Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 9: Tàng Kinh Các Tạp Dịch



Chương 9: Tàng Kinh Các Tạp Dịch

Theo Lục Trường An vận chuyển Luyện Huyết Kinh, bên trong cơ thể hắn, bỗng dưng sinh ra một sợi tơ máu màu đỏ sậm.

Tơ máu vừa xuất hiện, hắn chợt cảm thấy lực lượng của mình tăng lên một mảng lớn, nhưng đổi lại là bụng đói cồn cào.

"Ừm!"

Thời điểm Lục Trường An tu luyện ra tơ máu đầu tiên, khí tức phát sinh biến hoá, Cơ Khuynh Thành đứng ở bên cạnh khẽ giật mình, chấn kinh trợn to mắt nhìn xuống.

"Người này đột phá Ngưng Huyết Cảnh rồi?"

Cơ Khuynh Thành sở dĩ kinh ngạc như vậy là vì hai nguyên nhân.

Nguyên nhân đầu tiên, đó là tuổi tác của Lục Trường An quá cao, đã sớm vượt xa độ tuổi thích hợp nhất để bắt đầu luyện võ, cộng thêm tư chất của hắn chỉ là hạ giai hạ phẩm, muốn bước vào cảnh giới Ngưng Huyết, so với người bình thường quả thực khó hơn gấp mười, gấp trăm lần.

Võ giả tu luyện, đầu tiên cần kích phát huyết mạch trong cơ thể, ngưng tụ ra tơ máu, hay được gọi là khí huyết. Cho nên, người nào tư chất càng cao, từ nhỏ được tắm thuốc bồi bổ, cũng như đánh tạo căn cơ càng vững chắc, càng dễ ngưng tụ khí huyết.

Ngược lại, tuổi tác quá bốn mươi, đã đứng ở sườn dốc bên kia giống như Lục Trường An, muốn ngưng tụ khí huyết khó như lên trời.

Đệ tử bình thường bái nhập Vũ Dương Tông, đầu tiên cần đánh cơ sở, rèn luyện thân thể một khoảng thời gian, nhanh thì vài tháng mà chậm thì nửa năm, mới có thể tiến hành Ngưng Huyết.

Không nghĩ tới, Lục Trường An chưa từng rèn luyện thân thể, cũng không tắm thuốc, ăn dược vật bồi bổ, lại chỉ dùng nửa canh giờ liền Ngưng Huyết thành công.

Nếu không phải biết rõ tư chất của hắn, Cơ Khuynh Thành còn cho rằng, Lục Trường An chính là một vị tuyệt thế thiên tài.

Đương nhiên, đối việc Lục Trường An đột phá Ngưng Huyết, Cơ Khuynh Thành mặc dù khá bất ngờ, lại chưa đến nỗi chấn kinh.

Nàng chấn kinh là vì Lục Trường An thế mà dùng Luyện Huyết Kinh để bước vào Ngưng Huyết Cảnh.

Luyện Huyết Kinh, bản thân nàng tuy rằng không tu luyện, nhưng cũng từng nghe nói qua mấy lần.

Đây tựa hồ là môn công pháp thượng cổ mà Vũ Tôn từng chiếm được từ trong sinh mệnh cấm khu của Nam Cương, Táng Thần Lĩnh.

Nghe đồn, môn công pháp này hiệu quả phi phàm, có cả năng cải biến tư chất của võ giả, nhưng đáng tiếc, chỉ là tàn thiên, được đặt ở Tàng Kinh Các nhiều năm, lại chưa chừng có ai tu luyện thành công.

Vũ Tôn trấn thủ Tàng Kinh Các gần trăm năm, rất hiếm khi xuất môn ra ngoài, là vì nghiên cứu sửa chữa Luyện Huyết Kinh.



Hôm nay, Lục Trường An càng mượn Luyện Huyết Kinh bước vào cảnh giới Ngưng Huyết, chẳng lẽ môn công pháp trên thật có thể tu luyện?

Thời gian chậm rãi trôi qua, Lục Trường An đã ngưng tụ ra tơ máu thứ ba, chỉ là đến bước này, hắn vội vã dừng lại.

Bởi vì vẻn vẹn ngưng tụ ra ba sợi tơ máu, cả người hắn hầu đi gầy đi một vòng, thân thể nguyên bản đã tương đối ốm yếu, càng thêm hốc hác, trong bụng thì đói cồn cào, suýt chút nữa ngất đi.

"Không cần tu luyện tiếp, Ngưng Huyết cực kỳ tiêu hao thể lực, nhất thiết phải bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng!"

Cơ Khuynh Thành trầm giọng nhắc nhở, đồng thời lấy ra một bình ngọc ném cho hắn.

"Cầm lấy nó ăn vào!"

Lục Trường An tiếp nhận bình ngọc, mở ra nắp đậy, phát hiện bên trong có mười viên đan dược màu đỏ to bằng hột nhãn, huyết khí vờn quanh.

"Đây là đan dược..."

Lục Trường An cầm chặt lọ đan dược, ngẩng đầu nhìn lên, dự định nói cái gì, lại phát hiện Cơ Khuynh Thành đã không còn bóng dáng.

Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích, sau đó đổ ra một viên đan dược, ném vào trong miệng.

Đan dược vừa vào bụng, cảm giác đói khát cồn cào từ từ được hoá giải.

Nửa canh giờ trôi qua, sau khi ăn vào ba viên đan dược, cơ thể của hắn mới hồi phục lại bình thường.

Mà trong người hắn cũng thành công ngưng tụ thêm hai sợi tơ máu.

Ba canh giờ kết thúc, cửa chính của Tàng Kinh Các tự hành mở toang, Vũ Tôn chắp tay sau lưng đi ra đại điện, ánh mắt già nua nhẹ nhàng đảo qua đám người.

Trong mắt lão nguyên bản không có bao nhiêu hi vọng, nhưng thời điểm nhìn về phía Lục Trường An, chợt loé lên vẻ động dung.

Vũ Tôn âm thầm giật mình, hơi không xác định hỏi:

"Ngươi đã thành công Ngưng Huyết?"

"Khởi bẩm Vũ Tôn, đúng vậy!"



Lục Trường An cung kính đáp.

"Là mượn Luyện Huyết Kinh ngưng huyết sao?"

"Vâng!"

"Ha ha ha, tốt tốt tốt!"

Vũ Tôn nghe thế, lập tức ngửa đầu cười ha hả, thân hình loáng một cái đã xuất hiện trước người Lục Trường An, bàn tay già nua bắt lấy cổ tay của hắn, đem hắn nhìn kỹ từ trên xuống dưới, giống như đang nhìn một vị mỹ nhân tuyệt sắc.

"Không tệ! Ngươi thông qua, từ nay ngươi sẽ là phụ tá của ta, giúp lão phu quản lý Tàng Kinh Các!"

Vũ Tôn hài lòng nói, tiếp theo, đưa mắt nhìn về phía những đệ tử khác.

"Ở đây đã không có chuyện của các ngươi, lui ra đi!"

Đám đệ tử sau khi biết Lục Trường An dĩ nhiên vận may cứt chó thành công tu luyện Luyện Huyết Kinh, đều hâm mộ đến đỏ mắt.

Nhưng dưới sự uy nghiêm của Vũ Tôn, bọn họ chỉ có thể cung kính cáo từ.

Bấy giờ, phía trước Tàng Kinh Các, chỉ còn lại Lục Trường An và Vũ Tôn.

"Tiểu tử, hiện tại nói một chút, ngươi làm sao lại tu luyện thành công?"

Trên mặt Lục Trường An chợt lộ ra vẻ mờ mịt, hồi đáp:

"Đệ tử là dựa theo pháp quyết vận chuyển chu thiên, cứ tu luyện như thế, sau đó liền may mắn thành công..."

Hắn đương nhiên sẽ không nói ra chuyện mình đã bù đắp hoàn chỉnh Luyện Huyết Kinh, bởi vì chuyện đó quá mức kinh hãi thế tục.

Quan trọng hơn, Vũ Tôn là một vị cường giả sống ngoài trăm năm, mà hắn chỉ là một tên tiểu võ giả vừa mới nhập môn, nếu đối phương biết chuyện hắn sở hữu năng lực nghịch thiên như vậy, nói không chừng sẽ đem hắn cắt ra, tiến hành nghiên cứu.

Đến khi đó, Lục Trường An căn bản không cách nào phản kháng.

Đạo lý thất phu vô tội, hoài bích có tội, hắn vẫn hiểu rõ ràng.



"Chỉ là may mắn thôi sao?"

Vũ Tôn híp mắt đánh giá Lục Trường An, thấp giọng thì thào, cũng không nghi ngờ.

Ban nãy, lão đã kiểm tra qua, hắn chỉ là một tên thư sinh trói gà không chặt mà thôi, trên người hoàn toàn không có vết tích tu luyện nào.

Lục Trường An sở dĩ thành công tu luyện Luyện Huyết Kinh, một phần là may mắn, một phần khác, hẳn là bởi vì nguyên nhân khác...

"Hừm! Từ nay về sau, ngươi sẽ là phụ tá của lão phu! Chức vị là tạp dịch, nhưng hưởng thụ đãi ngộ tương đương với đệ tử ngoại môn!"

"Tạ ơn Vũ Tôn!"

Trong lòng Lục Trường An âm thầm thở phào một hơi, nhưng ngoài mặt thì đầy vẻ vui mừng nói.

Ngày hôm qua, hắn đã đọc thuộc lòng quy củ của Vũ Dương Tông.

Đệ tử tạp dịch, mỗi một tháng sẽ miễn phí nhận được 1 điểm cống hiến cùng 1 bình Bổ Huyết Đan, đồng thời, trở thành đệ tử tạp dịch sẽ được phép tiến vào tầng thứ nhất của Tàng Kinh Các nhận lấy một môn Hoàng giai hạ phẩm công pháp và một môn Hoàng giai hạ phẩm võ kỹ.

Mà đệ tử ngoại môn, đãi ngộ cao hơn vài bậc, mỗi tháng nhận được 3 điểm cống hiến, 3 bình Bổ Huyết Đan, về phần công pháp võ kỹ, có thể nhận lấy Hoàng giai trung phẩm trở xuống.

Nhưng làm tạp dịch của Tàng Kinh Các, lại nhận được đãi ngộ của đệ tử ngoại môn, khó trách nhiều đệ tử bình thường lại mong ngóng trở thành phụ tá của Vũ Tôn như vậy, ưu đãi quả thực đủ để khiến người ta đỏ mắt.

Tiếp đó, Vũ Tôn bắt đầu giảng giải cho hắn công việc phải làm hàng ngày.

Tàng Kinh Các có tổng cộng ba tầng, tầng một cất giữ đủ loại thư tịch, bút ký, cùng Hoàng giai công pháp, võ kỹ.

Tầng thứ hai cất giữ Huyền giai công pháp, võ kỹ, chỉ có đệ tử nội môn trở lên mới được phép tiến vào.

Tầng thứ ba là nơi cất giữ những công pháp, võ kỹ cao cấp nhất của Vũ Dương Tông, chỉ có đệ tử chân truyền và chấp sự trở lên mới được phép tiến vào.

Nhiệm vụ của Lục Trường An là quét dọn trong ngoài các, sắp xếp kệ sách, đồng thời đăng ký và quản lý chuyện đệ tử trao đổi công pháp.

Đệ tử tiến vào Tàng Kinh Các nhận công pháp, thư tịch, ngoại trừ những công pháp miễn phí ra, còn lại đều phải dùng điểm cống hiến để trao đổi.

Tuỳ theo độ trân quý của từng môn công pháp, thư tịch, mà yêu cầu số lượng điểm cống hiến cũng bất đồng.

Nhiệm vụ của Lục Trường An là giao nhận công pháp, đồng thời khấu trừ điểm cống hiến, chuyện đó liên quan tới ghi chép sổ sách, hắn thân là thư sinh, tự nhiên không quá khó khăn.

Đương nhiên, lấy thân phận của hắn, chỉ được phép quản lý tầng thứ nhất của Tàng Kinh Các mà thôi, hai tầng phía trên vẫn như cũ do Vũ Tôn tự mình phụ trách.

Cứ như thế, thời điểm Lục Trường An tiến vào Vũ Dương Tông ngày thứ hai, hắn liền chính thức trở thành Tàng Kinh Các tạp dịch.