Cả hai tên đệ tử Thương Huyền Phái lẫn đám đệ tử Huyết Âm Tông đều âm thầm cả kinh, cấp tốc lui về phía sau, cảnh giác nhìn xung quanh.
Nhưng rất nhanh bọn họ đồng loạt trợn tròn mắt, bởi vì toàn bộ hạp cốc chỉ có hai nhóm người mình, cộng thêm một người đàn ông mặc áo choàng đen mà thôi.
Nhìn kỹ, khuôn mặt của đối phương tựa hồ là dùng loại bí thuật nào đó che chắn nên không thấy rõ dung mạo.
"Chỉ một mình ngươi?"
Thanh niên họ Mạc nghi ngờ nói, thần sắc lộ ra vẻ cổ quái.
"Đúng rồi! Xin nhắc lại, các ngươi đã bị ta bao vây, mau buông v·ũ k·hí xuống!"
Lục Trường An cầm chiến kích, cực kỳ ngang ngược nói.
"Hừ, chỉ có một người cũng dám nhảy ra nói ẩu nói tả. Thứ không biết sống c·hết!"
Một gã đệ tử Huyết Âm Tông hừ lạnh, quay đầu nháy mắt với một gã đệ tử khác.
Người sau hiểu ý, lập tức tách ra, lắc người xông về phía Lục Trường An, dự định xử lý hắn trước.
Về phần ba gã đệ tử còn lại thì lần nữa cùng thanh niên họ Mạc và thiếu nữ họ Hạ chiến đấu kịch liệt.
Bắt gặp tình huống như thế, sắc mặt Lục Trường An xạm xuống, đầy vẻ buồn bực.
"Xem chừng các vị vẫn chưa biết tình trạng của mình hiện tại nguy hiểm đến cỡ nào, ta khuyên...."
Đáng tiếc, hắn còn chưa kịp nói dứt câu, thì một đạo kiếm mang đã đánh tới.
"C·hết cho ta!"
Là gã đệ tử Huyết Âm Tông nọ.
Bị cắt ngang lời nói, Lục Trường An càng thêm buồn bực, tùy ý phất tay điểm nhẹ, kiếm mang vừa tiếp cận trước người hắn chừng một thước bỗng nhiên nhanh chóng phân giải, hóa thành ngàn đạo kiếm khí, đồng loạt tiêu tán.
"Cái gì?"
Gã đệ tử nọ giật mình kinh hãi, nháy mắt liền hiểu được, chính mình giống như đã coi khinh đối phương rồi.
Nhưng gã không kịp làm ra phản ứng, đã cảm thấy toàn thân cứng ngắc, chẳng thể di chuyển.
Tiếp theo chỉ nghe "bịch" một tiếng, cả người gã giống như bao tải rách bay ngược về phía ba trượng, phun máu tươi phè phè, hoàn toàn mất đi sức tái chiến.
Chiến đấu diễn ra quá nhanh, vẻn vẹn vài hơi thở, một vị Đoán Cốt đại thành đã bị giải quyết, chuyện này tức khắc kinh động tất cả mọi người.
"Cao thủ!"
Cả đám đệ tử Huyết Âm Tông lẫn hai tên đệ tử Thương Huyền Phái nào dám tiếp tục đánh nhau, vội vàng dừng tay, kiêng kỵ nhìn về phía Lục Trường An.
"Các hạ là ai? Muốn cái gì?"
Thanh niên họ Mạc trầm giọng hỏi:
"Ha ha ha, ta chờ đợi ở đây lâu như vậy, tự nhiên là muốn chặn đường c·ướp bốc. Tất cả các ngươi nghe đây, nữ bên trái, nam bên phải, lập tức giao nộp đồ vật trên người ra, bằng không đừng trách ta không khách khí!"
Lục Trường An vung vẩy chiến kích trong tay, ngạo nghễ đáp.
"Đánh c·ướp?"
Sắc mặt của hai phe nhân mã đồng loạt biến ảo.
C·ướp bóc vốn là chuyện thường tình ở trong tu hành giới, nhất là bên trong Băng Thần Di Chỉ hoàn toàn tách biệt với ngoại giới, nên dù có n·gười c·hết ở bên trong thì trưởng bối bên ngoài cũng không phát giác được.
Bởi vì thế, đám người Huyết Âm Tông mới dám công nhiên t·ruy s·át thiếu nữ họ Hạ.
Nhưng mà không nghĩ tới, bọn họ c·ướp b·óc còn chưa kịp thành công, thì phong thủy liền luân chuyển, đã trở thành con mồi của kẻ khác.
"Các hạ thật muốn dùng sức một người c·ướp b·óc đồ vật của chúng ta?"
Thanh niên họ Mạc lại hỏi.
"Đúng là có ý đó!"
Lục Trường An mỉm cười nhàn nhạt.
Thanh niên họ Mạc nhíu mày, lâm vào suy tư, tiếp theo chợt gật đầu nói:
"Được, chỉ cần ngươi đồng ý thả ta và sư muội rời đi, thì đồ vật trên người chúng ta sẽ thuộc về ngươi!"
"Sư huynh..."
Thiếu nữ họ Hạ vội vàng hô lên.
Nàng thật vất vả mới tìm thấy một gốc tam phẩm Huyết Linh Chi, chỉ cần phục dụng xong liền có khả năng đột phá Đoán Cốt viên mãn, hiển nhiên rất không cam lòng giao nộp cho người khác.
"Sư muội, chớ nên quá lưu ý ngoại vật, giữ được tính mạng mới là quan trọng nhất!"
Trông thấy thiếu nữ họ Hạ còn muốn nói cái gì, thanh niên họ Mạc đã khoát khoát tay.
So với sư muội mới ra đầu không lâu, gã hiển nhiên suy nghĩ thấu đáo hơn nhiều.
Đầu tiên Lục Trường An chỉ dùng một chiêu liền giải quyết một vị Đoán Cốt đại thành thiên tài, thủ đoạn cỡ đó, ngay cả gã cũng không làm được.
Thứ hai, bọn họ đối mặt chính là đệ tử của tông môn hàng đầu ở quận Bắc Hà, Huyết Âm Tông, coi như dành chiến thắng, thì cũng sẽ đắc tội với đối phương, ngày sau nhất định sẽ gặp phải phiền phức.
Đã như vậy, chi bằng bỏ tiền tài tiêu tai, mặc cho Lục Trường An và đám đệ tử Huyết Âm Tông chó cắn chó, chẳng phải tốt hơn sao?
"Ồ? Ngươi ngược lại rất thức thời! Mau đem hết thảy đồ đạc có giá trị trên người để xuống mặt đất. Hai ngươi được phép rời đi!"
Lục Trường An tùy ý nói, không làm khó bọn họ.
"Tốt!"
Thế là dưới sự thúc giục của thanh niên họ Mạc, hai tên đệ tử Thương Huyền Phái cực kỳ thành thật lấy ra tay nải ném xuống, sau đó vội vàng kéo nhau chạy trốn.
Bọn họ đi rồi, Lục Trường An mới quay đầu nhìn về phía ba gã đệ tử Huyết Âm Tông, lạnh giọng:
"Các vị thì sao? Là thành thật giao nộp tài sản hay là để ta tự mình xuất thủ c·ướp đoạt?"
"Con bà nó, ngươi muốn c·hết hả?"
"Có bản lĩnh thì tự tới mà lấy!"
Ba tên đệ tử Huyết Âm Tông hiển nhiên không có giác ngộ tốt như vậy, sau khi nghe Lục Trường An dò hỏi, bọn họ một bên quát to, một bên chia thành ba hướng, đem hắn vây khốn ở trung tâm.
Thân là đệ tử ma môn, từ trước đến nay đều là bọn họ c·ướp đoạt bảo vật của kẻ khác, đâu đến lượt bị kẻ khác c·ướp ngược lại.
"Ha ha, tính cách rất cương liệt, ta thích!"
Lục Trường An cười dài, tiếp đó khẽ híp hai mắt:
"Đã các ngươi gian ngoan mất linh, vậy thì đừng trách ta thủ hạ vô tình!"
.....
Nửa khắc đồng hồ sau, Lục Trường An đắc ý cầm lấy đủ loại vật phẩm ném vào túi trữ vật, cười tươi như hoa dự định nhảy lên vách núi tiếp tục ôm cây đợi thỏ:
"Ngươi rốt cuộc là ai? Có dám báo ra tên họ?"
Bốn gã đệ tử Huyết Âm Tông thân tàn ma dại đỡ lấy nhau, vẻ mặt đầy kiêng kỵ cùng sợ hãi.
"Hỏi rất hay, các vị nhớ cho kỹ, tại hạ đi không đổi danh ngồi không đổi họ, tên của ta là Trần Hùng!"
Lục Trường An chắp tay sau lưng, hờ hững nói.
"Trần Hùng ư, được lắm, chúng ta nhớ kỹ ngươi!"
"Đi!"
Nhìn bóng lưng rời đi của bốn gã đệ tử Huyết Âm Tông, Lục Trường An chợt cười khẽ, theo thói quen phất tay đánh ra bốn đạo Định Thân Phù, lại dùng Trấn Sơn Ấn đập xuống.
Bành bành bành bành!
Bốn người còn không kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã đi đời nhà ma, cũng thành công giúp hắn thắp sáng một phần hai Huyết Nguyên Châu.
Đã đắc tội rồi, còn thả người sống rời đi? Nói đùa gì vậy?
Lục Trường An lắc lắc đầu, nhưng sau đó liền nhíu mày thật chặt, cảm giác chính mình càng ngày càng ưa thích đánh lén...
Như vậy không ổn nha!
Ta đường đường là một vị nho sinh, biết tri thức, hiểu lễ nghĩa, đọc đủ loại kinh thư, há có thể làm ra loại hành vi người người oán trách như thế?
Dẹp loạn xong hai phe nhân mã, Lục Trường An tiếp tục ngồi ở trên vách đá chờ đợi.
Nửa ngày trôi qua, đã có hơn hai mươi tên võ giả bị hắn đánh c·ướp, t·rấn l·ột.
Tuy nhiên, không phải ai Lục Trường An cũng chém g·iết, mà chủ yếu là căn cứ vào thái độ của đối phương.
Nếu đối phương thức thời, hắn sẽ nhân từ nương tay.
Mà bởi vì hành vi đánh c·ướp này, ác danh của hắn thoáng cái đã rơi vào trong tai không ít đệ tử các phái.
Thậm chí, từng có một nhóm đệ tử Vô Cực Kiếm Tông kết đoàn chạy tới muốn giáo huấn Lục Trường An, cuối cùng bị hắn đánh cho bầm dập, quỳ xuống hát chinh phục.
Từ đó, chẳng còn ai dám bén mảng tới trước cửa động phủ, cũng chẳng còn ai dám ý kiến ý cò gì với hành vi âm hiểm của hắn, tất cả mọi người không ai bảo ai, vội vàng tản đến những địa phương khác tìm kiếm bảo vật.
Đám đệ tử các phái tuy rằng không biết được dung mạo thật sự của Lục Trường An, lại biết được tên của hắn gọi là Trần Hùng.
Vậy là Lục Trường An rất vinh dự nhận được một cái ngoại hiệu vô cùng xàm lìn, C·ướp Bóc Cuồng Ma Trần Hùng.
Trời dần về chiều, gần bốn mươi võ giả tiến vào động phủ của Băng Vân thượng nhân, thì đã có hơn hai mươi người lục tục rời đi.
Về phần những người vẫn chưa đi ra, có khả năng là bị vây khốn ở bên trong, hoặc cũng có khả năng là tìm được cơ duyên nào đó.
Đúng lúc này, từ bên trong động phủ chợt có một bóng người cuống cuồng lao ra ngoài, trên cơ thể đối phương lấm tấm băng mỏng, khí tức mỏng manh, vừa chạy tới cửa hang đã ngã bịch xuống mặt đất.
"Người đến mau dừng chân, ngươi đã bị bao vây!"
Lục Trường An nhảy xuống vách đá, cực kỳ quen thuộc hô lên khẩu hiệu.
Sau khi phát hiện đối phương căn bản không có sức chống sự, bèn nhíu mày tiến tới gần.
"Vị sư huynh này xin..xin cứu ta! Chỉ cần...ngươi cứu ta, ta sẽ nói cho ngươi một bí mật lớn!"
Người vừa xuất hiện là một thiếu nữ mặc váy lam, sau lưng cõng trường kiếm, trên tay áo theo phù hiệu đặc thù, tựa hồ là đệ tử Vô Cực Kiếm Tông.
Thiếu nữ rõ ràng là Đoán Cốt viên mãn cao thủ, nhưng mà hiện tại, huyết dịch trong người nàng hầu sắp bị đóng băng, cách c·hết không xa.
"A! Là bí mật gì?"
Lục Trường An tiện tay đánh vào cơ thể nàng vài đạo khí huyết, hào hứng hỏi:
"Truyền thừa của Băng Vân thượng nhân...xuất..thế!"