Trần Hùng c·hết rồi, Lục Trường An mới thở phào nhẹ nhõm, dù sao bị một con chó dại âm thầm cắn trộm, còn muốn đoạt xá, quả thực không phải chuyện vui vẻ gì.
Hắn lật tay cầm lấy hai viên hạt châu đưa đến trước mặt, một viên màu đỏ, một viên màu ngà sữa.
Hiện tại, những mạch máu bên ngoài hạt châu màu đỏ đều đã được thắp sáng toàn bộ, tỏa ra quang mang vô cùng yêu dị.
"Giống như đã có thể hấp thu..."
Lục Trường An thấp giọng thì thào, tuy rằng không biết rõ tác dụng chính xác của nó, nhưng hắn vẫn cảm giác được, chính mình có thể trực tiếp hấp thu đồ vật bị tích trữ bên trong hạt châu màu đỏ.
Nói cũng kỳ lạ, mấy tháng qua, hắn đã sớm dùng pháp mục quan sát sáu viên hạt châu nhiều lần, nhưng lại chưa từng nhìn ra bất kỳ thông tin nào.
Có khả năng là bởi vì pháp mục của hắn đẳng cấp quá thấp, cũng có khả năng là bởi vì bên trên sáu hạt châu tồn tại một loại lực lượng mạnh mẽ, ngăn cản hắn tra xét.
Nhưng dù là lý do nào, thì hoàn toàn có thể khẳng định, lai lịch của sáu hạt châu cực kỳ to lớn, mà vị nữ tiên nhân mặc áo trắng ban tặng bọn chúng cho hắn, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.
Lại nhìn về phía hạt châu màu ngà sữa.
Bên ngoài đồng dạng ẩn hiện từng đường vân màu trắng, tuy nhiên, những đường vân kia chỉ mới được thắp sáng một phần mười mà thôi.
Thời khắc này, hắn đã mơ hồ xác minh được vài chuyện.
Đầu tiên, hạt châu màu đỏ sở hữu năng lực hấp thụ khí huyết của những kẻ địch mà hắn muốn g·iết c·hết, tối thiểu cần hấp thu khí huyết của ba gã Luyện Tạng đại võ sư mới đầy.
Bây giờ, hạt châu sở dĩ đã đầy, là bởi vì hấp thu khí huyết của đại hắc cẩu, dù sao, chỉ tính riêng về khí huyết thì yêu thú mạnh hơn nhân loại khá nhiều.
Về phần hạt châu màu ngà sữa lại sở hữu năng lực hấp thu hồn phách của kẻ địch.
Liên quan tới tác dụng của bọn chúng, hắn cũng đã có đôi chút suy đoán, nhưng cụ thể như thế nào thì còn cần tự mình kiểm chứng mới biết được.
"Đã như vậy liền gọi các ngươi là Huyết Nguyên Châu và Hồn Nguyên Châu đi!"
Lục Trường An trầm giọng nói, tâm niệm khẽ động đem hai hạt châu thu hồi, tiếp theo xoay người trở về động phủ.
Sau khi trở về động phủ, hắn lập tức ngồi xuống xếp bằng trên bồ đoàn, vỗ túi trữ vật lấy ra chín hạt sen đặt ở trước người.
Chín hạt sen đều trong suốt như ngọc, vừa xuất hiện lập tức có một mùi hương thơm mát xộc vào cánh mũi, mùi vị vô cùng dễ chịu.
Không hổ là bảo bối phụ trợ tu luyện thần hồn, tuy rằng còn chưa phục dụng, nhưng chỉ dựa vào mùi hương, Lục Trường An đã chắc chắn dược hiệu của Dục Thần Liên Tử không phải Dưỡng Thần Mộc mà mình từng nhìn thấy trong bảo khố có thể so sánh.
Lặng lẽ thưởng thức chín hạt sen, ánh mắt của hắn càng ngày càng sáng rực.
Suy tư chốc lát, hắn vươn tay đem một viên hạt sen ném vào trong miệng.
Hạt sen vừa vào miệng, mùi thơm tràn ngập cổ họng, đợi đến khi xuống bụng, Lục Trường An lập tức cảm giác được hạt sen đang hóa thành một nguồn năng lượng cực kỳ ôn hòa chui thẳng xuống đan điền của hắn, tiếp theo dược lực từ từ tan ra, rồi dọc theo kinh mạch xông thẳng l·ên đ·ỉnh đầu.
Trong nháy mắt, cả người hắn trở nên vô cùng khoan khoái, bất kể là thị giác, thính giác hay cảm giác đều được khuếch đại lên mấy lần.
Liếc mắt đảo qua hang động tối om, Lục Trường An thậm chí thấy rõ vài con kiến đang bò ở trên vách động.
Lại nheo mắt nhìn ra bên ngoài, hắn lập tức chứng kiến được từng bông tuyết rơi lả tả giữa không trung, chứng kiến được từng gốc cây, từng ngọn cỏ...
Ngoài thị giác ra thì thính giác và cảm giác đồng dạng tăng lên rõ rệt. Trong tai của hắn truyền tới tiếng gió thổi rì rào, tiếng chim hót, tiếng thú rống ở phía xa xa, phi thường huyền diệu.
Lục Trường An hít sâu một hơi, lập tức khoanh chân ngồi xuống, chuyên tâm luyện hóa năng lượng của Dục Thần Liên Tử.
Dần dần hắn dĩ nhiên có thể nhìn thấu được thể nội của mình, nhìn thấy đan điền, nhìn thấy kinh mạch, xương cốt...
Tiếp đó, hắn bỗng cảm giác được chính mình giống như chạm phải một lớp bình chướng nào đó. Lớp bình chướng kia tựa hồ là thứ đang giam giữ tâm thần của hắn ở lại trong thân thể, không cho phép nó lao ra ngoài.
Lục Trường An nhíu mày, điều động tâm thần, mượn dược lực trợ giúp bắt đầu trùng kích bình chướng.
Chừng một canh giờ trôi qua, đợi đến khi hắn luyện hóa xong hạt sen đầu tiên, bình chướng rốt cuộc bị phá vỡ.
Trong nháy mắt, cảm giác của hắn đột nhiên tăng mạnh, tâm thần tựa như đã biến thành một con mắt vô hình, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.
Những nơi con mắt vô hình đi qua, đầy trời tuyết trắng, từng gốc cây, từng ngọn cỏ, mọi cảnh vật ở bốn phương tám hướng đều in sâu vào trong não của hắn, giống như Lục Trường An tự mình quan sát, phi thường rõ ràng.
Mặc dù không mở mắt ra, nhưng hết thảy vạn vật trong phạm vi nửa dặm càng bị hắn nhìn rõ thanh thanh sở sở.
Đồng thời trong đầu hắn chợt mở ra một khoảng không gian hư ảo, diện tích chừng nửa dặm, vùng không gian ấy tương đối đặc biệt, là do lực lượng tinh thần tạo thành.
"Đây chính là trong truyền thuyết thức hải và thần niệm?"
Lục Trường An cất tiếng hô lên, cả người kích động đến run rẩy.
Hắn k·hông k·ích động không được, bởi vì loại cảm giác chẳng cần động thân lại có thể tùy ý quan sát cảnh vật xung quanh, thật quá mỹ diệu rồi.
Thu hồi tâm thần, hắn tiếp tục há miệng nuốt chửng hạt sen.
Cứ như thế cho đến khi hoàn toàn luyện hóa xong cả chín hạt sen, thì thần niệm của Lục Trường An đã có thể bao trùm phạm vi năm dặm, mà diện tích của thức hải thì cùng phạm vi thần niệm giống nhau cũng đạt tới năm dặm.
Hắn cũng không rõ ràng, năm dặm thần niệm đặt ở trong cảnh giới tông sư là loại trình độ gì. Nhưng hắn rõ ràng phát giác được, sau khi sở hữu thần niệm, thực lực của mình đã tăng lên rất nhiều.
Bế quan thêm nửa ngày, làm quen với thần niệm, Lục Trường An mới thở ra một ngụm khí trọc, cầm lấy Huyết Nguyên Châu.
"Huyết Nguyên Châu có thể hấp thu khí huyết của võ giả rồi tồn trữ vào bên trong. Tác dụng của nó chẳng lẽ là gia tăng khí huyết cho chủ nhân?"
Lục Trường An âm thầm dự đoán, sau đó đem hạt châu đặt vào giữa lòng bàn tay, vận chuyện Luyện Huyết Kinh thử nghiệm luyện hóa.
Vừa mới vận công, từ bên trong hạt châu lập tức có một tia huyết khí tinh thuần tới cực điểm tràn vào cơ thể hắn, để Lục Trường An giật mình sững sờ.
Bởi vì tia huyết khí kia quả thực quá mức tinh thuần, tinh thuần hơn khí huyết nguyên bản trên người hắn hàng trăm, hàng ngàn lần.
Bên cạnh đó, theo hắn hấp thu càng nhiều khí huyết, chủng loại khí huyết này càng quay đầu tinh luyện khí huyết của bản thân hắn.
Nếu đem ra tính toán, thì lấy tu vi Ngân Cốt viên mãn của Lục Trường An, tổng lượng khí huyết hẳn là đủ để lấp đầy một gian phòng lớn.
Nhưng sau khi bị tinh luyện, số lượng khí huyết không ngừng áp súc, cuối cùng chỉ còn chưa đến nửa thước vuông.
Đến khi hấp thu toàn bộ khí huyết ẩn chứa bên trong Huyết Nguyên Châu, tổng lượng khí huyết của hắn dĩ nhiên chưa bằng một phần mười thời điểm ban đầu.
Để hắn bất ngờ đó là, tuy rằng số lượng khí huyết giảm xuống, có điều thực lực của hắn chẳng những không yếu đi, ngược lại tăng lên rõ rệt.
.....
Ngày hôm sau, Lục Trường An kết thúc tu luyện, quyết định đi dạo quanh Băng Thần Di Chỉ vài vòng.
Nếu là lúc ban đầu, hắn chỉ dự định lặng lẽ bế quan, chờ đợi thí luyện kết thúc.
Nhưng bây giờ, sau khi đạt được Dục Thần Tuyết Liên, nếm tủy mới biết vị xương, hắn dần dần nổi lên tham niệm, muốn tìm kiếm những bảo vật khác.
Biết đâu, bên trong Băng Thần Di Chỉ vẫn tồn tại các loại linh dược tương tự Dục Thần Tuyết Liên, vậy thì chính mình chẳng phải kiếm lợi lớn?
Đáng tiếc, suy nghĩ của hắn rất hay, nhưng kết quả thì lại như cứt.
Lục Trường An đã đi dạo suốt ba ngày, đồng thời tiện tay đập c·hết không ít yêu thú, nhưng chỉ chiếm được mấy gốc nhất phẩm, nhị phẩm linh dược, đừng nói là Dục Thần Tuyết Liên, ngay cả một gốc tứ phẩm linh dược cũng chưa tìm thấy.
Ngay lúc hắn đang buồn bực ngán ngẩm, dùng thần niệm quan sát xung quanh, thì con ngươi bỗng nhiên co lại, phát giác trong phương viên năm dặm, có mấy nhóm võ giả đang hì hục chạy về một phương hướng.
"Chẳng lẽ nơi đó xuất hiện bảo vật?"
Lục Trường An cười hớn hở, vội vàng âm thầm bám theo.
Đi thêm chừng mười dặm, hắn rốt cuộc chạy đến một chỗ sơn mạch bị băng tuyết bao phủ.
Nơi đây thế núi hình vòng cung, liền mạch với nhau, địa thế hùng vĩ, tựa hồ ẩn chứa đại trận.
Đứng ở phía trên một ngọn núi tuyết, Lục Trường An khẽ trầm ngâm, bình tĩnh dùng pháp nhãn quan sát bốn phía.
Quả nhiên đúng như dự đoán của hắn, toàn bộ sơn mạch cất giấu một tòa trận pháp, hơn nữa trận pháp đã dung nhập vào trong thiên địa, dùng mắt thường căn bản không thể nhìn ra manh mối.
Có điều, đám võ giả của các thế lực tựa hồ đã nhận được chỉ điểm của trưởng bối, nên một mạch chạy tới chỗ sâu xa nhất của sơn mạch, tiến vào một chỗ hạp cốc.
Bên trong hạp cốc tình cờ xuất hiện các loại linh dược, linh quáng, hơn nữa phẩm chất đều rất cao.
Phía cuối hạp cốc là một hang núi cao mấy chục trượng, ngoài cửa hàng, đã có chừng ba mươi thiếu nam thiếu nữ tụ tập chờ đợi.
Bên trong đám người, Lục Trường An phát hiện được ba tên môn đồ của Vũ Dương Tông là Lý Thiên Vân, Cơ Khuynh Thành và một gã đệ tử chân truyền khác đang đứng cạnh nhau.
"Động phủ của Băng Vân thượng nhân?"
Thông qua thần niệm nghe lén, hắn rốt cuộc biết được lai lịch của tòa động phủ trước mặt, thần sắc lập tức hào hứng hẳn lên.
Thượng nhân tựa hồ là từ ngữ dùng để gọi loại cường giả cấp bậc nào đó.
Ví dụ Ngưng Huyết võ đồ, Đoán Cốt võ sư, Luyện Tạng đại võ sư, Khai Trần tông sư, Thông Huyền đại tông sư....
Bản thân hắn từng nghe qua vài cái tên tương tự như Thái Huyền thượng nhân, Tam Hoang thượng nhân.
Cho nên Băng Vân thượng nhân khả năng cao là nhân vật tương đương với hai vị thượng nhân này đi, hẳn là cường giả phía trên Thông Huyền cảnh.
Khó trách, đám đệ tử các phái lại tụ tập ở đây đông như thế.