Người của Thần Tộc xuất hiện, bọn họ tự nhiên không thể nào vui vẻ cho được.
Thần Tộc đối với thiên hạ võ giả vốn là một cấm kỵ, hiếm người nguyện ý trêu chọc.
Bởi vì kẻ nào đắc tội với bọn họ đều sẽ không có kết cục tốt.
Thêm nữa, tộc nhân của Thần Tộc trước nay mắt để ở trên đỉnh đầu, tự cho mình cao cao tại thượng, xem thường làm bạn với người thường.
Thậm chí có rất nhiều Thần Tộc tộc nhân làm việc cực kỳ tàn ác, cậy thế h·iếp người.
Những võ giả bị h·iếp đáp, mặc dù vô cùng căm phẫn, nhưng lại kiêng kỵ sự cường đại của Thần Tộc mà chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nuốt cục tức vào bụng.
Bởi vậy, sau khi phát hiện trong đoàn người của phủ quận chủ tự dưng nhảy ra một gã Thần Tộc, biểu hiện của đám cường giả mới khó coi như thế.
Thử nghĩ xem, nếu tên Thần Tộc kia bỗng nhiên phát điên, làm hại đệ tử nhà mình, bọn họ nên làm cái gì? Chẳng lẽ chạy tới cửa đòi công đạo?
Nói đùa, nếu bọn họ thật dám tới đòi công đạo, kết quả chỉ sợ chính là bị diệt môn.
Đáng tiếc, mặc dù trong lòng rất không tình nguyện, nhưng đối phương tới thì đã tới rồi, vậy thì bọn họ chẳng thể làm gì khác hơn là nhắm mắt làm ngơ, đồng thời dặn dò kỹ càng đệ tử nhà mình, cố gắng tránh xa Thần Tộc tộc nhân, chớ nên cùng gã phát sinh xung đột.
Một đêm vô sự.
Buổi trưa ngày thứ hai.
Hết thảy thế lực chiếm được danh ngạch đều đã tới đông đủ, đồng loạt tập kết ở dưới thung lũng, yên lặng chờ đợi Băng Thần Di Chỉ mở ra.
Lục Trường An đưa mắt đảo qua một vòng, âm thầm giật mình.
"Thật nhiều cao thủ!"
Đây là điều đương nhiên. Có thể được cử tới thăm dò Băng Thần Di Chỉ, tuyệt đại đa số đều là đệ tử tinh anh của các phương gia tộc tông môn, vậy nên, rất hiếm người tu vi thấp hơn Đoán Cốt cảnh.
Về phần trưởng bối dẫn đoàn, tu vi càng cao hơn, chí ít cũng là Luyện Tạng đại võ sư.
Toàn bộ quận Bắc Hà có sáu vị tông sư, thì có tới bốn vị tông sư trình diện.
Mặt trời lên cao, vùng rừng núi phía trước mặt bỗng nhiên nổi lên một đạo trận quang như ảo như thật.
Tiếp theo trung tâm của trận quang từ từ tách ra làm đôi, tạo thành một cánh cửa ánh sáng màu trong suốt.
Thông qua khe hở, mơ hồ có thể nhìn thấy một chỗ thế giới khác, ẩn giấu ở phía bên kia.
Cánh cửa ánh sáng này chính là thông đạo dẫn vào Băng Thần Di Chỉ!
Thông đạo vừa xuất hiện, khắp chốn núi rừng tức khắc sôi trào, mọi người đều biết rõ, Băng Thần Di Chỉ rốt cuộc chính thức mở ra.
"Truyền thuyết, mấy vạn năm trước Băng Thần Tông là bá chủ của toàn bộ cương vực phía đông bắc Nam Cương, trong tông cường giả nhiều như mây, đệ tử trên người vạn. Ai mà nghĩ tới một tông môn cường đại đến thế, dĩ nhiên bị hủy diệt..."
"Có người nói, Băng Thần Tông tựa hồ trêu chọc phải nhân vật khủng bó nào đó, sợ hãi phong sơn, nhưng xem chừng là bị người nọ diệt môn..."
"Ta lại nghe đồn, Băng Thần Tông bị một phương Chưởng Binh Thần Tộc nào đó tiêu diệt...."
"Hừ, chớ ở đó mà nói mò, lão phu đọc qua cổ tịch từng nhắc tới, chư vị cường giả của Băng Thần Tông dắt tay nhau tiến đánh Táng Thần Lĩnh, cuối cùng toàn quân ngã xuống, dẫn đến tông môn cũng theo đó từ từ sụp đổ..."
"Đều là chuyện của mấy vạn năm trước, mấy ai biết rõ nội tình hư thực? Nhưng có thể khẳng định, bên trong Băng Thần Di Chỉ cất giấu vô số bảo vật, thậm chí không ít đại năng truyền thừa..."
"Nghe nói, di chỉ của Băng Thần Tông tự thành không gian, một khi bước vào quang môn, sẽ bị truyền tống tới những địa điểm khác nhau, nên dù tiến vào cùng lúc, cũng sẽ mỗi người một ngả..."
"Ha ha, rốt cuộc đợi đến ngày này! Ta đã không kịp chờ đợi muốn tiến vào thám hiểm, sư tôn của ta năm xưa từng tiến vào Băng Thần Di Chỉ, đồng thời lưu lại cho ta tọa độ của mấy chỗ cổ võ giả động phủ, trong đó tồn tại vài món bảo bối chưa bị người khác lấy đi..."
Đám đông võ giả chăm chú quan sát trận quang, thần tình khác biệt,
Nửa canh giờ trôi qua, thông đạo triệt để định hình, cường giả của các thế lực bắt đầu chuyển động, theo sau tiếng hô hoán của bọn họ, chúng đệ tử đồng loạt chuẩn bị tiến vào Băng Thần Di Chỉ.
Theo thông lệ là do Vô Cực Kiếm Tông dẫn đầu tiến vào.
Nhưng bởi vì sự xuất hiện của tộc nhân Thần Tộc, cường giả các tông và Văn tiên sinh bàn bạc hồi lâu, đưa ra quyết định, người của phủ quận chủ được phép tiến vào đầu tiên.
Rất nhanh, chín gã môn đồ của phủ quận chủ và gã thanh niên mặc hồng bào biến mất ở trước thông đạo, người của các thế lực còn lại cũng lần lượt theo sau.
Bên phía Vũ Dương Tông, lấy ba người Lôi Hồng Vũ, Lý Thiên Vân và Cơ Khuynh Thành dẫn đầu, sau lưng bọn họ, từng gã đệ tử nối đuôi nhau chậm rãi bước qua thông đạo.
Lục Trường An đi cuối cùng, phía trước hắn là Lục Thanh.
"Lục chấp sự ta đi trước, đợi tiến vào di chỉ, nếu có cơ hội, ngươi nhớ cấp tốc hội họp cùng mọi người, như vậy sẽ an toàn hơn!"
Lục Thanh chợt quay đầu mỉm cười nói.
Trong mắt mọi người, Lục Trường An chỉ là một gã Ngưng Huyết võ đồ mà thôi. Lần tông môn thi đấu tháng trước, hắn sở dĩ dành thắng lợi, chủ yếu là vì mượn nhờ phù lục trợ giúp, nhưng Băng Thần Di Chỉ vốn chẳng phải đất lành, tuyệt đối không nên quá trông chờ vào ngoại vật.
"Đa tạ! Ta cũng hi vọng như thế! Nhưng lão tổ đã nói rồi, sau khi vào trong, chỗ đặt chân của mỗi người sẽ khác nhau, khả năng hội họp rất thấp...."
Lục Trường An thở dài đáp.
Lục Thanh gật gật đầu, không nói gì thêm.
Phía trước, bốn vị tông sư đã đứng sẵn ở bên cạnh, đang sắp xếp đệ tử tiến vào thông đạo.
Cánh cửa ánh sáng rất lớn, vậy nên tốc độ tiến vào của đám đệ tử cũng không chậm, chỉ trong chốc lát đã đến lượt Lục Trường An.
Ngay lúc hắn vừa định vươn tay đụng lên cánh cửa ánh sáng, bên tai chợt truyền tới âm thanh của Vũ Dương tông sư:
"Tiểu tử, lựa sức mà làm, đừng có c·hết ở bên trong!"
Lục Trường An quay đầu nhìn lão, mỉm cười nói:
"Vãn bối tự biết phân tấc!"
Vũ Dương tông sư không đáp, nhưng trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ hài lòng.
So với những người khác, lão càng yên tâm Lục Trường An hơn, bởi vì tiểu tử này rất cẩu, cũng rất xảo trá, nên sẽ không dễ dàng ăn phải thiệt thòi.
Đám cao tầng trong tông đều cho rằng, lão sở dĩ coi trọng Lục Trường An là vì thiên phú luyện đan của hắn, có điều hết thảy đều đã lầm.
Tiểu tử gian trá trước mặt chẳng những tinh thông đan đạo, mà tốc độ tu luyện cũng vô cùng khủng bố.
Tuy rằng Lục Trường An che giấu khí tức rất khá, nhưng lão thân là Khai Trần tông sư, há có thể không nhìn ra, hắn rõ ràng đã đột phá Đoán Cốt viên mãn từ lâu, thậm chí sắp đạt tới Ngân Cốt đại thành, nhưng tu vi bề ngoài vẫn biểu hiển là Ngưng Huyết tiểu thành.
Một kẻ nhập môn chưa đến nửa năm, thành tựu dĩ nhiên chẳng kém gì thiên kiêu hàng đầu như Lôi Hồng Vũ, loại tốc độ tu luyện cỡ đó, nếu không phải tận mắt chứng kiến, lão chắc chắn sẽ không tin.
Có đôi lúc, Vũ Dương tông sư từng âm thầm dự đoán, Lục Trường An khả năng cao là vị đại năng nào đó chuyển thế trùng sinh, nên biểu hiện mới khác thường như vậy!
Võ giả tu luyện tới trình độ nhất định, vận dụng thủ đoạn đặc thù, liền có khả năng chuyển thế trùng sinh, lần nữa đạp lên đại đạo.
Chuyện như thế, ở Đại Ngu Vương Triều cũng không phải chưa từng có tiền lệ...
Vậy nên, hành trình đi tới Băng Thần Di Chỉ hôm nay, lão cố ý để cho Lục Trường An tham dự, thực chất là hi vọng hắn có thể trông nom những người khác.
Lục Trường An khẽ híp hai mắt, muốn nhìn xem sau khi bước vào quang môn, rốt cuộc sẽ phát sinh thay đổi gì, nhưng lúc vừa rơi vào trong thông đạo, hắn lập tức bị hoa mắt, đợi đến khi định thần trở về liền phát hiện chính mình đã lơ lửng ở giữa không trung, cách mặt đất chừng ba trượng.
Âm thầm hít sâu một hơi, Lục Trường An thi triển Mặc Ảnh Du Thân Bộ, hóa thành hắc quang nhẹ nhàng đáp xuống.
Vững vàng rơi trên mặt đất, nghiêng đầu quan sát xung quanh, phát hiện bốn phía là một vùng tuyết nguyên rộng lớn thênh thang, khắp nơi đâu đâu cũng có gió tuyết, không có nhật nguyệt, không có sao trời, không có mây trắng trời xanh, trên đỉnh đầu là khoảng không vô tận màu trắng xóa, vắng lặng đến tĩnh mịch.
Chỉ cách một cánh cửa, nhưng khung cảnh nơi đây cùng khung cảnh ở bên ngoài hoàn toàn khác xa một trời một vực.
Quan trọng hơn là nồng độ thiên địa nguyên khí ở trong Băng Thần Di Chỉ cực kỳ đậm đặc, tối thiểu phải gấp bốn năm lần, quả thực là một chỗ tu hành bảo địa.