Thời điểm đem Cơ Khuynh Thành dồn tới vách vực, đám nhân sĩ giang hồ còn không quên mở miệng răn dạy, giảng đạo lý.
Mà Cơ Khuynh Thành mặc dù toàn thân đẫm máu, nhưng khuôn mặt xinh đẹp vẫn lạnh lùng như băng, ánh mắt bình tĩnh đến cực hạn.
Trường kiếm trong tay nàng sớm đã thấm đẫm máu tươi của kẻ địch, dưới chân khắp nơi là tàn chi đoạn thể.
Nhìn một đám cường giả danh môn chính phái đang hò hét ở phía xa xa lại chẳng ai dám mạo muội xông lên. Khoé miệng vương tơ máu của nàng chợt hiện lên một nụ cười mỉa mai, ngạo mạn và khinh thường.
Đối diện với lượng lớn tông sư, đại tông sư cùng hơn mười ngàn võ giả của thập đại môn phái vây g·iết, dù nàng đã lâm vào tuyệt cảnh, nhưng ngạo khí trên người vẫn xông tận mây xanh.
Những người ở đây, ai ai cũng có tính toán của riêng mình. Bọn họ biết, Cơ Khuynh Thành hiện giờ đã như ngọn nến trước gió, tùy thời dập tắt, nhưng bất luận người nào dám bước lên thì sẽ phải gánh chịu một kích đồng quy vu tận của nàng.
Ai muốn làm kẻ đen đủi đó chứ?
Bọn họ chỉ hi vọng có người ấm đầu, đột nhiên xông ra tìm c·ái c·hết. Nhưng chẳng ai ngốc cả, vì thế, bọn họ đành không hẹn mà cùng nhau dừng tay.
Nhân loại vốn là như vậy, thiên tính của con người vốn là như vậy, dù tu vi cao hơn nữa, dù người đông thế mạnh hơn nữa, cho dù các ngươi có thể g·iết c·hết ta một vạn lần thì cũng không xứng đáng là kẻ địch của Cơ Khuynh Thành ta.
Thiếu nữ cười mỉa mai, nâng lên trường kiếm!
Tuy rằng khuôn mặt của nàng không biểu lộ chút sắc thái nào, cũng không thốt lên một câu, nhưng nội tâm lại ẩn giấu một nỗi bi thương không cách nào hóa giải.
Nàng bi thương không phải vì chính mình sắp phải c·hết, mà là dù nàng đã tu luyện tới Thông Huyền đại viên mãn, đã trở thành cường giả nổi danh thiên hạ, lại như cũ chưa thể báo thù rửa hận cho gia tộc.
Năm đó, Cơ gia của nàng chiếm được một kiện Thần Binh tàn phiến gọi là Huyền Minh Thất Hình Diện, chỉ là còn chưa kịp bồi dưỡng ra Chưởng Binh Sứ, thì tin tức đã lộ ra ngoài.
Thập đại môn phái vì muốn chiếm đoạt Thần Binh, mà đổ lên đầu Cơ gia bốn chữ tà ma ngoại đạo, tiến hành diệt môn.
Năm đó, Cơ Khuynh Thành tám tuổi, được phụ thân cõng trên vai, liều mạng g·iết ra trùng vây, chạy tới Đại Ngu Vương Triều.
Đáng tiếc, phụ thân nàng bởi vì trọng thương quá nặng mà ngã xuống ở dọc đường, để một mình nàng sống lay lắt đến hôm nay.
Giờ khắc này, Cơ Khuynh Thành đã hoàn toàn mông muội, căn bản không hề phát giác, tất cả mọi chuyện diễn ra trước mắt đều chỉ là một tràng huyễn cảnh.
Ngay lúc nàng đang lâm vào suy tư, thì chợt nghe soạt một tiếng, bên tai truyền tới âm thanh của trường kiếm xé gió chém tới.
Cơ Khuynh Thành giật mình bừng tỉnh, tiện tay nâng trường kiếm đón đỡ, chỉ là bởi vì vội vàng không kịp chuẩn bị mà bị đẩy lùi về phía sau mấy bước.
Cùng lúc ấy, đao kiếm chém tới càng lúc càng nhiều, máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ mặt đất.
Cảm giác đau đớn, khiến cho Cơ Khuynh Thành cuồng nộ, mái tóc màu trắng không gió tự bay, sát khí tuôn trào, nàng khẽ xoay tay trảm xuống một kiếm, kiếm mang chằng chịt bắn về phía đám cường giả.
Keng keng keng!
Tiếng kim loại giao kích vang lên liên tục, hết thảy binh khí quanh người nàng đồng loạt đứt đoạn.
Nguyên một đám cao thủ vội vàng lùi về phía sau, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm thiếu nữ đứng ở bên vách vực, không thể tưởng tượng nổi, Cơ Ma Nữ rõ ràng đã dầu hết đèn tắt, dĩ nhiên còn có thể xuất ra một kiếm khủng kh·iếp đến vậy.
Trong đám người, một lão đạo tiên phong đạo cốt lớn tiếng gầm thét:
"Cơ Ma Nữ thật đã nỏ mạnh hết đà rồi, còn không mau xông lên!"
Lời nói của lão tuy rằng cực kỳ kích động, nhưng chân thì không di động nửa bước.
Mấy tên cường giả khác đưa mắt nhìn nhau, không ai hành động, dù sao, bọn họ đều là lão hồ ly, ai sẽ nóng đầu lao lên đầu tiên?
Lão đạo kia thấy vậy, thầm mắng một tiếng, đưa mắt về phía mười ngàn võ giả phía dưới sườn núi, phất tay hạ lệnh:
"Tất cả các ngươi xông lên đ·ánh c·hết nàng cho lão phu!"
"Vâng!"
Mười ngàn võ giả tuy rằng sợ hãi thực lực của Cơ Khuynh Thành, nhưng ỷ vào người đông thế mạnh, lập tức nối đuôi nhau xông lên.
Cơ Khuynh Thành ngưng mắt nhìn đám đông võ giả như bầy châu chấu đang nhanh chóng tiếp cận chính mình, nhếch miệng nở nụ cười thê lương:
"Muốn dùng chiến thuật biển người để đối phó ta sao? Ha hả, đáng tiếc, các ngươi sẽ không được toại nguyện. Cơ Khuynh Thành ta dù c·hết, cũng sẽ không c·hết trong tay một đám tiểu nhân!"
Phía dưới vách núi chính là vực sâu vạn trượng, dị thường hung hiểm, nếu Cơ Khuynh Thành rơi xuống đó, thì coi như cho thêm mười lá gan bọn họ cũng không dám chạy xuống tìm kiếm.
Bọn họ sở dĩ vây công Cơ Khuynh Thành là muốn chiếm lấy Thần Binh trên người nàng, nên nếu Cơ Khuynh Thành rơi xuống đáy vực vậy thì mọi kế hoạch từ trước đến nay đều sẽ trở thành dã tràng xe cát.
Ngay lúc thiếu nữ vừa nhảy khỏi vách núi, ngay lúc đám cường giả chưa biết làm sao, thì chợt có một bóng người trông không tính cường tráng đột ngột lăng không xuất hiện ở sau người nàng.
Tại thời điểm Cơ Khuynh Thành đang chơi với, nhẹ nhàng vươn tay đem nàng ôm vào trong lồng ngực.
Thời gian dường như đọng lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của vô số võ giả, bóng người kia nhẹ nhàng đạp không một cái, từ từ hạ xuống vách núi.
"Ngươi..."
Cơ Khuynh Thành sắc mặt đại biến, vung vẩy trường kiếm muốn chém c·hết kẻ dám ôm mình, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của đối phương, bàn tay của nàng chợt buông thõng xuống, biểu hiện trở nên ngơ ngác.
Tuy rằng khuôn mặt của người đàn ông đang ôm nàng bị che lấp hoàn toàn, không thể nhìn thấy rõ dung mạo, nhưng ánh mắt kia quá mức quen thuộc.
Đó là một ánh mắt lạnh nhạt và hờ hững, ẩn sâu bên trong là một ít ôn nhu.
"Lục chấp sự..."
Cơ Khuynh Thành có chút không xác định, thấp giọng dò hỏi.
"Không cần lên tiếng, ta sẽ thay ngươi báo thù!"
Người vừa xuất hiện tự nhiên chính là Lục Trường An.
Ban nãy, hắn phát giác được chính mình có thể xem thấu huyễn thuật của người khác, bèn quết định đem một tia ý thức lẻn vào huyễn cảnh của Cơ Khuynh Thành.
Vừa kịp lúc thiếu nữ sắp hương tiêu ngọc vẫn, hắn không chút do dự, lập tức ra tay cứu giúp.
Bởi vì nếu nàng thật c·hết ở trong huyễn cảnh, thì thân thể ở bên ngoài cũng sẽ bị trọng thương, dẫn đến huyền băng lực nhập thể mà c·hết.
"Các hạ là ai?"
Khi trông thấy dáng dấp của Lục Trường An tương đối lạ lẫm, tựa hồ không phải là người của thập đại môn phái, đám cường giả xung quanh tức khắc trở nên cảnh giác.
"Ta là ai không quan trọng. Bởi vì các ngươi đều đ·ã c·hết!"
Lục Trường An hờ hững đáp.
"Dõng dạc!"
"Ngươi rằng mình là Thiên Nhân đại năng hay sao mà dám khẩu xuất cuồng ngôn như thế?"
"Mau g·iết hắn, hắn chắc chắn là đồng bọn của Cơ Ma Nữ!"
"Thì ra là một tên ma đầu, khó trách lại ăn nói ngông cuồng cỡ đó!"
"Tà ma ngoại đạo, tội đáng muôn c·hết!"
Lời của Lục Trường An tựa hồ chọc giận đám cường giả, khiến cho bọn họ từng người phình mang trợn má, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Lục Trường An lắc lắc đầu, chẳng nói gì thêm mà phất tay lấy ra Toái Tinh Trụ, nhắm về phía trước.
"C·hết!"
Vừa dứt câu, Toái Tinh Trụ nhanh chóng phát sáng, tiếp theo phóng ra một luồng cực quang sáng chói, quét ngang bốn phía.
Cực quang mạnh mẽ đến rợn người, chỉ cần đi qua nơi nào, nơi đó sẽ trực tiếp hóa thành bụi mịn, hơn mười ngàn võ giả còn chưa kịp phản ứng, đã nhao nhao ngã xuống.
Vẻn vẹn mười hơi thở, toàn bộ ngọn núi bị san thành bình địa, mười ngàn võ giả c·hết không còn một mống, trên vách vực, chỉ còn đôi nam nữ đang ôm nhau.
"Lục chấp sự....đúng là ngươi...sao ngươi lại ở đây?"
Cơ Khuynh Thành há hốc mồm nhìn trạng cảnh máu tanh trước mặt, thật lâu mới lên tiếng hỏi:
"Nếu ta không đến, thì ngươi đ·ã c·hết ở trong huyễn cảnh rồi!"
Lục Trường An mỉm cười đáp.
"Huyễn cảnh...."
Câu nói của Lục Trường An giống như sét đánh bên tai, khiến cho Cơ Khuynh Thành hoàn toàn sững sờ, tiếp đó giống như bừng tỉnh đại ngộ thì thào::
"Huyễn thuật, đúng vậy, ta bị trúng huyễn thuật...không có Đại Ngụy Vương Triều, không có thập đại môn phái...hết thảy, đều là huyễn cảnh!"