Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 68: Tất Cả Dừng Tay, Các Ngươi Đã Bị Ta Bao Vây



Chương 68: Tất Cả Dừng Tay, Các Ngươi Đã Bị Ta Bao Vây

Thông qua lời trao đổi của đám đệ tử các tông, Lục Trường An rốt cuộc biết được chủ nhân của tòa động phủ trước mặt lai lịch ra sao.

Băng Vân thượng nhân là một vị cường giả thanh danh hiển hách ở Nam Cương mấy vạn năm trước, tu vi tựa hồ đã vượt qua Thông Huyền đại tông sư, đạt tới cảnh giới cao hơn.

Cảnh giới đó được gọi là Trảm Phàm thượng nhân!

Trảm Phàm thượng nhân, đối với bất kỳ thế lực nào ở Đại Ngu Vương Triều mà nói chính là cường giả trong truyền thuyết, xa xa không thể chạm tới.

Ngay cả ba phương Chưởng Binh Thần Tộc cũng không dám tùy tiện đắc tội bọn họ.

Đáng tiếc, dù là Đại Ngu Vương Triều hay tiền triều Đại Trần Vương Triều thì trước nay đều chưa từng đi ra Trảm Phàm thượng nhân.

Trên thực tế, đừng nói là Đại Ngu Vương Triều, phóng nhãn toàn bộ mười mấy quốc gia lân cận cũng rất khó tìm ra cường giả mạnh mẽ như vậy.

Bởi vì thế, động phủ của Băng Vân thượng nhân chính là một trong những mục tiêu lớn nhất của các môn phái lúc tiến vào Băng Thần Di Chỉ.

Mục đích của bọn họ, tự nhiên là muốn tìm kiếm truyền thừa của Băng Vân thượng nhân.

Thời gian trôi qua, đám đệ tử thiên tài của các môn phái đứng bên ngoài hang đá rốt cuộc bắt đầu hành động, có người kết bạn đồng hành, có người lại độc lai độc vãng, không cần tổ đội.

Lục Trường An nhìn lướt qua đám đông lần lượt tiến vào hang, nhíu nhíu mày, tiếp theo nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thả ra thần niệm thâm nhập vào vách động.

Bên trong động phủ của Băng Vân thượng nhân ẩn giấu rất nhiều động đá đan xen với nhau, lại có băng vụ che lấp, hơi bất cẩn đôi chút liền sẽ lạc lối, thậm chí hắn còn mơ hồ nhìn thấy được không ít võ giả từng thăm dò động phủ bị đông cứng thành tượng băng.

Hơn nữa, nội bộ động phủ tồn tại yêu thú, khiến cho nơi đây càng thêm hung hiểm.

Có điều, thần niệm của hắn quá yếu, chỉ xâm nhập được một phần nhỏ của động phủ, chứ không thể nào quan sát toàn cảnh của nó.

"Quá nguy hiểm, không cần thiết tự mình thâm nhập!"

Lục Trường An lắc lắc đầu, quyết định từ bỏ ý định tiến vào động phủ. Chuyện thăm dò hiểm địa, liền do những người tuổi trẻ đi làm, hắn tham gia náo nhiệt để làm cái gì?

Hơi suy tư chốc lát, ánh mắt Lục Trường An lóe lên tia sáng, phất tay lấy ra Thái Cổ Hư Vô Diện đeo lên mặt, lại đem thanh sam trên người thay đổi thành một bộ quần áo màu đen.

Thái Cổ Hư Vô Diện tuy rằng chỉ là một mảnh vỡ nhỏ, Thần Binh Chi Linh vẫn đang ngủ say dẫn tới không thể nào kích hoạt thần lực. Nhưng nó sở hữu một công dụng đặc thù, đó là có thể trợ giúp người đeo lên che giấu khí tức, dung mạo, hơn nữa hiệu quả cực kỳ tốt.

Cũng bởi vì thế, mảnh vỡ này mới được cường giả của Vũ Dương Tông cất vào bảo khố.



Sau khi Lục Trường An đeo lên Thái Cổ Hư Vô Diện, người bên ngoài nhìn về phía hắn, sẽ chỉ nhìn thấy một gương mặt mơ hồ như thật như ảo, vô pháp phát giác được thân phận thật sự của hắn.

Còn vì sao hắn lại phải cải trang? Tự nhiên là để chặn đường ăn c·ướp nha!

Trước mặt thế nhưng là động phủ của một vị Trảm Phàm thượng nhân, bên trong hiển nhiên cất giữ vô số thứ tốt, Lục Trường An há có thể bỏ qua.

Bởi vậy, phương pháp tốt nhất cũng ít nguy hiểm nhất, tất nhiên là ăn c·ướp, cứ để cho đệ tử của các môn phái tìm kiếm bảo vật, bản thân hắn chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được.

Càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, Lục Trường An không nhịn được nở nụ cười đắc ý.

Sau khi thiết lập xong kế hoạch, hắn liền xoay người nhảy lên vách đá gần đó, lẳng lặng chờ đợi con mồi sa lưới.

Chừng vài canh giờ sau, lúc Lục Trường An đang ngáp ngủ, thì phía trong động phủ chợt truyền tới tiếng đánh nhau cực kỳ kịch liệt.

"Chuyện gì xảy ra? Tại sao lại đánh nhau rồi?"

Lục Trường An nghi hoặc nói, thả ra thần niệm âm thầm quan sát.

Chỉ thấy sát cửa động có một thiếu nữ mặc váy vàng đang hớt hải bỏ trốn, mà phía sau lưng của nàng không xa thì có bốn gã thanh niên mặc huyết bào đang chậm rãi ung dung đuổi theo, cùng với dáng vẻ kinh hãi của thiếu nữ hoàn toàn tương phản, bọn họ tựa hồ phi thường thong thả.

"Hạ cô nương, ngươi chạy không thoát, mau mau giao Huyết Linh Chi, nếu không đừng trách chúng ta lạt thủ tồi hoa!"

Thiếu nữ không đáp lời mà tiếp tục liều mạng bỏ chạy, nhoáng cái đã xông ra khỏi cửa động, sau đó hướng về phương bắc mà lao nhanh.

Đáng tiếc, bốn gã thanh niên mặc huyết bào tốc độ cũng không kém, chỉ mấy bước đã đuổi kịp, đem nàng vây ở chính giữa.

Chứng kiến tất cả những điều trên, Lục Trường An hơi bừng tỉnh đại ngộ, lập tức suy đoán được tiền căn hậu quả của trò hay trước mặt.

Thiếu nữ mặc váy vàng họ Hạ kia hiển nhiên là tìm thấy một món bảo vật nào, nhưng xui xẻo bị người khác bắt gặp, nổi lên lòng tham mà t·ruy s·át

"Hừ! Các ngươi chớ có khinh người quá đáng! Ta đã thông báo với sư huynh cùng sư tỷ tới cứu trợ, đợi bọn họ đến, nhất định sẽ cho các ngươi đẹp mặt!"

"Ha ha!"

Một kẻ trong bốn gã thanh niên mặc huyết bào đột nhiên nở nụ cười chế nhạo.



"Ngươi nghĩ nhiều! Thương Huyền Phái các ngươi chỉ là môn phái nhị lưu mà thôi, dám đắc tội Huyết Âm Tông ta sao? Hừ, coi như sư huynh sư tỷ của ngươi biết được chuyện ở đây, chỉ sợ cũng sẽ cao chạy xa bay, chớ nên mơ tưởng hão huyền nữa!"

"Đồng loạt xuất thủ bắt lấy nàng!"

Thanh niên nọ hạ lệnh một tiếng, ba người khác lập tức đáp lời, đồng loạt xông lên.

Phía trên vách núi, Lục Trường An lặng lẽ quan sát trận chiến, đầy vẻ hứng thú.

Cả thiếu nữ mặc váy vàng lẫn bốn gã đệ tử Huyết Âm Tông tu vi đều không kém, đều là Đoán Cốt đại thành.

Nhưng thiếu nữ mặc váy vàng giống như là người của tông môn chính đạo, nên bất kể là thủ đoạn hay chiêu số đều không sắc bén bằng đám đệ tử Huyết Âm Tông, chưa nói tới còn là bốn đánh một.

Kết quả hoàn toàn nằm trong dự liệu, chỉ giao chiến chưa đến mười chiêu, thiếu nữ mặc váy vàng đã b·ị đ·ánh ngã hộc máu, ngã sõng soài trên mặt đất.

"Đáng ghét!"

Thiếu nữ có chút bi phẫn gạt đi máu tươi bên khóe miệng, cắn răng từ trong ống tay áo lấy ra một gốc linh chi màu đỏ, không cam lòng nói:

"Ta nhận thua, Huyết Linh Chi thuộc về các ngươi!"

Bốn người còn lại nghe vậy thì đồng loạt cười gằn, chậm rãi tiến về phía nàng, ánh mắt lộ ra vẻ dâm tà.

"Đã muộn, hiện tại thứ chúng ta cần đã không chỉ mỗi Huyết Linh Chi!"

"Nghe nói ngươi là nữ nhi của chưởng môn Thương Huyền Phái. Dáng dấp không tệ, nếu làm thành đồ chơi nhất định sẽ rất kích thích. Yên tâm chúng ta tạm thời sẽ không g·iết c·hết ngươi. Trước tiên phải chơi đùa ngươi một trận dục tiên dục tử đã, ha ha ha!"

Thiếu nữ họ Hạ nghe thế thì sắc mặt trở nên trắng bệch, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Nàng vốn là tiểu công chúa của Thương Huyền Phái, từ trước đến nay đều được cưng chiều, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng s·ơ t·án. Đã bao giờ gặp qua tình huống éo le như vậy.

Ngay lúc thiếu nữ chưa biết làm gì, thì từ phía xa xa, chợt có một bóng người vọt tới, lớn tiếng gầm thét:

"Dừng tay!"

Tất cả mọi người bao quát Lục Trường An đồng loạt đưa mắt nhìn sang.

Phát hiện người vừa xuất hiện là một thanh niên mặc hoàng bào đang lấy tốc độ cực nhanh tiếp cận:

"Mạc sư huynh cứu ta!"



Thiếu nữ họ Hạ nhìn thấy thanh niên mặc hoàng bào tới tương trợ, lập tức vui mừng hô lên.

Thanh niên họ Mạc cấp tốc chạy tới bên cạnh thiếu nữ, lạnh lùng nhìn bốn gã đệ tử Huyết Âm Tông:

"Các ngươi thật to gan, dám đụng tới sư muội nhà ta, chẳng lẽ là muốn gây nên đại chiến giữa hai tông?"

"Đại chiến giữa hai tông?"

Bốn gã đệ tử Huyết Âm Tông giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế gian, đồng thời ngửa đầu cười to, chế nhạo:

"Thương Huyền Phái thì tính là cái gì? Coi như chúng ta chém g·iết các ngươi, cao tầng của Thương Huyền Phái thật dám khai chiến hay sao?"

Thanh niên họ Mạc nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống.

Quả thật, Thương Huyền Phái mặc dù cũng là tông môn lớn, có một vị nửa bước tông sư lão tổ tọa trấn, nhưng căn bản không sánh bằng Huyết Âm Tông.

Vì thế, nếu bọn họ thật c·hết ở đây, Thương Huyền Phái tuy rằng sẽ truy cứu, nhưng tuyệt đối sẽ không thể nào khai chiến.

"Đã như vậy, ta cũng muốn xem xem Huyền Âm Tông các ngươi có gì hơn người!"

Thanh niên họ Mạc hừ lạnh, phất tay rút ra chiến đao bên hông, hung hăng chém xuống.

"Tới hay lắm!"

Đám đệ tử Huyết Âm Tông cũng không hề kiêng dè, nhao nhao vung v·ũ k·hí lao tới.

Nhất thời, hai bên chiến thành một đoàn.

Lục Trường An ngồi ở trên vách đá hăng hái quan chiến.

Không thể phủ nhận, có thể tiến vào Băng Thần Di Chỉ lịch luyện, đều là đệ tử chủ lực của các môn phái và gia tộc, nên mỗi một người chiêu số đều tầng tầng lớp lớp, để hắn nhìn say sưa.

Thanh niên họ Mạc tu vi là Đoán Cốt viên mãn, thực lực cao hơn những người khác một đoạn nhỏ, tuy nhiên bên phía Huyết Âm Tông có tới bốn người, nên dần dần bị ép xuống thế hạ phong.

Nhưng sau khi thiếu nữ họ Hạ khôi phục chút khí lực, gia nhập đại chiến, tình thế mới trở nên miễn cưỡng cân bằng.

Ngay thời kiểm hai bên đang đánh nhau kịch liệt, thì chợt có một âm thanh trầm thấp vang vọng bên tai:

"Tất cả dừng tay, các ngươi đã bị ta bao vây!"
— QUẢNG CÁO —