Huyễn cảnh phá vỡ, tâm thần trở về thân thể, Cơ Khuynh Thành mới kinh hãi phát hiện, cả người mình hầu như sắp đóng thành tượng băng.
Nếu ban nãy, nàng thật ngã xuống ở trong huyễn cảnh, vậy thì chân thân ở bên ngoài cũng sẽ bị huyền băng lực nhập thể mà c·hết.
"Là Lục chấp sự đã cứu ta..."
Cơ Khuynh Thành khẽ thì thào, đưa mắt nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm thứ gì đó, đáng tiếc, căn bản không phát giác được hành tung của Lục Trường An.
Nàng hít sâu một hơi, vận chuyển công pháp đánh nát lớp băng mỏng bao quanh cơ thể, tiếp tục tiến về phía trước.
Bước thứ bảy mươi, Cơ Khuynh Thành lần nữa lâm vào huyễn cảnh.
Thời không thay đổi, biến thành một toà thị trấn tương đối phồn hoa.
Hai bên đường phố cửa hàng san sát, tiếng lái buôn chào hàng ầm ĩ.
Bấy giờ, chính giữa quảng trường của thị trấn, khách qua đường tụ tập rất đông, tựa hồ đang xem náo nhiệt.
Chỉ thấy trên bãi đất trống, dựng sẵn một tòa lôi đài nho nhỏ, ở góc phải của lôi đài cắm thẳng một ngọn cờ trắng thêu bốn chữ lớn: Tỷ Võ Chiêu Thân.
Trên lôi đài, có hai người đang giao đấu kịch liệt.
Phía bên trái là một thiếu nữ mặc váy trắng tay cầm trường kiếm, phía bên phải là một thanh niên đội nón lá.
Thiếu nữ thân hình nhỏ nhắn yêu kiều nhưng kiếm pháp cực kỳ tinh diệu, mặc dù võ nghệ của thanh niên đội nón lá cũng không tệ, nhưng chỉ giao đấu chừng bảy tám chiêu đã liên tục bị đẩy lùi.
Tiếp đó, thiếu nữ chợt lắc người về phía trước, dùng báng kiếm đập mạnh vào lưng của thanh niên đội nón lá, đem đối phương đánh rớt xuống lôi đài.
Chỉ nghe bịch một tiếng, thanh niên đội nón lá ngã lăn quay trên mặt đất, có chút chật vật đứng dậy ôm quyền, rồi xấu hổ rời đi.
Nhìn kỹ, đó là một cô gái chừng mười bảy mười tám tuổi, dung mạo tú lệ, đặc biệt là mái tóc của nàng dĩ nhiên có màu trắng như tuyết, rất dễ khiến cho người ta chú ý.
Trận chiến vừa kết thúc, một người đàn ông trung niên thân hình thô kệch chợt nhảy lên lôi đài, ôm quyền nói với chúng quan khách:
"Tại hạ Cơ Thúc Vũ, là nhân sĩ của Đại Ngụy Vương Triều, sở dĩ đi tới Đại Ngu là vì kén rể cho tiểu nữ nhà ta. Tiểu nữ từ nhỏ tính cách cao ngạo, không cầu lấy chồng giàu sang, chỉ cầu tìm được phu quân võ nghệ siêu quần, vì vậy chúng ta mới lớn mật tổ chức tỷ võ chiêu thân. Chỉ cần là thanh niên tuấn kiệt từ hai mươi lăm tuổi trở xuống, chưa vợ chưa con, đồng thời chính diện thắng được tiểu nữ, Cơ mỗ sẽ gả con gái cho người đó!"
"Hai cha con chúng ta đi khắp Đại Ngụy Vương Triều, trải qua hơn mười lần tỷ võ, lại vẫn chưa gặp được người nào đạt đủ điều kiện. Nghe nói quý địa là nơi địa linh nhân kiệt, lắm người tài ba, hi vọng hôm nay sẽ tìm ra lương phối cho nàng!"
Người đàn ông trung niên nói xong, lần nữa nhảy xuống đài.
Tiếp theo liền có không ít thanh niên tự cho mình võ nghệ cao cường đi lên thử sức. Tuy nhiên, thực lực của thiếu nữ mặc váy trắng quá mạnh, mỗi một người lên đài đều b·ị đ·ánh cho tối tăm mặt mũi, chật vật rút lui.
Mãi cho đến giữa trưa, vẫn chưa có người nào thành công đánh bại nàng, thì chợt có một gã thanh niên mặc nho bào chậm rãi lên đài.
Thanh niên nọ vừa xuất tràng, lập tức khiến cho đám đông khán giả xung quanh xì xào bàn tán.
Thiếu nữ mặc váy trắng nghiêng đầu nhìn qua, đúng lúc gặp phải ánh mắt của đối phương.
Vừa đối mắt, phương tâm nàng chợt run lên, trong lòng lập tức sinh ra một cảm giác giống như đã quen từ trước.
Thiếu nữ thu hồi ánh mắt, điềm đạm hỏi:
"Công tử thật muốn tham gia tỷ võ?"
Thanh niên mặc nho bào mỉm cười đáp:
"Tiểu sinh Lục Trường An gặp qua cô nương. Ta xác thực muốn tham gia tỷ võ chiêu thân!"
"Vậy được, xin công tử cẩn thận!"
Thiếu nữ gật gật đầu, nhưng nội tâm chưa quá xem trọng thanh niên trước mặt. Dù sao nhìn dáng dấp của hắn rõ ràng là một gã thư sinh tay trói gà không chặt, võ công chắc chắn sẽ chẳng mạnh đến nỗi nào.
Nhưng thời điểm bắt đầu giao đấu, nàng mới phát hiện chính mình đã phán đoán sai.
Bởi vì võ công của thư sinh vô cùng cao minh, tùy tiện vài ba chiêu đã đem nàng chế phục.
Cứ như thế, thư sinh thành công thắng được tỷ võ chiêu thân, dưới sự chứng kiến của Cơ Thúc Vũ, cùng Cơ Khuynh Thành kết thành phu thê.
....
Hai năm sau, bên ngoài cửa trấn, thư sinh trút xuống thanh y trên người, khoác lên chiến bào, cùng một mỹ thiếu phụ mang bụng bầu nói lời từ biệt.
"Quốc gia lâm nguy, thất phu hữu trách. Đợi tòng quân trở về, ta nhất định sẽ dẫn nàng du lịch thiên hạ, cùng nhau nuôi dạy Tuyết nhi!"
"Th·iếp và con gái sẽ ở nhà chờ chàng quay về!"
Cơ nương tử mỉm cười, vuốt ve chiếc bụng đã nhô cao, dõi mắt nhìn bóng lưng của trượng phu đi xa.
....
Năm năm sau, Cơ nương tử một thân một mình nuôi con chờ chồng.
Vào một ngày nọ, lúc nàng đang bán vải ở ngoài chợ, chợt có người hàng xóm hoan hỉ chạy tới báo tin vui.
"Cơ nương tử, chúc mừng, chúc mừng! Lục lang ở chiến trường lập công lớn, đã được bệ hạ phong làm tướng quân!"
"Ban nãy có một đội người ngựa đi thẳng tới nhà ngươi, hẳn là đón mẹ con các ngươi lên kinh thành hưởng phúc!"
"Chúc mừng Cơ nương tử!"
"Oa! Phu quân của Cơ nương tử thật có tiền đồ!"
Đám chủ tiệm xung quanh nhao nhao chúc mừng rối rít, Cơ nương tử nghe thế thì hai mắt rớt xuống thanh lệ, vội vàng bỏ xuống sạp vải cắm đầu chạy về nhà.
....
Nửa tháng sau, trong một tòa phủ đệ tráng lệ ở Thượng Kinh, Cơ nương tử ôm lấy một tiểu cô nương hơn năm tuổi nhìn một người thanh niên mặc hắc giáp đứng trước mặt, lớn tiếng chất vấn:
"Vì sao? Vì sao chứ? Ta ở nhà chờ đợi ngươi ngần ấy năm trời nhưng chỉ đổi được một bức thư bỏ vợ? Mà lại, coi như ngươi không cần ta, chẳng lẽ ngay cả nữ nhi của mình cũng không cần luôn ư?"
Thanh niên mặc hắc giáp hờ hững nhìn nàng, chợt hỏi một câu kỳ lạ:
"Cơ Khuynh Thành, ngươi vẫn không nhớ mình là ai sao?"
"Ta là ai? Ngươi đang nói cái gì?"
Cơ nương tử sững sờ chốc lát, nhưng rất nhanh đã khôi phục tinh thần, lần nữa nhìn chằm chằm phu quân mình.
Thanh niên mặc hắc giáp bắt gặp dáng vẻ của nàng thì khẽ lắc đầu, vươn tay đặt lên bàn một tờ giấy rồi xoay người rời đi.
Nửa khắc sau, ngoài cửa chợt có mấy đứa nha hoàn hung hăng lao vào, tóm lấy tiểu cô nương, đồng thời đè lấy Cơ nương tử, ấn mạnh ngón tay của nàng vào thư bỏ vợ. Chỉ để lại một mình Cơ nương tử ngồi bệt trên mặt đất, đôi mắt đẫm lệ tràn đầy vẻ oán hận.
Cũng từ ngày đó, trên giang hồ bỗng nhiên xuất hiện một nữ sát thủ tóc trắng, thủ đoạn ác độc, chuyên môn chém g·iết đàn ông phụ lòng.
....
Mười hai năm trôi qua, Lục tướng quân năm nào đã trở thành trấn quốc đại nguyên soái, thanh danh hiển hách khắp Đại Ngu Vương Triều.
Một năm này, c·hiến t·ranh giữa hai nước Đại Ngu và Đại Ngụy lần nữa nổ ra.
Địch quân thế lớn, hoàng đế vội vàng sai phái Lục đại soái ra tiền tuyến nghênh chiến.
Đêm cuối cùng trước ngày xuất quân, Lục đại soái đang ngồi ở trong thư phòng nghiên cứu sách lược.
Chợt có một lão giả thân hình gầy gò bưng vào một khay rượu đặt lên bàn.
"Đại soái, đây là rượu hoa quả mới ủ xong, mời ngài nếm thử!"
"Cảm tạ Phúc bá. Trong kinh thành có rất nhiều linh tửu sư cao cấp, nhưng chẳng biết vì sao, chỉ có rượu hoa quả mà ngươi ủ là hợp khẩu vị của ta!"
Lục đại soái mỉm cười nói.
"Đại soái quá khen, được ủ rượu cho đại soái chính là vinh hạnh cả đời của lão nô!"
Lão giả tên Phúc bá cúi thấp đầu nói.
"Nhiều năm trước, ta cũng từng rất thích uống rượu do một người ủ. Đáng tiếc, người đó hẳn là đã sớm không còn trên nhân thế!"
Lục đại soái thở dài khe khẽ.
Phúc bá nghe vậy, cơ thể thấp bé run lên, nhưng không mở miệng nói gì.
Lục đại soái chẳng hề để tâm mà cầm lấy vò rượu, tu một hơi cạn sạch.
"Ừm!"
Rượu hoa quả vừa vào bụng, sắc mặt của Lục đại soái chợt biến đổi, bởi vì toàn bộ khí lực trên người hắn đã hoàn toàn biến mất.
Mà Phúc bá thì không chút do dự lập tức xuất thủ, chỉ thấy lão hất tung khay rượu, lật tay lấy ra một con dao găm, đâm thủng ngực của Lục đại soái.
Làm xong tất cả mọi chuyện, Phúc bá mới thở nhẹ một hơi, như trút được oán hận bấy lâu nay, khẽ ngẩng đầu lên muốn nhìn biểu hiện trước khi c·hết của đối phương.
Nhưng mà khiến lão kinh ngạc đó là ánh mắt của Lục đại soái lại vô cùng hờ hững, lạnh nhạt.
"Ngươi...vì sao ngươi không cảm thấy kinh ngạc?"
"Ta vì sao phải kinh ngạc?"
Lục đại soái lắc lắc đầu, không để ý tới lưỡi kiếm đang cắm ở lồng ngực mình, cười nhạt bảo:
"Thành nhi, nàng rốt cuộc đã chịu ra tay rồi hả?"
Phúc bá giật mình kinh hãi, vội vàng lùi về phía sau:
"Ngươi...ngươi đã đoán được thân phận của ta...từ khi nào?"
"Từ ba năm trước, lúc ngươi cải trang tiến vào phủ đại soái, ta liền biết rõ. Ba năm qua, ngươi từng á·m s·át ta mười một lần, nhưng mỗi lần đều thất bại..."
Lục đại soái vẫn bình tĩnh nói.
"Ngươi đều biết...?"
Lão giả càng kinh hãi hơn, lạnh giọng hỏi:
"Nếu ngươi đều đã biết, vì sao không g·iết ta, vì sao vẫn cho ta cơ hội á·m s·át thành công?"