Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 8: Vũ Tôn, Luyện Huyết Kinh



Chương 8: Vũ Tôn, Luyện Huyết Kinh

Sáng sớm hôm sau, lúc Lục Trường An vừa tỉnh giấc, phát hiện bên ngoài nhà gỗ của mình đã đứng lặng một thiếu nữ mặc váy trắng.

"Gặp qua Cơ cô nương!"

Lục Trường An hơi giật mình, vội vã ôm quyền nói.

"Đi thôi, theo ta tới Tàng Kinh Các bái kiến Vũ Tôn!"

Cơ Khuynh Thành lạnh nhạt bảo, sau đó xoay người đi về một phương hướng khác, Lục Trường An thấp giọng đáp ứng rồi vội vàng đi theo.

Hai người đi một mạch qua ngoại môn, tiến vào nọi môn, cuối cùng leo lên Triêu Dương Phong.

Trên đỉnh Triêu Dương Phong, xây dựng một toà tháp cao ba tầng, chính là trọng địa của Vũ Dương Tông, Tàng Kinh Các.

Thủ hộ Tàng Kinh Các là một trong Vũ Dương Tứ Tôn, Vũ Tôn.

Vũ Dương Tứ Tôn là bốn vị nguyên lão địa vị cực cao ở toàn bộ Vũ Dương Tông, chỉ xếp sau tông chủ cùng Vũ Dương lão tổ.

Đặt ở Đại Ngu Vương Triều, cũng là nhân vật thanh danh hiển hách.

Tuy nhiên, Vũ Tôn xưa nay làm việc điệu thấp, từ lúc tấn thăng trưởng lão đến giờ, vẫn luôn dưỡng già ở Tàng Kinh Các, rất ít khi tham gia sự vụ trong tông môn.

Lúc hai người vừa đến nơi, phía trước Tàng Kinh Các đã sớm tụ tập hơn hai mươi người tuổi trẻ, đa phần đều là đệ tử tạp dịch, trong đó có sáu bảy người là đệ tử ngoại môn.

Không cần nghĩ cũng biết, mục đích của bọn họ là tới tham dự kiểm tra, nhằm trở thành tạp dịch phụ tá Vũ Tôn quản lý Tàng Thư Các.

Đáng tiếc, Vũ Tôn tính cách cổ quái, đối với một cái vị trí tạp dịch cỏn con lại yêu cầu cực kỳ cao.

Mấy tháng gần đây, đã có không dưới trăm tên đệ tử chạy tới kiểm tra, lại không ai được lựa chọn.

Hôm nay chẳng biết là lần khảo hạch thứ mấy rồi, đám đệ tử bên ngoài sân từng người thấp thỏm chờ mong.

Nhìn thấy Cơ Khuynh Thành cùng Lục Trường An đi tới, đám đệ tử vội vàng cung kính thi lễ.



"Gặp qua Cơ sư tỷ!"

"Bái kiến Cơ sư tỷ!"

Cơ Khuynh Thành thế nhưng là nhân vật phong vân ở Vũ Dương Tông, ngay cả đệ tử tạp dịch cũng từng nghe qua danh tiếng của nàng, đáng tiếc, bất kể là đệ tử ngoại môn hay đệ tử tạp dịch đều đối với nàng cung kính và e ngại, không dám tiếp chuyện.

Đúng lúc này, chợt có một đạo âm phong truyền ra từ trong Tàng Kinh Các, nhưng tất cả đệ tử đứng chờ ở bên ngoài, bao quát Cơ Khuynh Thành lại dường như không nghe thấy.

Chỉ riêng Lục Trường An là mơ hồ phát hiện.

Đại môn của Tàng Kinh Các tự động mở ra, đồng thời có một âm thanh già nua vang lên.

"Cơ tiểu nha đầu, ngươi đến đây để làm gì? Chẳng lẽ cũng muốn trở thành tạp dịch của Tàng Kinh Các?"

Lời vừa dứt, từ bên trong đại điện chợt đi ra một lão giả mặc hắc bào, khuôn mặt hiền hoà, nhưng trong mắt lại ẩn giấu vẻ ngông nghênh, kiệt ngạo.

"Bái kiến Vũ Tôn!"

Cơ Khuynh Thành cung kính ôm quyền, sau đó hồi đáp:

"Vãn bối tới tìm tiền bối, là muốn đề cử một người bạn tham dự kiểm tra!"

"Ồ!"

Lão giả mặc hắc bào khẽ ồ một tiếng, đưa mắt đánh giá Lục Trường An.

Vẻn vẹn một ánh mắt liền khiến cho Lục Trường An rùng mình, cảm giác giống như hết thảy trên người mình đã bị đối phương nhìn thấu.

"Ngươi là thư sinh?"

"Vâng!"

Lục Trường An vội vàng nói.



"Cũng được, nếu ngươi là thư sinh, vậy thì rất phù hợp với công việc trông coi thư viện, đương nhiên, có thể thông qua kiểm tra hay không, còn phải xem bản lĩnh của chính mình!"

Lão giả mặc hắc bào gật gù, lại nhìn về phía hơn hai mươi tên đệ tử đứng trong sân, nói.

"Đề mục của lão phu, các ngươi hẳn là đều đã rõ ràng. Các ngươi có ba canh giờ, thử nghiệm tu luyện Luyện Huyết Kinh, nếu có khả năng tìm được chút manh mối, liền xem như thông qua, nếu không thể, vậy thì đến từ đâu về chỗ đấy!"

"Hiểu rõ!"

Chúng đệ tử đồng thanh hô to.

Luyện Huyết Kinh là một bộ công pháp tàn thiên được đặt ở tầng một của Tàng Kinh Các, nghe nói là do Vũ Tôn vô tình tìm được ở trong một chỗ sinh mệnh cấm khu.

Đáng tiếc, nhiều năm trôi qua, chưa từng có bất kỳ người nào tu luyện thành công.

Bản thân Vũ Tôn nghiên cứu mấy chục năm, muốn đem Luyện Huyết Kinh bổ sung hoàn thiện. Thời gian gần đây, lão tựa hồ đã tìm được chút mạch lạc, sở dĩ muốn tìm kiếm phụ tá quản lý Tàng Kinh Các, một phần nguyên nhân là muốn xem có ai tu thành Luyện Huyết Kinh hay không?

Đương nhiên kết quả thì chả mấy khả quan.

"Tốt, hiện tại từng người quan sát Luyện Huyết Kinh, ba canh giờ sau, lão phu sẽ quay lại kiểm tra tình hình!"

Vũ Tôn vừa nói vừa phất tay, lập tức có hơn hai mươi quyển trục bay ra từ trong ống áo, rơi xuống lòng bàn tay mỗi người.

Đám đệ tử cung kính tiếp nhận quyển trục, rồi tìm một chỗ trống trải ngồi xuống, bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu.

Lục Trường An cũng nhận được quyển trục, nhẹ nhàng mở ra, đập vào mắt đầu tiên là một câu như sau:

"Tri giả bất ngôn; ngôn giả bất tri. Tắc kì đoài, bế kì môn, toả kì nhuệ, giải kì phân, hoà kì quang, đồng kì trần. Thị vị huyền đồng. Cố bất khả đắc nhi thân; bất khả đắc nhi sơ; bất khả đắc nhi lợi; bất khả đắc nhi hại; bất khả đắc nhi quý; bất khả đắc nhi tiện. Cố vi thiên hạ quý..."

Lục Trường An nhíu chặt lông mày, cũng tuỳ tiện ngồi xuống ở trên mặt đất, lẳng lặng quan sát.

Bên dưới lời mở đầu, liền ghi chép phương thức tu luyện Luyện Huyết Kinh.

Luyện Huyết Kinh tên như ý nghĩa chính là tinh luyện huyết mạch, để cho huyết mạch tăng lên, từ đó cải biến thiên phú.



Ở Thần Binh Giới, thiên phú của võ giả bình thường, vừa sinh ra liền không thể thay đổi, trừ phi gặp được cơ duyên nghịch thiên, trợ giúp thoát thai hoán cốt.

Đương nhiên những cơ duyên như vậy, không phải người nào cũng có thể đạt được.

Mà Luyện Huyết Kinh lại có năng lực trợ giúp võ giả thay đổi tư chất, khó trách sẽ bị đường đường Vũ Tôn coi trọng như thế.

Chỉ có điều, khẩu quyết của Luyện Huyết Kinh tựa hồ thiếu thốn trầm trọng, mất đi bộ phận trọng yếu nhất, tự nhiên không ai có thể tu luyện thành công.

Vũ Tôn nghiên cứu Luyện Huyết Kinh thật nhiều năm, đã đem những bộ phận thiếu thốn bổ sung chút ít, vì thế, mới muốn tìm người thử nghiệm tu luyện.

Lục Trường An híp mắt nghiên cứu Luyện Huyết Kinh chốc lát, bất chợt hai mắt của hắn nóng rực, ẩn ẩn loé lên một đạo thanh mang.

Sau đó, chuyện khiến hắn kinh ngạc bỗng nhiên phát sinh.

Chỉ thấy từng dòng chữ bên trên quyển trục giống như có sinh mệnh, từ từ in sâu vào trong óc hắn, sau đó, chúng tự động sắp xếp lại thành từng đoạn kinh văn hoàn chỉnh, bao quát những phần thiếu thốn cũng bị bổ sung hoàn toàn.

"Đây là..."

Lục Trường An giật mình, chỉ là hắn còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác hai mắt tối sầm, máu miệng, máu mũi tràn ra, xụi lơ ở trên mặt đất.

Đợi đến khi hồi phục tinh thần, mới phát hiện Cơ Khuynh Thành đã đứng ở trước mặt, nhíu mày nhìn hắn, lạnh lùng hỏi:

"Ngươi không sao chứ?"

Lục Trường An dùng vạt áo lau đi máu tươi trên mặt, cười khổ nói:

"Kinh văn quá mức thâm ảo, không cẩn thận b·ị t·hương!"

Hắn vừa dứt lời, xung quanh lập tức truyền tới tiếng cười nhạo.

Đám đệ tử ngồi bên cạnh Lục Trường An đồng loạt dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, thầm nghĩ vị thư sinh này cũng thật yếu ớt rồi, chỉ đọc vài dòng khẩu quyết đã chảy máu miệng máu mũi...

"Vậy ư?"

Cơ Khuynh Thành gật đầu, trong lòng tự nhiên không tin, nhưng nàng chẳng nói gì thêm.

Lục Trường An cũng không giải thích, mà bắt đầu dựa theo khẩu quyết, tĩnh tâm tu luyện.