Ngày thứ mười, đám đệ tử các phái đã rời đi gần hết, bên trong tầng thứ nhất của động phủ, chỉ còn lại năm người là Lục Trường An, Xích Chân, Lý Thiên Vân, Vân Phi Dương và Vũ Hóa Đằng vẫn đang chờ đợi.
Xích Chân sở dĩ chưa chịu rời đi, mục đích là vì c·ướp đoạt truyền thừa trên người Cơ Khuynh Thành.
Y xuất thân từ Chưởng Binh Thần Tộc, nên căn bản không quá hứng thú với các loại tài nguyên tu luyện của võ giả thông thường, nhưng truyền thừa của Băng Vân thượng nhân thì lại khác.
Truyền thừa của Trảm Phàm cường giả, coi như tam đại Thần Tộc đều phải đỏ mắt.
Vân Phi Dương và Vũ Hóa Đằng cùng xuất thân từ Huyết Âm Tông, bọn họ sở dĩ từ bỏ thăm dò Băng Thần Di Chỉ ở lại canh chừng động phủ, ngoại trừ thèm thuồng truyền thừa ra, còn vì một nguyên nhân khác.
Đó là trước khi tiến vào di chỉ, Huyết Âm tông sư từng bí mật dặn dò, muốn bọn bọ tìm cách khống chế Cơ Khuynh Thành, rồi từ trên người nàng đoạt lấy một đồ vật.
Tuy rằng không rõ món đồ kia lai lịch như thế nào, mà lại khiến cho Huyết Âm tông sư hành sự cẩn trọng như thế, nhưng lão tổ đã tự mình hạ lệnh, bọn họ tự nhiên không dám làm trái.
Về phần mục đích của Lý Thiên Vân thì khá tương tự với Lục Trường An, muốn ở lại giải vây giúp Cơ Khuynh Thành.
Chuyện Lý Thiên Vân có tâm ý với Cơ Khuynh Thành, toàn bộ Vũ Dương Tông người người đều biết rõ, hiện giờ phát hiện ý trung nhân bị kẻ khác để mắt tới. Gã làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ?
Cứ như thế, lại trôi qua thêm năm ngày, khoảng cách Băng Thần Di Chỉ đóng cửa chỉ còn chừng một tuần, kết giới bao phủ tầng thứ nhất rốt cuộc biến mất.
Tiếp theo, một bóng người yêu kiều lặng lẽ xuất hiện trước mặt mọi người.
Ánh mắt của tất cả võ giả ở tầng thứ nhất lập tức đồng loạt đổ dồn về phía nàng.
"Ngươi là Cơ Khuynh Thành đúng không? Từ nay về sau ngươi chính là cơ th·iếp của ta. Mau đi theo bản thiếu chủ hồi tộc!"
Người lên tiếng chính là Xích Chân. Ngữ khí của y phi thường cao ngạo, tựa như cho phép nàng được trở thành cơ th·iếp của mình chính là một loại ban ân nào đó.
Đáng tiếc, Cơ Khuynh Thành căn bản chẳng thèm để ý tới y, mà đôi mắt đẹp nhìn lướt qua bốn phía, cuối cùng dừng lại ở trên người Lục Trường An.
Mặc dù khuôn mặt của hắn bị Thái Cổ Hư Vô Diện che lấp hoàn toàn, nhưng vừa nhìn nàng liền nhận ra.
Phía đối diện, Lục Trường An cũng đang đánh giá nàng, thời khắc này, sắc mặt của thiếu trắng bệch như giấy, khí tức cực kỳ suy yếu, trông không giống vừa tiếp thu truyền thừa, ngược lại càng giống vừa trải qua một trận bạo bệnh. Mà pháp mục cũng xác nhận suy nghĩ của hắn:
[Cơ Khuynh Thành, tu vi Đoán Cốt viên mãn (ngưng luyện xong 30 đoạn Ngân Cốt) tư chất thượng giai trung phẩm. Sơ bộ dung hợp Huyền Minh Thất Hình Diện, bời vì không đủ máu tươi để huyết tế cho Thần Binh, nên bị Thần Binh hút mất chín thành khí huyết. Sơ bộ nắm giữ Huyền Minh Giới Thần Lực (thực lực suy giảm, tùy tiện sử dụng thần lực, rất dễ gặp phải phản phệ)...]
"Khó trách trạng thái của nàng lại kém như vậy, thì ra là bị Thần Binh hút sạch khí huyết sao?"
Lục Trường An khẽ nhíu mày.
Chuyện võ giả dung nhập Thần Binh cần tiến hành huyết tế hắn đã sớm biết rõ, vì thế, muốn trở thành Chưởng Binh Sứ cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Xem ra nửa tháng qua, Cơ Khuynh Thành ngoại trừ tiếp nhận truyền thừa của Băng Vân thượng nhân ra, còn mượn huyền băng trì trong tầng thứ năm nhằm giác tỉnh thần lực.
Kết quả mặc dù thành công, nhưng bản thân nàng cũng rơi xuống suy yếu kỳ.
Có lẽ, nàng vốn dự định ẩn náu ở trong tầng thứ năm tiếp tục tiềm tu thêm một đoạn thời gian, tuy nhiên, thời gian truyền thừa đã kết thúc, kết giới bảo hộ biến mất, dẫn đến nàng không thể không mạo hiểm đi ra.
Nhìn thấy thiếu nữ bỏ lơ mình, sắc mặt của Xích Chân phát lạnh, trầm giọng hỏi:
"Nữ nhân, ngươi không nghe bản thiếu chủ nói gì sao?"
Sau khi xác nhận sự hiện diện của Lục Trường An, Cơ Khuynh Thành mới hờ hững nhìn về phía Xích Chân, lạnh nhạt nói:
"Ngươi cho rằng mình là ai, mà đòi ra lệnh cho ta?"
"Lớn mật!"
Xích Chân lập tức bị chọc giận, trong đáy mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.
Y đường đường là thiếu chủ của Xích Hỏa Thần Tộc, là tộc nhân sở hữu huyết mạch tinh thuần nhất của Xích gia trong vòng trăm năm trở lại đây, tương lai thậm chí có cơ hội tiếp nhận khảo hạch của Thần Binh, trở thành Chưởng Binh Sứ đời tiếp theo.
Trong thiên hạ có bao nhiêu nữ tử muốn làm cơ th·iếp của y mà không được?
Hiện tại, chính mình nhìn trúng Cơ Khuynh Thành, thậm chí chủ động mở miệng cầu thân, lại bị đối phương từ chối thẳng thừng, quả thực vô cùng mất mặt.
"Đã ngươi gian ngoan mất linh, vậy thì bản thiếu chủ sẽ tự tay bắt lấy ngươi mang về làm nô bộc!"
Y nói xong, chợt triển khai thần lực, tung người lướt về phía nàng.
"Có ta ở đây, không ai có thể tổn thương Cơ sư muội!"
Phát hiện Xích Chân một lời không hợp đã xuất thủ, Lý Thiên Vân đè xuống kiêng kỵ trong lòng, nhảy ra chắn trước mặt Cơ Khuynh Thành.
Đáng tiếc, thực lực của Lý Thiên Vân mặc dù khá mạnh, nhưng đối thủ của gã chính là tộc nhân của Thần Tộc.
Thần Tộc một khi giác tỉnh được thần lực, có thần lực bảo hộ, thì tông sư phía dưới khó lòng tổn thương, hầu như tiên thiên bất bại.
Chỉ thấy Lý Thiên Vân nâng chỉ lên, từ trong đầu ngón tay bắn ra một ngọn lửa màu đen, dần dần ngưng tụ thành một đầu hỏa giao dài ba thước ngửa đầu gào thét, đánh úp về phía Xích Chân.
"Dám chơi lửa ở trước mặt ta? Đúng là ngu xuẩn!"
Xích Chân khinh thường hừ lạnh, năm ngón tay co lại, thần lực hóa cự trảo, hung hăng vồ lấy đầu hỏa giao.
Grào!
Theo một tiếng kêu gào thảm thiết, hỏa giao trực tiếp bị bóp diệt thành vô số tàn lửa.
Linh Hỏa trọng thương, Lý Thiên Vân cũng bị phản phệ, há mồm phun ra máu tươi, kinh hãi lùi về phía sau.
Phía bên khác, Vân Phi Dương và Vũ Hóa Đằng đưa mắt nhìn nhau. bọn họ nhận nhiệm vụ cần phải chiếm lấy đồ vật trên người Cơ Khuynh Thành, nếu bây giờ nàng bị Xích Chân c·ướp đi, vậy thì nhiệm vụ sẽ trực tiếp thất bại, khiến cho lão tổ không vui.
Hậu quả rất khó tưởng tượng....
Vì thế, dù nội tâm kiêng kỵ Chưởng Binh Thần Tộc hơn nữa, thì bọn họ vẫn phải ra tay rồi.
"Nữ nhân kia tựa hồ đang b·ị t·hương. Ta sẽ cố gắng giữ chân hắn, ngươi tranh thủ thời gian bắt lấy nàng rút đi trước!"
Vân Phi Dương trầm giọng nói.
"Được!"
Ngay lúc Xích Chân vừa đánh lui Lý Thiên Vân, hùng hổ áp sát Cơ Khuynh Thành, chợt có một chiếc quan tài trừ trên trời giáng xuống, chắn ngang đường của y.
"Ngươi cũng muốn ngăn cản bản thiếu chủ?"
Xích Chân lạnh lùng hỏi, sát ý trên người càng thêm nồng đậm.
"Trên người nàng ta có thứ mà Vân mỗ cần, vậy nên...đắc tội!"
Vân Phi Dương cười nhạt, tiếp theo mười ngón tay bấm quyết, nắp quan tài lật tung, từ bên trong đi ra một bóng đen.
Nhìn kỹ đó là một bộ t·hi t·hể đã mục rữa, trên người tồn tại không ít v·ết t·hương, giòi bọ nhúc nhích, vành mắt trống rỗng, trên dưới mí mắt đã hoàn toàn mục nát, miệng lớn mở ra như chậu máu, đầu lưỡi mục nát tình cờ chảy ra dòng máu đen, toàn thân tản mát thi khí dày đặc, trông vô cùng gớm ghiếc.
Quan trọng hơn là khí thế của thi khôi cực kỳ mạnh mẽ, đã đạt tới Luyện Tạng tam khí.
"Hừ! Đã như thế bản thiếu chủ ngay cả ngươi cũng g·iết luôn!"
Xích Chân quát lạnh, trọng quyền quấn quanh hỏa diễm ầm ầm đánh tới.
Thi khôi không hề nao núng, bàn tay thối rữa hóa thành ma trảo thò ra đón đỡ hỏa quyền.
Ầm xi xì
Một t·iếng n·ổ trầm thấp vang lên, cả Xích Chân lẫn thi khôi đồng loạt lùi về sau ba bước, Xích Chân không hề hấn gì, ngược lại thi khí trên người thi khôi bị thần lực nóng bỏng đốt cháy khét lẹt.
Mà phía bên khác, nhân lúc Vân Phi Dương ngăn cản Xích Chân, Vũ Hóa Đằng chợt tung người lướt về phía Cơ Khuynh Thành