Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 74: Kiếp Trước Năm Trăm Lần Ngoái Đầu



Chương 74: Kiếp Trước Năm Trăm Lần Ngoái Đầu

Bước thứ tám mươi, Cơ Khuynh Thành hóa thân thành nữ sát thủ hàng đầu của Huyết Y Lầu, từng g·iết người vô số, trên tay nhuốm đẫm rất nhiều máu tươi.

Nhưng trong một lần thi hành nhiệm vụ nàng bị trọng thương sắp c·hết, may mắn được một gã thư sinh họ Lục cứu mạng, hai người bên nhau lâu ngày sinh tình, nàng bèn quyết định từ bỏ công việc sát thủ, cùng thư sinh kết duyên vợ chồng, quy ẩn giang hồ.

Đáng tiếc, đã bước chân vào nghề sát thủ, muốn rút lui đâu có dễ dàng như vậy?

Huyết Y Lầu vì để nàng tái xuất giang hồ, mà tàn nhẫn ra tay g·iết c·hết vị thư sinh họ Lục nọ.

Cơ Khuynh Thành nổi giận, bắt đầu không ngừng t·ruy s·át môn đồ của Huyết Y Lầu, báo thù cho chồng.

Ba năm sau, nàng g·iết vào tổng bộ Huyết Y Lâu, cuối cùng tìm được đầu sỏ hại c·hết phu quân mình, Huyết Y Hầu.

Sau một phen đại chiến, Cơ Khuynh Thành tự tay đ·âm c·hết Huyết Y Hầu, những tưởng đại thù đã được báo, lại phát hiện Huyết Y Hầu thực chất chính là vị phu quân đ·ã c·hết của nàng, Lục Trường An.

Gặp phải biến cố quá lớn, Cơ Khuynh Thành khôi phục ký ức, thành công thoát khỏi huyễn cảnh.

Bước thứ chín mươi, Cơ Khuynh Thành hóa thân thành một tiểu ni cô ở Phổ Đà Sơn.

Một ngày nọ, có một thiếu niên tên Lục Trường An đi theo người nhà lên chùa lễ phật. Ở đây thư sinh gặp được tiểu ni cô đang gõ mõ tụng kinh.

Nếu như thiếu niên là người hòa đồng, vui vẻ thì tiểu ni cô tỏ ra ngại ngùng, dè dặt. Nhưng bởi vì có cùng độ tuổi mà cả hai nhanh chóng quen thân với nhau.

Hai năm sau, Cơ Khuynh Thành tu vi càng ngày càng cao, sắp đạt thành chính quả. Sư thái trong chùa cho biết nàng là hiện thân của Bồ Tát.

Cũng năm đó, thiếu niên bày tỏ tình cảm của mình, bị nàng thẳng thừng từ chối, nhưng lúc quay đi nàng đã động lòng.

Từ đó về sau, thiếu niên không còn tiếp tục ghé thăm chùa nữa.

Cho đến một ngày, Cơ Khuynh Thành nghe tin dữ rằng thiếu niên đ·ã c·hết.

Hỏi ra mới biết, thái tử nước Đại Ngu bị bệnh n·an y·, cần dùng trái tim của một người sở hữu Thất Khiếu Lung Linh Tâm để làm thuốc.

Mà Lục Trường An vừa vặn nắm giữ Thất Khiếu Lung Linh Tâm, vì vậy, hoàng đế lập tức sai người bắt sống hắn, moi tim đem về kinh đô.

Cơ Khuynh Thành vội vàng xuống núi, chứng kiến t·hi t·hể tàn tạ của người mình yêu, khiến cho lòng nàng đau như cắt, lớn tiếng hỏi phật:

“Ngài độ trăm vạn chúng sinh, nhưng vì sao độ ta, không độ chàng?”

Từ đó, Cơ Khuynh Thành nhập ma, g·iết vào hoàng cung, tự tay đ·âm c·hết Đại Ngu thái tử, đòi lại Thất Khiếu Lung Linh Tâm.

Không nghĩ tới, vị thái tử mà mình vừa g·iết lại là Lục Trường An.

.....



Trên cầu đá, Cơ Khuynh Thành khẽ bừng tỉnh, trên má còn vương hai hàng nước mắt.

"Kẻ đáng ghét!"

Hiện giờ nàng đã hoàn toàn xác định, Lục Trường An chắc chắn đang ẩn nấp ở trong tầng thứ năm, cũng đang âm thầm trợ giúp nàng vượt qua huyễn cảnh.

Nhưng mà phương thức hỗ trợ của hắn làm cho nàng cảm thấy vô cùng im lặng.

Mỗi một lần đều để nàng yêu hắn say đắm, sau đó lại để nàng đau thấu tâm can, hầu như sắp phát điên, thật sự rất đáng giận.

Hít vào một hơi thật sâu, Cơ Khuynh Thành toàn lực vận chuyển công pháp, chống cự huyền băng lực, nhấc chân tiến lên phía trước.

Thời khắc này, nàng đã đạp qua chín mươi bước, từ bước thứ chín mươi mốt trở đi, trên cầu ẩn chứa huyền băng lực phi thường mạnh mẽ, dù không hề tồn tại huyễn cảnh, nhưng mỗi tiến lên một bước đều khó khăn trùng trùng.

Cùng lúc đó, Xích Chân khó khăn lắm mới vượt qua tràng huyễn cảnh ở bước thứ tám mươi, y âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa kịp có hành động tiếp theo thì sắc mặt lập tức đọng lại.

"Làm sao có khả năng!"

Bởi vì Cơ Khuynh Thành vốn dĩ đi sau y hai mươi bước, bây giờ, dĩ nhiên đã đạp tới bước thứ chín mươi ba.

"Mẹ nó!"

Xích Chân cắn răng nghiến lợi, toàn lực điều động Xích Viêm Giới Thần Lực, nhanh chóng đi lên phía trước.

Chỉ có điều, lúc y vừa thành công đạp tới bước thứ chín mươi, thì Cơ Khuynh Thành cũng đã sắp đi hết cầu đá.

Tuy nhiên, ở một bước này, nàng bất chợt dừng lại.

Từ bước thứ chín mươi mốt trở đi, mỗi tiến thêm một bước, nàng đều sẽ nhìn thấy huyễn ảnh.

Trước mặt, sau lưng nàng dồn dập xuất hiện huyễn ảnh của cừu địch, thân nhân, bằng hữu, sư tôn...

Có kẻ muốn g·iết nàng, có kẻ muốn khuyên nàng dừng chân.

Trong làn sương khói mờ mịt, thậm chí còn hiện lên thân ảnh của phụ thân Cơ Thúc Vũ đang khàn giọng hô hoán, nhưng Cơ Khuynh Thành vẫn bình tĩnh đi về phía trước, chưa từng quay đầu.

Thập Bộ Huyễn Băng Kiều, mỗi một bước chân chính là một lần khảo nghiệm, khảo nghiệm tu vi, khảo nghiệm đạo tâm.

Nhưng mà ở bước thứ một trăm, nội tâm của nàng bỗng nhiên xôn xao bất định.

Nàng mơ hồ cảm giác được, làn sương khói phía sau lưng mình hóa thành bóng dáng của một người đàn ông.

Một người đàn ông trung niên mặc nho bào màu xanh, dùng đôi mắt lạnh nhạt hờ hững pha chút ôn nhu nhìn chằm chằm nàng.

"Kiếp trước năm trăm lần ngoái đầu mới đổi được kiếp này một lần nhìn lướt qua nhau. Vi phu đứng ở trên cầu đá chờ đợi ngàn năm, mới đổi được một lần cùng nàng gặp gỡ!"



"Nương tử, quay đầu lại đi!"

"Quay đầu lại đi!"

"Quay đầu lại đi"

"Quay đầu lại đi"

Cơ Khuynh Thành sững sờ, bốn chữ "quay đầu lại đi" tưa như ma âm, khiến cho tâm thần của nàng bất giác lâm vào mê huyễn.

Nàng muốn quay đầu, muốn nhìn kỹ khuôn mặt của đối phương.

Đúng lúc ấy, bên tai Cơ Khuynh Thành chợt vang lên một giọng nói trầm ấm:

"Không được phép quay đầu!"

Người lên tiếng tự nhiên là Lục Trường An.

Cơ Khuynh Thành bừng tỉnh, thầm hô may mắn.

Nếu vừa rồi nàng thật bị giọng nói kia mê hoặc, quay đầu lại, thì tuyệt đối sẽ thất bại trong gang tắc.

Nàng vội vàng ổn định tâm thần, kiên định nhấc chân bước ra một bước.

Thời điểm thiếu nữ đạp xong một trăm bước chân, thì toàn bộ sương khói trên cầu đá đột ngột biến mất, thân hình của nàng nhẹ nhàng xuất hiện ở bên cạnh quan tài băng.

Cùng lúc đó, bên trên cầu đá bỗng vang lên tiếng gào thét không cam lòng của Xích Chân.

Y hao tổn tâm thần, khó khăn lắm mới đạp tới bước chín mươi, khoảng cách lấy được truyền thừa chỉ còn mười bước chân. Vốn nghĩ rằng thắng lợi đã nằm trong tầm tay, ai mà ngờ tới lại có một luồng gió nhẹ lướt qua, đem y cuốn bay khỏi cầu đá, ném trở về tầng thứ nhất.

"Đáng c·hết!"

Xích Chân ngửa đầu gầm lớn, sắc mặt âm trầm sắp chảy nước.

Bao nhiêu kiên trì và cố gắng, vận dụng lượng lớn thần lực chống cự hàn khí, trải qua đủ loại huyễn cảnh, mắt đã nhìn thấy thắng lợi, vậy mà trong khoảnh khắc cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.

Bất kể là ai cũng sẽ giận dữ!

"Là nữ nhân kia, là nàng ta đoạt được truyền thừa!"

Không chỉ một mình Xích Chân căm tức, đám người Vân Phi Dương, Vũ Hóa Đằng, Từ Chi Kiếm đều cảm thấy cực kỳ biệt khuất.



Bên trong tầng thứ nhất, mấy tên võ giả lựa chọn từ bỏ lúc trước đã sớm chờ đợi từ lâu.

Phát hiện mọi người đi ra, dự định tiến lên hỏi han, có điều, phát hiện sắc mặt của đám Vân Phi Dương đều không dễ nhìn, lập tức ngậm miệng.

"Cơ sư muội còn chưa đi ra, chẳng lẽ..."

Lý Thiên Vân nhìn quanh vài lượt, không nhìn thấy thân ảnh của Cơ Khuynh Thành, ánh mắt khẽ sáng lên, như đã đoán được điều gì.

Về phần đám Xích Chân, Vân Phi Dương....hiển nhiên còn chưa từ bỏ ý định, muốn tiếp tục tiến vào động phủ, thì bất chợt có một bóng người bay ngược ra ngoài.

"Ai?"

Mấy tên thiên kiêu giật mình, âm thầm cảnh giác, nhìn kỹ người vừa xuất hiện.

Nhưng sau khi phát giác đối phương không phải là Cơ Khuynh Thành liền không thèm để ý.

Người bị gió nhẹ cuốn ra tầng thứ nhất, hiển nhiên là Lục Trường An.

Mà thời điểm hắn bị đẩy đi ra, thì bên trong tầng thứ nhất bất chợt nổi lên một lớp kết giới vô hình, lấp kín thông đạo tiến vào tầng thứ hai.

Đám người Xích Chân thử nghiệm đánh phá kết giới, đáng tiếc, dù bọn họ vận dụng toàn lực, vẫn không thể khiến kết giới rung chuyển mảy may.

"Nữ nhân kia là ai?"

Xích Chân nhìn lướt qua mấy gã thiên kiêu bên cạnh, lạnh lùng hỏi.

Bị ánh mắt của y nhìn chằm chằm, dù là Ngân Cốt cảnh thiên kiêu như bọn Vân Phi Dương, Vũ Hóa Đằng, Từ Chi Kiếm đều cảm giác lông tơ dựng đứng.

"Nàng ta gọi là Cơ Khuynh Thành, là đệ tử của Vũ Dương Tông!"

Từ Chi Kiếm thấp giọng đáp.

"Cơ Khuynh Thành sao?"

Xích Chân khẽ thì thào, chưa nói thêm cái gì mà tùy tiện tìm một chỗ trống trải ngồi xuống, dáng vẻ của y hiển nhiên là muốn chờ đợi Cơ Khuynh Thành.

Đám Vân Phi Dương, Vũ Hóa Đằng, Từ Chi Kiếm cùng mấy gã thiên kiêu khác thấy vậy, cũng nhao nhao ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Ý định của bọn họ rất rõ ràng, đó là chờ Cơ Khuynh Thành hiện thân liền sẽ liên thủ bắt lấy nàng, c·ướp đoạt truyền thừa.

Lục Trường An khẽ híp mắt, đồng dạng tìm một nơi hẻo lánh ngồi xuống, nhưng mục đích của hắn không phải c·ướp đoạt truyền thừa, mà là âm thầm bảo hộ thiếu nữ.

Một ngày trôi qua, bên trong động phủ không hề có bất kỳ động tĩnh nào.

Hai ngày trôi qua, ba ngày trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng của Cơ Khuynh Thành đâu...

Ngày thứ năm, ngày thứ sáu, ngày thứ bảy...lần lượt có võ giả không nhịn nổi mà đứng dậy rời đi.

Khoảng cách Băng Thần Di Chỉ mở ra đến nay đã hơn nửa tháng, bọn họ chỉ còn chưa đến mười lăm ngày tìm kiếm bảo vật.

Mà Cơ Khuynh Thành tiếp thu truyền thừa của Băng Vân thượng nhân lại chẳng biết khi nào mới xong, bọn họ không thể bỏ phí nhiều thời gian như vậy.
— QUẢNG CÁO —