Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 70: Quan Tài Và Cầu Đá



Chương 70: Quan Tài Và Cầu Đá

"Truyền thừa của Băng Vân thượng nhân? Nói như thế nào?"

Lục Trường An càng thêm hứng thú hỏi, tiện tay đánh vào cơ thể thiếu nữ một đạo khí huyết.

Thiếu nữ mặc váy lam hơi khôi phục chút sức lực, tỉ mỉ giảng giải:

"Đó là một chiếc quan tài băng nằm giữa hồ nước ở trong tầng thứ năm. Nhưng muốn tiếp cận nó, nhất định phải vượt qua một cây cầu đá. Cây cầu đá kia vô cùng nguy hiểm, trên cầu tồn tại băng nguyên lực cùng huyễn thuật rất mạnh, một khi lơ là bất cẩn, bị huyễn thuật vây khốn, hậu quả chính là hóa thành tượng băng..."

Thời điểm nhắc tới cầu đá, sắc mặt của nàng hơi tái nhợt, hiển nhiên còn chưa hết sợ hãi.

"Quan tài...cầu đá..."

Lục Trường An thấp giọng thì thào, lại hỏi thêm mấy vấn đề, cũng độ cho thiếu nữ thêm vài đạo khí huyết liền không tiếp tục để ý đến nàng.

Hắn và thiếu nữ mặc váy lam chỉ là bèo nước gặp nhau, không cần thiết tận tâm cứu chữa.

Hơn nữa, lấy tu vi của Đoán Cốt viên mãn của nàng ta, chỉ cần điều tức một khoảng thời gian, hẳn là có thể giữ được tính mạng.

Điều khiến hắn đắn đo nhất đó là chính mình có nên tiến vào tòa động phủ trước mặt hay không?

Chiếc quan tài đá mà thiếu nữ mặc váy lam vừa nhắc tới, chưa hẳn đã ẩn giấu truyền thừa của Băng Vân thượng nhân, nhưng rất có khả năng sẽ cất giữ di vật mà đối phương lưu lại.

Di vật của một vị Trảm Phàm cường giả quý giá cỡ nào? Ngay cả hắn cũng thèm chảy nước dãi.

Sau khi do dự thật lâu, Lục Trường An hít sâu một hơi quyết định tiến vào thăm dò một phen.

Theo như lời của thiếu nữ thì động phủ của Băng Vân thượng nhân có tổng năm tầng, trong đó bốn tầng đầu tiên sớm đã bị những lớp đệ tử trước đây thăm dò xong, về phần tầng thứ năm thì ngày hôm nay mới được tìm thấy.



Nội bộ của động phủ có rất nhiều động đá đan xen lâm lập, không khí lạnh lẽo âm trầm, người bình thường tiến vào, nháy mắt liền sẽ bị đóng băng. Chỉ có võ giả tu vi đạt tới trình độ nhất định mới có thể dùng khí huyết xua tan hàn khí, bảo vệ tính mạng. Bên cạnh đó, mỗi một chỗ động đá thường thường sẽ ẩn nấp yêu thú cường đại, tùy thời đánh lén người xâm nhập.

Đây chỉ là tầng thứ nhất của động phủ, nơi sâu xa nhất của tầng thứ nhất, có thông đạo tiến vào tầng thứ hai.

Trong tầng thứ hai, đường đi càng thêm đan xen, sinh trưởng linh dược, linh thảo quý giá, nhưng đồng thời cũng ẩn giấu đủ loại cấm chế cùng yêu thú từ cấp hai Yêu Uý trở lên.

Tầng thứ ba càng thêm lạnh lẽo, là nơi sinh sống của yêu thú cấp ba.

Về phần thứ tư cũng chính là trung tâm của động phủ, là nơi mà Băng Vân thượng nhân ở lại lúc còn sống.

Lục Trường An đứng ở trước cửa động, thả ra thần niệm nhưng chỉ có khả năng quan sát một khu vực rất nhỏ của tầng thứ tư, không cách nào dò xét càng xa hơn.

Băng Vân thượng nhân thân làTrảm Phàm cường giả, khi còn sống từng tung hoành Nam Cương nhiều năm, để lại di vật tuyệt đối không kém.

Đã như vậy, vẫn nên thử nghiệm một lần, cầu phú quý trong nguy hiểm!

Thu hồi thần niệm, hắn cực kỳ cảnh giác nhấc chân tiến vào hang động.

Trên đường đi, lâu lâu sẽ gặp phải mấy đầu yêu thú chặn đường, bị hắn cầm chiến kích đập c·hết.

Những yêu thú nọ thỉnh thoảng sẽ ngưng tụ ra kết tinh, kết tinh to bằng hột nhãn, dáng vẻ âm trầm lạnh lẽo, bên trong ẩn chứa băng nguyên lực phi thường tinh thuần, có tác dụng lớn đối với võ giả tu hành công pháp băng hệ.

Linh dược ở tầng thứ nhất niên đại tương đối thấp, hơn nữa những thứ có giá trị đều đã bị đám đệ tử các phái càn quét sạch sẽ, đồng thời phần lớn đã rơi vào trong túi trữ vật của hắn, nên Lục Trường An căn bản chẳng quan tâm mà trực tiếp tiến vào tầng thứ hai.

Tầng thứ hai đồng dạng cũng như vậy, không có gì đáng để thăm dò.

Tầng thứ ba, không khí càng thêm lạnh lẽo, đến mức thở ra một ngụm khí liền trực tiếp đóng băng, lấy tu vi của Lục Trường An đều cảm thấy lạnh thấu xương, huyết dịch hầu như sắp bị đông lại.



Khung cảnh nơi đây tương đối thoáng đãng, tồn tại khá nhiều linh dược cao cấp.

Tuy nhiên, những linh dược kia chưa hề bị người ngắt đi.

Lục Trường An đồng dạng không vội manh động, mà nhẹ nhàng tản ra thần niệm quét quanh bốn phía.

Nháy mắt sau, sắc mặt của hắn hung hăng co quắp lại, vẻn vẹn quét qua một vòng, hắn đã phát giác được năm sáu đạo khí tức cực kỳ mạnh mẽ đang ẩn nấp ở trong bóng tối.

Những khí tức nọ thấp nhất cũng là cấp ba Yêu Tướng, thậm chí có một đầu cấp ba đỉnh phong.

Khó trách, không ai dám cả gan hái linh dược, bởi vì bên cạnh mỗi một gốc linh dược đều có yêu thú mạnh mẽ trấn thủ, nếu can đảm ra tay, chỉ sợ đ·ã c·hết mất xác rồi.

Lục Trường An mặc dù rất thèm thuồng linh dược ở tầng thứ ba, nhưng sau khi cân nhắc thiệt hơn, đành thở dài từ bỏ, tiếp tục tiến về phía trước.

Một đường vô cùng cảnh giác, hắn rốt cuộc đi tới biên giới của tầng thứ ba.

Khác với ba tầng đằng trước, tầng thứ tư bị bao phủ bởi một lớp trận quang màu bạc, ngoại nhân muốn bước vào, yêu cầu nắm giữ một loại lệnh bài đặc thù.

Bởi vì thế, đại đa số đệ tử của các phái đều dừng lại ở ba tầng đầu.

Chỉ có số ít thiên kiêu, được tông môn trưởng bối coi trọng, ban tặng lệnh bài, mới có khả năng tiến vào tầng thứ tư.

Lục Trường An đứng ở trước trận quang, phất tay lấy ra một tấm lệnh bài bằng ngọc trong suốt, bên trên khắc chìm ba chữ Băng Vân Phong, vật này là hắn lấy được từ trên người thiếu nữ mặc áo lam.

Vừa rồi, trước khi tiến vào động phủ, hắn cũng chưa quên chức trách của mình.

Thế là dưới ánh mắt u oán của thiếu nữ, hắn trực tiếp thẳng tay t·rấn l·ột tất cả bảo vật trên người nàng, chỉ lưu lại vài lọ linh dược chữa thương, đồng thời chiếm được một tấm lệnh bài.



Sau khi truyền vào một tia khí huyết, lệnh bài lập tức phát sáng, chiếu về phía trận quang.

Trận quang hơi run rẩy đôi chút, tiếp theo tách ra một cái thông đạo nhỏ, cho phép hắn đi qua.

Diện tích của tầng thứ bốn cũng không lớn, chỉ có gần mười gian nhà đá nối liên tiếp với nhau. Có phòng ngủ, có phòng luyện đan, phòng luyện khí, cũng có phòng tu luyện, phòng đọc sách, phòng ngủ....

Đây hẳn là nơi sinh hoạt của Băng Vân thượng nhân lúc còn sống.

Trên mặt đất bị tro tàn bao phủ một lớp thật dày.

Đáng tiếc, tất cả đồ vật có giá trị trong những gian nhà đá kia đều đã bị lấy sạch. Dù sao từ lúc Băng Thần Di Chỉ được tìm thấy đến nay đã ngoài hai trăm năm, nghĩa là có hơn hai mươi đợt võ giả tiến vào thăm dò.

Đám người kia còn lưu lại đồ tốt mới là chuyện lạ.

Lục Trường An thả thần niệm quét qua tầng thứ bốn, cuối cùng ánh mắt tập trung về phía một chỗ vách đá trống trải ở phía xa xa.

Nơi đó tựa hồ từng tồn tại cấm chế, nhưng đã b·ị đ·ánh vỡ, để lộ ra lối vào của tầng tiếp theo.

Lục Trường An khẽ híp hai mắt, lắc mình chui qua một hành lang dài chừng mười trượng, đi xuyên lòng núi.

Đợi đến lúc đi hết hành lang, khung cảnh của tầng thứ năm từ từ xuất hiện trước mặt hắn.

Nơi đây không có yêu thú, cũng không có linh dược, chỉ có một hồ nước tương đối rộng lớn, nước trong hồ là do băng nguyên lực tạo thành.

Chính giữa hồ nước là một hòn đảo nhỏ, trên đảo xây dựng một tòa đình hóng gió.

Mà bên trong đình hóng gió thì nằm lẳng lặng một chỗ quan tài bằng băng, dáng dấp cổ xưa, tản ra hàn khí thấu xương.

Bởi vì hồ nước được tạo thành từ băng nguyên lực, phi thường lạnh lẽo, nên đừng nói là Đoán Cốt võ sư, coi như tông sư cường giả vô ý rơi xuống, cũng sẽ bị đóng thành tượng băng, c·hết oan c·hết uổng.

Bởi vậy, muốn tiến vào đảo nhỏ, tiếp cận quan tài băng, cần thiết đi qua cầu đá.
— QUẢNG CÁO —