệ tử trong tông đại đa số đều là kiếm tu, mỗi một người hình dạng khác biệt, nhưng ai cũng cõng theo một thanh trường kiếm.

Ngày thứ hai, môn nhân của Huyết Âm Tông đồng dạng ngồi lâu thuyền tiếp cận.

So với Vô Cực Kiếm Tông và Vũ Dương Tông thì Huyết Âm Tông có thể nói là thuần chính tông môn ma đạo.

Hết thảy đệ tử Huyết Âm Tông đều tu luyện ma công, có người cõng quan tài, có người cầm hồn phiên, có người thi khí ngậm trời, muôn hình vạn trạng.

Cho đến ngày thứ ba, người của phủ quận chủ rốt cuộc chạy tới.

Tại quận Bắc Hà, phủ quận chủ hiển nhiên là thế lực hùng mạnh nhất. Không chỉ có hai vị tông sư tọa trấn, mà còn là thế lực đại điện cho triều đình Đại Ngu, nắm giữ mười vạn tinh binh, cường giả nhiều như mây, đủ để quét ngang bất kỳ tông môn, gia tộc nào ở trong quận.



Chỉ thấy trên bầu trời bỗng nhiên lái tới một chiếc lâu thuyền màu vàng rực dài gần trăm trượng.

Lâu thuyền vừa hạ xuống mặt đất, ba trăm tên binh sĩ mặc hắc giáp giáp tựa hồ nhận được mệnh lệnh, lập tức tiến hành phát quang rừng rậm, xây dựng doanh trướng.

"Là Bắc Hà Chiến Vệ!"

"Hí, vì sao năm nay phủ quận chủ ngay cả Bắc Hà Chiến Vệ cũng cử đi ra?"

Đội binh sĩ mặc hắc giáp vừa xuất hiện, tức khắc gây nên sự chú ý của tất cả mọi người, ngay cả Vũ Dương tông sư lẫn Tứ Tôn cũng híp mắt nhìn sang.

Bắc Hà Chiến Vệ là một chi tinh binh hung danh hiển hách khắp quận Bắc Hà.

Nghe đồn, Bắc Hà Chiến Vệ chỉ có tám trăm người, nhưng thực lực lại mạnh đến rợn người, binh sĩ bình thường tu vi kém nhất chính là Đoán Cốt cảnh, Đoán Cốt viên mãn làm thập phu trưởng, Luyện Tạng đại võ sư làm bách phu trưởng, mà Bắc Hà Chiến Vệ thống lĩnh càng là một vị Luyện Tạng đỉnh cao cường giả.

Bên cạnh đó, Bắc Hà Chiến Vệ còn tu hành quân trận, một khi xuất động, coi như tông sư lão quái cũng phải nhượng bộ lui binh.

Theo lý thuyết, chỉ là thăm dò Băng Thần Di Chỉ mà thôi, quận chủ Hồ Nguyên Vũ không cần thiết phải cắt cử Bắc Hà Chiến Vệ đi theo tùy tùng.

Nhưng bọn họ bỗng nhiên xuất hiện, nói rõ bên trong có nội tình nào đó...

Doanh trại được bố trí xong, từ trên lâu thuyền có mười một gã võ giả đi xuống, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc nho sam, thân hình cao gầy, dung mạo văn nhã, dưới cằm nuôi ba tấc râu ngắn.

Những cường giả của các tông vừa nhìn liền nhận ra, người đàn ông trung niên đó chính là một trong hai vị tông sư của phủ quận chủ, cũng là hồng nhân bên quạnh quận chủ, Văn tiên sinh.

Phía sau Văn tiên sinh, lần lượt đi theo mười gã thiếu niên thiếu nữ, đều là thiên tài của phủ quận chủ được cử tới Băng Thần Di Chỉ lịch luyện.

Nhưng khiến cho người ta chú ý nhất, là một gã thanh niên trẻ tuổi mặc hồng bào, giữa ấn đường lập lòe một đạo xích diễm ấn ký.

Gã thanh niên nọ tu vi không rõ, nhưng thần sắc vô cùng kiêu căng ngạo mạn, giống như chẳng đem tất cả mọi người ở đây để vào trong mắt.

Nhất là thái độ của những người khác đối với gã cực kỳ kính sợ, không dám đi quá gần, ngay cả Văn tiên sinh cũng rất khách khí với gã.

"Thần Tộc...."

Vũ Dương tông sư nhíu mày, thấp giọng nói.

"Vì sao người của Thần Tộc bỗng nhiên xuất hiện ở đây? Hắn cũng muốn tiến vào Băng Thần Di Chỉ?"

Đám Tứ Tôn nghe thế thì sắc mặt đồng loạt trở nên nghiêm nghị.

Khó trách, quận chủ Hồ Nguyên Vũ sẽ cử ra ba trăm Bắc Hà Chiến Vệ hộ tống, bởi vì người của Thần Tộc dĩ nhiên đến rồi!

Không chỉ đám Vũ Dương tông sư nhìn ra, mà đám cường giả của mấy thế lực lớn khác đồng dạng nhận ra thân phận của thanh niên mặc hồng bào kia, thần sắc của bọn họ đều không dễ nhìn.
— QUẢNG CÁO —