Lục Trường An nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện đó là một cây cầu đá rộng ba thước, dài chừng trăm bước chân, thân cầu bị bao phủ bởi một làn sương khói mờ mờ.
Theo lý thuyết thì Đoán Cốt võ giả chỉ cần vận dụng độn pháp bước vài ba bước liền có thể vượt qua cầu đá tiến vào đảo giữa hồ, nhưng hắn chưa hề manh động, mà lẳng lặng quan sát chín gã thiên kiêu đang đứng trên cầu.
Tu vi của bọn họ đều không kém, thấp nhất cũng là Đoán Cốt viên mãn, thậm chí có ba người đã hoàn thành Đoán Cốt đệ nhất luyện, tấn thăng Ngân Cốt cảnh.
Nhìn qua trang phục có khả năng phán đoán được, trong ba người thì có hai kẻ là đệ tử Huyết Âm Tông, một kẻ khác là đệ tử Vô Cực Kiếm Tông.
Mặc dù tu vi đều rất mạnh, nhưng trạng thái của cả chín người lại vô cùng chật vật, tựa hồ mỗi tiến thêm một bước đều phi thường khó khăn.
Trong chín gã thiên kiêu đang đứng trên cầu, Lục Trường An trông thấy vài người quen, bao quát Lý Thiên Vân và Cơ Khuynh Thành, ngoài ra còn có gã thanh niên thuộc Thần Tộc.
Lục Trường An khẽ nheo mắt, âm thầm dùng pháp mục quét qua người đối phương:
[Xích Chân, xuất thân từ Xích Hỏa Thần Tộc, sơ bộ giác tỉnh Xích Hỏa Giới Thần Lực, chiến lực tương đương với Luyện Tạng tam khí...]
"Sơ bộ giác tỉnh thần lực sao?"
Lục Trường An thấp giọng thì thào.
Theo hiểu biết của hắn, đại đa số tộc nhân của Thần Tộc thường sẽ không tu hành võ đạo mà là có một hệ thống tu luyện riêng, được phân thành sáu cấp, từ nhất cấp thần lực tới lục cấp thần lực.
Đương nhiên, không phải phương Thần Tộc nào cũng có thể tu luyện tới lục cấp thần lực, tu vi của bọn họ phụ thuộc vào cấp bậc Thần Binh tương ứng.
Thần Binh càng mạnh mẽ, thì hạn mức cao nhất của Thần Tộc càng cao, có điều, cảnh giới và thực lực của tộc nhân tuyệt đối sẽ không vượt quá Chưởng Binh Sứ.
Ngoài ra, tộc nhân của Thần Tộc sau khi giác tỉnh thần lực, cũng không thể nào trực tiếp đột phá nhất cấp thần lực, mà còn cần trải qua một quá trình dài dằng dặc nhằm tôi luyện thần lực mới có thể tấn thăng.
Quá trình này được gọi là Sơ Khải.
Gã thanh niên tên Xích Chân hẳn là đang nằm ở trong quá trình Sơ Khải trên.
Tuy rằng y chưa hoàn toàn giác tỉnh xong, nhưng bởi vì đã sơ bộ nắm giữ Xích Hỏa Giới Thần Lực, nên cũng đã có được thực lực nhất định.
Hiện tại, quanh người y được bảo hộ bởi một lớp kết giới bằng hỏa diễm màu đỏ, ngăn cản băng nguyên lực xâm nhập là một minh chứng rõ ràng.
Trong đám thiên kiêu đạp lên cầu đá, thì Xích Chân là người đi được xa nhất, tạm thời đang dừng lại ở bước thứ bảy mươi.
Người kế tiếp, tương đối bất ngờ không phải là ba tên Ngân Cốt thiên kiêu của Huyết Âm Tông và Vô Cực Kiếm Tông mà lại là Cơ Khuynh Thành, nàng tạm thời đang dừng ở bước thứ bốn mươi.
Điều ấy cũng rất dễ lý giải, dù sao, Cơ Khuynh Thành tu luyện công pháp băng hệ, càng nắm giữ Huyền Minh Thất Hình Diện, khả năng chống chịu với băng nguyên lực mạnh hơn võ giả bình thường khá nhiều.
Kế tiếp là một gã thanh niên thân hình cao lớn mặc huyết bào, cõng theo một chiếc quan tài gỗ ở sau lưng, cả người tràn ngập thi khí, đang dừng chân ở bước thứ ba mươi.
[Vân Phi Dương, tu vi Đoán Cốt viên mãn (Ngân Cốt viên mãn) tư chất thượng giai trung phẩm, tu luyện công pháp thượng cổ Thi Ma Lục, nắm giữ một cỗ Luyện Tạng tam khí thi khôi....]
[Vũ Hóa Đằng, tu vi Đoán Cốt viên mãn (Ngân Cốt viên mãn) tư chất thượng giai hạ phẩm, nắm giữ một cây Vạn Hồn Phiên, cất giấu hơn ngàn oan hồn, bao quát tàn hồn của ba tên Luyện Tạng cảnh...]
Đây là thông tin của thanh niên cầm hắc kỳ đi phía sau thanh niên cõng quan tài.
[Từ Chi Kiếm, tu vi Đoán Cốt viên mãn (Ngân Cốt viên mãn) tư chất thượng giai hạ phẩm, sở hữu bát phẩm Kiếm Thể, đã tu luyện Vô Cực Thanh Liên Kiếm Quyết tới tiểu thành, thực lực không thua gì Luyện Tạng nhị khí...]
Đây là thông tin của thanh niên cao gầy mặc áo bào màu lam đang đuổi sát thanh niên cõng hắc kỳ.
"Mẹ nó, toàn là quái vật!"
Lục Trường An thầm chửi bậy.
Có thể xác định, đám võ giả đang leo cầu đá đều là thiên kiêu hàng đầu của các tông môn.
Nếu xét về thực lực, thì đơn độc một người đã đủ để đối kháng với Luyện Tạng cường giả rồi.
Lục Trường An thu hồi ánh mắt, không tiếp tục dò xét đám thiên kiêu mà nhìn về phía cây cầu đá.
[Thâp Bộ Huyễn Băng Kiều, ẩn chứa lượng lớn huyền băng lực và huyễn thuật, người lên cầu, cứ cách mười bước chân sẽ bị huyễn thuật công kích một lần, đồng thời sau mười bước chân, cường độ của huyền băng lực sẽ tăng lên gấp đôi. Một khi bị huyễn thuật vây khốn, băng nguyên lực nhập thể sẽ lập tức hóa thành tượng băng..."
Hóa ra là vậy, khó trách đám võ giả trước mặt lại di chuyển chậm chạp như thế, bởi vì chỉ cần bước lên cầu, ngoại trừ phải toàn lực chống cự huyền băng lực nhập ra còn phải ngăn cản huyễn thuật q·uấy r·ối.
"Không được!"
Ngay lúc hắn đang đánh giá cầu đá, thì chợt nghe được một tiếng kinh hô.
Đó là một thanh niên mặc áo bào đen, tu vi Đoán Cốt viên mãn đang chống đỡ huyễn thuật ở bước hai mươi.
Chỉ thấy thanh niên nọ bỗng nhiên mở bừng hai mắt, trên người nhanh chóng xuất hiện từng lớp băng tinh.
Sau khi phát hiện được tình trạng của mình, gã cuống cuồng xoay người bỏ chạy, muốn thoát ly cầu đá.
Đáng tiếc, thanh niên mặc áo bào đen vừa đi được mấy bước, đã bị đóng thành tượng băng, c·hết ngay tại chỗ.
Tình huống của gã tương tự với tình huống của thiếu nữ mặc áo lam lúc trước, bị huyễn thuật vây khốn, băng nguyên lực nhập thể, vào thời khắc sắp c·hết mới phát giác được.
Khác biệt ở chỗ, thiếu nữ mặc áo lam sở dĩ thành công chạy thoát là bởi vì mới bước lên cầu đá mười bước, chưa thâm nhập quá sâu, nên bị băng nguyên lực nhập thể không nhiều.
"Nguy hiểm như vậy?"
Lục Trường An âm thầm kinh hãi, không chút do dự, lập tức từ bỏ ý định leo lên cầu đá.
Tốt nhất vẫn tuân theo kế hoạch ban đầu, ẩn núp ở trong bóng tối, ôm cây đợi thỏ, chờ có người chiếm được bảo vật sẽ ra tay c·ướp đoạt.
Không chỉ mỗi một mình Lục Trường An kinh sợ, mấy tên võ giả khác chứng kiến thảm cảnh của thanh niên mặc áo bào đen, đều lâm vào do dự.
Tiếp theo liền có ba người lựa chọn từ bỏ, bao quát Lý Vân Thiên.
Mà thời điểm bọn họ quyết định từ bỏ, thì không gian ở tầng thứ năm đột ngột xao động, hóa thành một luồng gió nhẹ đem bọn họ hất bay, trực tiếp đẩy về tầng thứ nhất.
Bấy giờ, trong tầng thứ năm chỉ còn lại sáu người là Xích Chân, Cơ Khuynh Thành, Vân Phi Dương, Vũ Hóa Đằng, Từ Chi Kiếm cùng Lục Trường An đang ẩn nấp gần thông đạo.
Thời gian trôi qua thật chậm, chừng nửa canh giờ sau, Xích Chân mới xông qua huyễn cảnh ở bước thứ bảy mươi, mượn Xích Viêm Giới Thần Lực bảo hộ, xông thẳng tới bước thứ bảy mươi chín.
Mà Cơ Khuynh Thành cũng đã tiến thêm được hai mươi bước, đang dừng chân ở bước thứ sáu mươi.
Chỉ có điều, thời khắc này, bờ mi thanh tú của nàng nhíu thật chặt, trên người dần dần xuất hiện từng hạt băng tinh.
"Hả?"
Lục Trường An kinh nghi bất định, lần nữa mở ra pháp mục, quét về phía nàng.
Khiến hắn cảm thấy bất ngờ đó là pháp mục của mình dĩ nhiên có thể trực tiếp thâm nhập vào trận huyễn cảnh mà Cơ Khuynh Thành đang vây khốn ở bên trong.
....
Hai mắt tối thui, đầu óc mê muội chốc lát, đợi đến lúc vừa khôi phục tâm thần, Lục Trường An liền giật mình phát hiện chính mình đã xuất hiện ở trên một chỗ vách núi cao chót vót.
Bấy giờ, bên vách núi đang diễn ra một trận chém g·iết vô cùng kịch liệt.
Chỉ thấy xung quanh chân núi đâu đâu cũng có võ giả trông chừng, đem toàn bộ sơn phong vây kín như bưng.
Mà khoảng đất trống phía trên đỉnh núi, có một nhóm người trang phục khác biệt, có đạo sĩ, có tăng nhân, có ni cô, có hiệp khách đội nón lá. Tất cả đều đang đứng ở phía xa xa, giương cao v·ũ k·hí trong tay nhìn chằm chằm một tên thiếu nữ mặc váy trắng đứng bên vách vực.
Gió bụi vẩy lên cao, máu tươi bốc hơi, hóa thành nồng vụ bao phủ khắp bốn phương tám hướng.
Hai phe nhân mã đã giao chiến nửa ngày trời, thập đại môn phái c·hết rồi ba vị chưởng môn, nhưng cũng thành công đem Cơ Ma Nữ trọng thương, dồn vào tuyệt cảnh.
Cơ Ma Nữ là Tam Hoa Tụ Đỉnh đại viên mãn cường giả, thế nhưng bảy người bọn họ, ai ai không phải là một phương Thông Huyền đại tông sư.
Một đấu một, bọn họ khả năng cao không đánh lại Cơ Khuynh Thành, nhưng mười phái hợp lực với nhau, mười mấy vị đại tông sư, gần trăm vị tông sư cùng mười ngàn môn đồ đệ tử vây g·iết, thì dù võ công của Cơ Khuynh Thành cao hơn nữa, cũng chắp cánh khó thoát.
“Cơ Ma Nữ, mau ngoan ngoãn giao ra Huyền Minh Thất Hình Diện, chúng ta sẽ tha mạng cho ngươi!"
“Cơ Ma Nữ, ngươi đã sắp c·hết đến nơi rồi, còn không chịu giao nạp Thần Binh?"
"Cơ Ma Nữ, Huyền Minh Thất Hình Diện vốn là bảo vật của Thiên Đạo Tông ta, thức thời thì hai tay dâng lên, đừng trách chúng ta không khách khí!"
“Cơ Khuynh Thành, bảo vật người có đức mới xứng đáng nắm giữ, một tên nữ ma đầu g·iết người như ngóe như ngươi, căn bản không xứng nắm giữ Thần Binh..."