Thả hổ về rừng? Đừng nghĩ nhiều! Hắn mới không phạm phải loại sai lầm cấp thấp như vậy!
Dục Thần Tuyết Liên quý ra sao, Lục Trường An cực kỳ hiểu rõ, tự nhiên sẽ không cho phép bất kỳ tin tức nào lọt ra ngoài.
Bởi vì thế, ba tên đệ tử của Vô Cực Kiếm Tông nhất định phải c·hết!
Về phần sư phụ của bọn họ, cái gì Thanh Diện Kiếm Trương Bá Lăng, Lục Trường An căn bản không để trong lòng. Băng Thần Di Chỉ vốn là chỗ hiểm địa, đệ tử tiến vào lịch luyện bất hạnh ngã xuống, là chuyện bình thường, há có thể truy cứu lên đầu hắn.
Lục Trường An chậm rãi đi tới, dự định định lục soát t·hi t·hể, nhưng mà thời điểm hắn vừa áp sát thì dị biến đột ngột phát sinh.
Chỉ thấy trong người hắn chợt bay ra một hạt châu màu đỏ, lơ lửng giữa không trung.
Hạt châu nhẹ nhàng xoay tròn đồng thời truyền ra một cỗ sức hút mãnh liệt, trực tiếp hấp thu khí huyết của ba cái t·hi t·hể.
Vẻn vẹn mấy hơi thở trôi qua, t·hi t·hể của ba tên đệ tử Vô Cực Kiếm Tông đã bị hút thành xương khô.
"Hóa ra là thế, chỉ khi nào ta tự tay g·iết người, hạt châu mới sẽ hút máu!"
Lục Trường An thấp giọng thì thào, đây không phải lần đầu tiên hắn chứng kiến hạt châu màu đỏ hấp thu khí huyết của võ giả, nên chưa quá bất ngờ.
Đám đệ tử Vô Cực Kiếm Tông đ·ã c·hết không thể c·hết thêm, hắn liền quay đầu nhìn về phía đầu hắc cẩu đang nằm thoi thóp ở phía khác.
Tiếp theo chẳng nói hai lời, điều khiển Trấn Sơn Ấn hung hãn đập xuống.
Bịch bịch bịch
Âm thanh cự ấn đập vào huyết nhục liên tục truyền ra, đợi đến khi thân thể to lớn như con trâu mộng của hắc cẩu bị đập bẹp dí, huyết nhục mơ hồ, rồi bị hạt châu hút thành xương khô, hắn mới thu hồi Trấn Sơn Ấn, nhấc chân đi tới bên cạnh hồ băng.
Dục Thần Tuyết Liên, đây chính là ngũ phẩm đỉnh cấp linh dược, giá trị liên thành.
Quan trọng hơn là nó có thể khiến cho võ giả bên dưới tông sư nắm giữ thần niệm, bảo vật như vậy, ngay cả Lục Trường An cũng thèm nhỏ dãi.
Hắn hít sâu một hơi, lắc người lướt về phía trước, vươn tay ngắt lấy đài sen, từ bên trong móc ra chín viên hạt sen màu trong suốt, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
"Đồ tốt!"
Hai mắt Lục Trường An tỏa sáng, vận lên pháp mục quét qua.
[Dục Thần Liên Tử, ngũ phẩm đỉnh cấp linh dược. Có tác dụng tăng cường tinh thần lực của võ giả...]
Thời khắc này, hắn đang chăm chú đánh giá hạt sen trong tay, cũng không để ý tới, đầu hắc cẩu đã bị hút thành xương khô nằm ở phía sau lưng đột nhiên mở mắt.
Trong tròng mắt hốc hác của nó, ẩn giấu vẻ oán độc cùng không cam lòng.
"Đáng hận! Lão tử bị người ám hại, hồn phách bị nhốt vào thân chó mấy chục năm, hôm nay mới tìm thấy cơ hội chuyển mình lại thất bại trong gang tấc. Ta không cam tâm!"
Nội tâm hắc cẩu điên gầm thét, tiếp đó, nó vận dụng toàn bộ lực lượng còn sót lại trên người, đem linh hồn phóng xuất ra ngoài cơ thể, liều mạng đánh về phía Lục Trường An.
Nếu người khác nhìn thấy tình cảnh này, nhất định sẽ kinh ngạc há hốc mồm, bởi hình dạng linh hồn của hắc cẩu cũng không phải hình chó, mà là nhân hình.
Mục đích của nó, tự nhiên là đoạt xá thân thể Lục Trường An.
Theo lý thuyết, lấy tu vi Yêu Úy đỉnh phong của nó, linh hồn lực phi thường yếu ớt, căn bản không có tư cách đoạt xá người khác.
Nhưng năm xưa đại hắc cẩu may mắn từ trong Băng Thần Di Chỉ tìm thấy một môn Đoạt Xá Ma Công, yên lặng tiềm tu hai mươi năm.
Dự định ban đầu của nó là sau khi nuốt chửng Dục Thần Liên Tử, hồn phách tăng mạnh, sẽ đi tìm một tên đệ tử thiên tài nào đó tiến hành đoạt xá.
Đáng tiếc, kế hoạch không theo biến hóa, hiện giờ, bị Lục Trường An đ·ánh c·hết, nó chỉ có thể liều mạng một lần.
Đoạt Xá Ma Công được xưng là bất tử ma công, chỉ cần hồn phách bất diệt, liền có thể trốn vào trong thiên linh của người khác, thôn phệ ý thức đối phương, c·ướp đoạt thân thể sống lại.
Võ giả mạnh hơn nữa, nếu chưa mở ra thức hải, tu thành thần niệm, vậy thì hồn phách vẫn cực kỳ yếu ớt, một khi bị người khác xâm nhập, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Lục Trường An vốn đang chăm chú đánh giá Dục Thần Liên Tử, hoàn toàn không chú ý tới hành vi của đại hắc cẩu.
Thế là tia hồn phách của nó rất thuận lợi chui vào trong đầu hắn.
"Không tốt!"
Lục Trường An cả kinh, đột nhiên cảm thấy một luồng cảm giảm giác lạnh lẽo truyền khắp toàn thân, để hắn vong hồn đạo mạo.
Đại hắc cẩu mừng lớn, không nghĩ tới chính mình lại dễ dàng đoạt xá như vậy.
Nó cười gằn liên tục, thầm nghĩ chỉ cần chính mình thành công đoạt xá Lục Trường An, mượn thân thể của hắn sống lại, chẳng những sẽ không c·hết, còn có thể lần nữa dùng thân phận nhân loại rời đi Băng Thần Di Chỉ, trở về Đại Ngu.
Tiếp theo âm thầm tu luyện, đợi tu vi cường đại sẽ đi tìm tên ma đạo cường giả năm đó báo thù rửa hận.
Đại hắc cẩu mặc sức tưởng tượng, nhưng mà sau khi tiến vào trong não hải của Lục Trường An, cả người nó lập tức sững lại.
"Đây...đây là cái gì..."
Chỉ thấy trong não hải của hắn vậy mà lơ lửng sáu hạt châu màu sắc khác nhau.
Sáu hạt châu mang theo khí thế uy nghiêm, tựa như sáu vị cường giả cao cao tại thượng đang dùng ánh mắt coi thường chúng sinh, lạnh nhạt quét qua hồn phách của nó.
Đối mặt với sáu hạt châu kia, nội tâm đại hắc cẩu chợt cảm giác chính mình vô cùng nhỏ bé, nhỏ bé như sâu kiến.
"Chí bảo! Tuyệt đối là chí bảo!"
Toàn thân đại hắc cẩu run rẩy, trên khuôn mặt lộ ra vẻ tham lam. Nó không nghĩ tới, chính mình lựa chọn đoạt xá một tên võ giả, càng nắm giữ chí bảo khủng kh·iếp cỡ đó.
Đáng tiếc, vẻ tham lam trên mặt nó rất nhanh đã chuyển thành vẻ hoảng sợ.
Bởi vì thời điểm nó vừa tiến vào não hải, thì trong sáu hạt châu, có một hạt châu màu ngà sữa chợt bắn ra quang mang, quét trúng hồn phách của nó.
Vừa bị quét trúng, hồn phách đại hắc cẩu lập tức giống như bị axit ăn mòn, bốc lên khói xanh, không ngừng bị tịnh hóa.
Aaaaa!
Đại hắc cẩu đau đớn gào thét, xoay người bỏ chạy, liều mạng muốn chạy trốn.
Mà tiếng gào thét của nó cũng khiến Lục Trường An hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
Hắn bị người đoạt xá rồi...
Là đầu hắc cẩu kia!
Lục Trường An giật mình kinh hãi,
Đại hắc cẩu rõ ràng đã bị hắn đập c·hết, bị hạt châu hút thành xương khô, vì sao vẫn còn có thể tiến hành đoạt xá.
May mắn, sáu hạt châu kịp thời phát huy tác dụng, nếu không hậu quả sợ rằng khó lòng tưởng tượng.
Trên trán Lục Trường An chảy xuống mồ hôi lạnh ròng ròng, chưa hết bàng hoàng.
Đúng lúc này, chợt có một luồng thông tin tràn vào trong đầu, khiến cho đầu óc của hắn choáng váng thật lâu mới định thần trở lại.
Luồng thông tin kia, tựa hồ là ký ức nửa đời trước của đại hắc cẩu,
Thì ra đại hắc cẩu vốn không phải yêu thú mà từng là một tên nhân loại.
Tên nhân loại nọ gọi là Trần Hùng, là người ở quận Nam Hà.
Trần Hùng sinh ra trong một gia đình nông dân bình thường, từ nhỏ được phụ mẫu yêu thương chiều chuộng, có một cô em gái xinh xắn biết nghe lời.
Đáng tiếc, sau khi lớn lên, Trần Hùng không chịu khó làm lụng mà cả ngày lêu lổng, thường xuyên giao du với đám lưu manh trong trấn, làm đủ chuyện ác.
Có một ngày, gã đ·ánh b·ạc thua sạch tiền, bí quá hóa liều chạy tới c·ướp g·iết một nhà phú hộ.
Ai mà không nghĩ tới, em trai gia chủ của nhà phú hộ ấy càng là một vị ma đạo cao thủ.
Mấy năm sau, đối phương về quê thăm người thân, phát hiện đại ca của mình bị g·iết liền giận tím mặt, bắt đầu truy tìm h·ung t·hủ.
Trần Hùng chỉ là một kẻ bất học vô thuật mà thôi, tuy rằng làm việc rất sạch sẽ, nhưng làm sao che giấu được tai mắt của đối phương.
Sau khi điều tra ra h·ung t·hủ, vị ma đạo cao thủ nọ hung hăng tìm tới cửa, đầu tiên là phế bỏ tứ chi của Trần Hùng, đem gã cột ở trước nhà, tiếp theo y tự tay chém g·iết phụ mẫu, cũng như cưỡng dâm em gái ngay trước mặt gã.
Chưa dừng lại đối phương còn dùng bí pháp rút ra hồn phách của Trần Hùng, đánh nhập vào trong người một con chó đen.
Từ đó, Trần Hùng mượn thân chó lay lắt sống sót.
Cứ như vậy chừng năm năm, có một tên đệ tử của Vô Cực Kiếm Tông tên là Trương Bá Lăng đi ngang qua trấn nhỏ, gặp phải gã đang kiếm ăn, phát hiện Trần Hùng linh trí rất cao, bèn quyết định thu làm sủng vật.
Lại về sau, Trương Bá Lăng mang theo sủng vật tiến vào Băng Thần Di Chỉ, may mắn tìm Dục Thần Tuyết Liên.
Có điều khi đó, Dục Thần Tuyết Liên còn chưa hoàn toàn thành thục, y bèn cắt cử đại hắc cẩu ở lại di chỉ trông chừng Tuyết Liên...
"Đại nhân...đại nhân tha mạng...cầu đại nhân tha cho mạng chó của ta...."
Đúng lúc này, bên tai hắn chợt vang lên âm thanh vô cùng suy yếu của Trần Hùng.
Lục Trường An nhíu mày tĩnh tâm, thình lình phát hiện ở trong đầu mình lơ lửng một đạo hồn phách mơ hồ, hầu như sắp tan biến.
"Chỉ cần đại nhân tha mạng chó cho ta...tiểu nhân....nguyện ý làm sủng vật của ngươi, vì ngươi xông núi đao xuống biển lửa..."
Lục Trường An nghe vậy thì ngẩn người, tiếp theo cười lạnh đáp:
"Ta không cần một con chó phản chủ!"
Lời vừa dứt, hồn phách của Trần Hùng rốt cuộc không chịu nổi, ầm ầm tan vỡ.
Đối với c·ái c·hết của gã, Lục Trường An không quá để tâm. Bởi vì loại người như Trần Hùng, c·hết chưa hết tội!
Lúc làm người, gã là một kẻ bất học vô thuật, vì tham niệm mà c·ướp c·ủa g·iết người, cuối cùng hại cả nhà c·hết thảm.
Lúc làm chó, gã cũng vì tham niệm mà phản bội chủ nhân.