Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 7: Hạt Châu Biến Hoá



Cơ Khuynh Thành điều tức một đêm, rốt cuộc hồi phục chút thương thế, có thể tự mình đi đường.

Hai người liền cùng đồng hành trở về Vũ Dương Tông.

Đi bộ thêm một ngày, đập vào mắt là một chỗ sơn mạch trùng điệp, bốn phía là những rặng núi nhấp nhô, mây mù lượn lờ tuyệt không phải phàm trần, còn có thể nhìn thấy những lầu các tinh xảo đẹp đẽ vờn khắp dãy núi, đâu đâu cũng xa lạ.

Phía trước sơn môn có hai tên thiếu niên mặc trường bào màu xanh, tuổi tác thoạt nhìn chừng mười bảy mười tám tuổi.

Nhìn thấy Cơ Khuynh Thành lên núi, lập tức chạy tới tiếp đón:

"Cơ sư tỷ chiêu sinh trở về rồi?"

"Cơ sư tỷ, Trương chấp sự và Lý sư huynh không đồng hành cùng ngươi sao?"

"Trên đường gặp phải chút biến cố, ta phải đi bẩm báo cho sư tôn, các ngươi dẫn hắn tới tạp dịch phong, giúp hắn sắp xếp chỗ ở!"

Cơ Khuynh Thành dặn dò hai gã đệ tử, tiếp theo quay đầu nói với Lục Trường An.

"Ngày mai ta sẽ đến tìm ngươi!"

Nàng nói xong, liền lắc người biến mất tại chỗ.

Lục Trường An gật gù, đưa mắt nhìn về phía mây mù lượn lờ Vũ Dương Tông, nội tâm hiện ra vẻ chờ mong.

"Cơ sư tỷ đã là Đoán Cốt đại thành, chỉ cần đột phá Luyện Tạng, liền trở thành trưởng lão của Vũ Dương Tông, thật khiến cho người ta hâm mộ."

Một tên thiếu niên mặc áo xanh cảm khái nói, rồi nhìn kỹ Lục Trường An, gặng hỏi:

"Ngươi và Cơ sư tỷ có quan hệ họ hàng hả?"

Lục Trường An lắc lắc đầu đáp:



"Không phải!"

"Không phải thì vì sao Cơ sư tỷ lại dẫn ngươi tới Vũ Dương Tông ta?"

Hai tên thiếu niên đồng loạt lộ vẻ hiếu kỳ.

Cơ Khuynh Thành là một trong số ít đệ tử chân truyền của Vũ Dương Tông, thực lực cao cường, địa vị phi phàm, mặc dù tính cách lạnh lùng, nhưng được rất nhiều đệ tử trong tông ngưỡng mộ và theo đuổi.

Chỉ là từ trước đến nay, nàng rất ít khi tiếp xúc với nam nhân nào, bộ dạng luôn luôn là người lạ chớ gần, hôm nay nàng trở về tông môn, đồng thời mang theo một người đàn ông trung niên, bọn họ tự nhiên cảm thấy kinh ngạc.

Đối với câu hỏi của hai tên thiếu niên, Lục Trường An chỉ trả lời qua loa lấy lệ, ngược lại từ trong miệng của bọn họ nghe được đôi chút thông tin liên quan tới Vũ Dương Tông.

Vũ Dương Tông là tông môn lớn nhất phủ Đông Minh, thậm chí, từng là tông môn đứng đầu trong tam đại tông môn ở quận Bắc Hà, có Khai Trần tông sư lão tổ toạ trấn.

Đáng tiếc, những năm gần đây, Vũ Dương tông sư tuổi tác đã cao, môn đồ cũng không xuất hiện nhân vật kiệt xuất gì.

Lại thêm mười mấy năm trước gặp phải một biến cố lớn, cường giả trong tông tổn thất nặng nề. Hiện giờ, Vũ Dương Tông đã giống như mặt trời lặn đằng tây, bị hai tông còn lại xa lánh.

Dưới sự dẫn dắt của hai tên đệ tử canh cổng, Lục Trường An một đường đi qua sơn đạo gập ghềnh, xung quanh phong cảnh đẹp như tranh vẽ, núi xanh nước biếc, lầu các ẩn hiện, để cho hắn cảm khái liên tục.

Không lâu sau, ở lưng chừng núi, Lục Trường An nhìn thấy được những gian nhà gỗ xây riêng rẻ trải khắp sườn núi.

Đây là nơi ở của đệ tử tạp dịch.

Bên dưới sườn núi là một cái phường thị nho nhỏ, chuyên môn để đệ tử tạp dịch tới mở quầy buôn bán.

Vũ Dương Tông mặc dù đã sa sút, nhưng đệ tử tạp dịch rất nhiều, số lượng không dưới ba ngàn người.

Các đệ tử của Vũ Dương Tông được phân cấp theo cấp bậc từ dưới lên trên là đệ tử tạp dịch, đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn cùng đệ tử chân truyền.

Muốn thành đệ tử ngoại môn, yêu cầu phải có tư chất từ trung giai trở lên.



Còn như đệ tử tạp dịch chủ yếu là những người tư chất hạ giai, thông qua chiêu sinh khảo hạch mới được phép nhập tông.

Ở Vũ Dương Tông, đệ tử tạp dịch cần tích góp đủ điểm cống hiến, tu vi đột phá Ngưng Huyết tiểu thành, liền có thể tiến nhập ngoại môn, trở thành đệ tử ngoại môn.

Mà đệ tử ngoại môn, đột phá Ngưng Huyết đại thành, cũng tích góp đầy đủ điểm cống hiến, liền có thể thăng cấp thành đệ tử nội môn.

Đệ tử nội môn đột phá Đoán Cốt cảnh, đồng thời tích góp đầy đủ điểm cống hiến, liền có thể thăng cấp thành tông môn chấp sự.

Tông môn chấp sự tích góp đầy đủ điểm cống hiến, sau khi tu vi đột phá Luyện Tạng cảnh, có thể thăng cấp thành tông môn trưởng lão.

Mà thân phận cao hơn tông môn trưởng lão, thì chính là Vũ Dương Tứ Tôn, địa vị chỉ ở dưới tông chủ cùng lão tổ.

Đại đa số tông môn ở Đại Ngu Vương Triều, trên cơ bản đều là có hình thức như thế.

Về phần điểm cống hiến hay thường gọi là điểm môn phái cống hiến.

Chỉ cần có đầy đủ điểm cống hiến thì có khả năng trao đổi được bất cứ thứ gì từ Sự Vụ Đường. Đan dược, bí tịch, binh khí, bảo giáp, hễ là đồ có liên quan đến việc tu luyện thì tất cả đều có thể đổi. Đương nhiên cũng có thể đổi lấy vàng hay bạc trắng. Nhưng thông thường, điểm cống hiến không phải dễ mà có, thường thì các đệ tử sẽ không nỡ đổi lấy tiền bạc.

Cách thức để đạt được điểm cống hiến tông môn cũng rất nhiều, nộp cho tông môn bảo vật mình sỡ hữu, hoặc là hoàn thành nhiệm vụ của tông môn giao cho...đều có thể đạt được điểm cống hiến.

Một trong những cách thức bình thường nhất để đạt được điểm cống hiến ở Vũ Dương Tông, đó chính là chiến thắng sư huynh đệ.

Chính đạo và ma đạo bất đồng, chủ yếu là ở phương thức thu được điểm môn phái cống hiến.

Ví dụ như ở tông môn chính đạo, trong vòng một tháng, trưởng lão truyền pháp không đến muộn, không gây chuyện thị phi, liền có thể thu được 1 điểm cống hiến.

Mà đối với tông môn ma đạo như Vũ Dương Tông, trong vòng một tháng, chí ít cần đánh bại một vị sư huynh sư đệ, liền có thể thu được 1 điểm cống hiến.



Vì thế, đệ tử Vũ Dương Tông thường thường rất ưa thích tranh đấu.

....

Đây là ngày đầu tiên Lục Trường An tiến vào Vũ Dương Tông.

Cả ngày hôm đó, hắn không hề làm gì, chỉ cầm một quyển sổ ghi chép bản đồ cùng quy định trong tông, chăm chú nghiên cứu.

Sau khi học thuộc các loại quy củ, luật lệ, hắn mới lật tay lấy ra một viên hạt châu màu đỏ như máu.

Trong đầu hồi ức lại tình cảnh ngày hôm trước.

Ngày đó, hắn cầm chiến mâu của Trương chấp sự đâm lên yết hầu của người đàn ông trung niên nọ.

Vốn dĩ, lấy bản lãnh của hắn, đừng nói g·iết đối phương, ngay cả đâm sâu vài tấc đã rất khó rồi.

Nhưng thời điểm chiến mâu đâm phá làn da của người đàn ông trung niên, hạt châu màu đỏ trong cơ thể hắn chợt phát sinh biến hoá, xuất hiện một luồng hấp lực, đem máu tươi của đối phương hút sạch sành sanh.

"Vật này rốt cuộc có tác dụng gì?"

Lục Trường An nhíu nhíu mày, đem hạt châu màu đỏ xoay qua xoay lại vài vòng.

"Ồ!"

Chốc lát sau, hắn chợt ồ lên một tiếng, kinh ngạc phát hiện mặt ngoài hạt châu ẩn hiện từng đường vân cổ lão giống như mạch máu.

Hiện tại, những mạch máu kia đã được thắp sáng một phần ba.

"Chẳng lẽ chỉ khi nào hoàn toàn thắp sáng những đường vân kia, thì uy năng của hạt châu mới biểu hiện ra ngoài?"

Lục Trường An thấp giọng thì thào, sau đó âm thầm cười khổ, hạt châu hấp thu toàn bộ máu tươi của một tên Luyện Tạng đại võ sư, mới thắp sáng được một phần ba.

Muốn hoàn toàn thắp sáng, tối thiểu phải g·iết thêm hai tên Luyện Tạng đại võ sư nữa.

Luyện Tạng đại võ sư, đặt ở môn phái lớn như Vũ Dương Tông đã là một vị trưởng lão, địa vị cao thượng. Mà hắn chỉ là một gã phàm nhân nhỏ bé, lấy cái gì để g·iết Luyện Tạng đại võ sư?

Đừng nói Luyện Tạng đại võ sư, hiện tại một tên Ngưng Huyết đệ tử thông thường, một bàn tay vỗ xuống cũng đủ để đ·ánh c·hết hắn mấy chục lần rồi.