Lục Thiếu! Anh Đừng Tàn Nhẫn Với Tôi Như Vậy!

Chương 45



Trong giờ cơm trưa. Phòng chủ tịch.

- Chủ tịch! Đã đến giờ cơm trưa rồi, anh không định đi ăn sao? Cho dù có bận thì cũng phải chú ý đến sức khỏe một chút chứ! Không khéo thì bệnh đau dạ dày của anh lại tái phát đấy!

Tuy Tịnh Huy chỉ có ý tốt và lo lắng cho anh, nhưng, đáp trả lại chỉ có sự cáu gắt chứ không hề biết ơn.

- Cậu muốn đi ăn thì cứ đi đi! Đừng đứng đây lèm bèm, lải nhải nữa, cậu là đang chê công việc của tôi chưa đủ nhứt đầu sao??

Anh không nhìn Tịnh Huy nói, tay thì cứ viết viết, không ngừng lia bút. Haiz! Nhưng quả thật gần đây công việc của Lục Ngạn Thành. Cũng vì bận đến tối mặt tối mày nên anh mới không có thời gian để tìm một cô bạn gái giả cho thật ưng ý ngoại. Chỉ mong sao cô tiểu thư họ Cố đó sẽ không làm anh thất vọng.

Sau một hồi, anh ngẩng mặt lên thì, thật ngạc nhiên.

- Sao cậu còn chưa đi! Tôi tưởng cậu đã đi ăn trưa rồi chứ!

Tịnh Huy vẫn đứng đó, hình như là có chuyện cần nói.

- Ừmm! Tôi.... tôi... Hôm nay tôi nghe quản gia nói là Tịch Nghi bị bệnh! Chủ tịch... tôi thấy..... thật ra thì... mấy tháng nay Tịch Nghi bị như vậy đã đủ lắm rồi. Hay là anh......

- Tịnh Huy! Anh nhắc cậu lần cuối. Cậu, có thể giữ lại sự thương xót hay mang trên người cái lòng tốt đó. Nhưng, đừng bao giờ để lộ nó ra trước mặt tôi hay dùng nó để cầu xin cho cô ta nữa. Cậu nghe rõ rồi chứ?!

Lục Ngạn Thành lạnh nhạt trừng mắt vào Tịnh Huy.

- Được rồi! Vậy tôi ra ngoài trước!!

Cạch!!

- Hừ! Cô ta... thật sự đáng thương như vậy sao?

...----------------...

Tịnh Huy đi xuống lầu với vẻ mặt buồn bã vô cùng.

- Tịnh Huy!

Trùng hợp, anh gặp phải Liễu Tiểu Xuân.

- Tiểu Xuân! Em còn chưa đi ăn trưa sao? Giờ... cũng trễ rồi!!

Tiểu Xuân e thẹn miễn cười một cái liền làm cho sự buồn bực của Tịnh Huy chợt biến mất không để lại dấu vết.

- Chưa! Tại em mới làm xong việc á! Nên... chưa đi ăn, hay là... Tịnh Huy và em cùng đi ăn trưa đi! Được không?



Hả??

- Không được sao?

Tịnh Huy vội vàng xua tan.

- Không! Đương nhiên là được rồi. Dù sao ăn một mình cũng tẻ nhạt lắm.

...----------------...

Ở một quán cơm gần công ty.

- Đây là quán cơm bình dân mà em hay ăn, em thấy chỗ này ăn cũng rất ngon, nhưng, không biết là có hợp khẩu vị của anh không nữa!

- Ồ! Anh không biết ở gần công ty của chúng ta lại có một quán cơm như này luôn đó!

Tiểu Xuân cười cười rồi đưa thìa và đũa cho Tịnh Huy.

- Chắc là anh gay cùng chủ tịch đến nhà hàng để ăn cơm nên mới không biết chỗ này. Mà chắc ăn đã quen ăn ở nhà hàng nên.... kiểu quán cơm bình dân này sẽ không hợp khẩu vị của anh!

- Không! Rất ngon nha! Mùi vị rất lạ miệng, nhưng, thật sự là tuyệt cú mèo.

Trong lúc Tiểu Xuân đang nói thì Tịnh Huy đã nếm thử.

- Thật.... thật hả? Vậy thì tốt quá!

Ngồi ở quán cơm này cũng đã một lúc rồi, nhưng hình như Tiểu Xuân không ăn được bao nhiêu, cô ấy chỉ toàn nhìn Tịnh Huy suốt.

Tịnh Huy anh ấy vừa đẹp trai lại còn vừa dễ thương nữa! Mình... thật sự rats muốn được ở cạnh anh ấy!

- Tiểu Xuân! Em đang nghĩ gì mà thẫn thờ dữ vậy?

Hả?

- Em..... không có gì đâu!

- Không có gì sao mà em ăn ít vậy? Có phải là không khoẻ ở đâu không?

Tiểu Xuân vội vàng lắc đầu.

Rồi một lúc, cô chợt đưa ra một quyết định mà trước giờ cô chưa từng nghĩ đến.



- Tịnh Huy!!

Cô đột nhiên gọi tên Tịnh Huy rồi cười bẽn lẽn một cách thẹn thùng.

- Có chuyện gì sao?

Tiểu Xuân cúi đầu, mặt cô lúc này đỏ ửng như quả cà chua vậy.

Không phải là bị sốt rồi chứ!?

- Thật ra thì.... em luôn thích anh đó Tịnh Huy!

Tay Tiểu Xuân siết chặt lại, cố lảya hết cang đảm và nói. Trông vừa đáng yêu mà lại vừa mạnh mẽ nữa.

Hả? Cái này? Thích?

- Em... nói gì cơ?

Tịnh Huy thấy có chút bất ngờ vì một người ngây thơ như Tịnh Huy chưa bao giờ nghĩ rằng Liễu Tiểu Xuân sẽ có tình cảm với mình.

- Thật đó! Em luôn thích anh Tịnh Huy, chỉ là... lâu nay em không dám nói ra! Cơ mà... anh cho em một cơ hội đi được không? Chúng ta... tìm hiểu hay được chứ?

Lâu nay không dám nói ra vậy sao vậy giờ lại có dũng khí mà thốt lên như vậy? Tại sao lại là lúc này?

- À! Chiết rồi! Anh nhởa lầnh có vỉecj bận! Tiểu Xuân! Em có thể tự về mà phải không? Vậy... anh đi trước nha!

Nói xong, Tịnh Huy lấy tiền ra đặt lên bàn và vội vàng bỏ đi!

- Vậy là... mình bị từ chối rồi sao?

Tiểu Xuân ngồi đờ người ra đó, cô cảm thấy vô cùng buồn, buồn đến mức hiện giờ cô chỉ muốn khóc mà thôi! Nhưng, không hiểu sao cô lại cảm thấy được an ủi đôi chút.

- Haiz, nhưng, dù sao anh ấy vẫn rất ga lăng, vẫn còn nhớ.... trả tiền cơm cho mình, chứ không phải kiểu chạy mất dép.

...----------------...

Trên xe.

Tịnh Huy cứ không ngừng căng thẳng mà đổ mồ hôi, mặt... cũng đỏ ửng hết cả lên.

- Sao lại đột ngột như vậy chứ? Thích mình? Nhưng mình có thích cô ấy đâu! Cơ mà, rốt cuộc chuyện này sao vậy? Tim mình có phải là bị hỏng rồi không? Nó đập nhanh quá!!