Bác sĩ Đỗ đến để tái khám cho Tịch Nghi, xem xem cô đã khoẻ hơn chưa!
Nhưng vừa bước vào thì anh đã nhìn thấy cô ngồi thẫn thờ ở cửa sổ rồi, chắc.... là đã đỡ hơn, ấy mà.... trông tâm trạng thì không tốt lắm nhỉ?
- Cô có chuyện gì không vui sao?
Anh đi đến và đặt chiếc túi xuống giường.
- Không vui? Ha! Ngày nào chả vậy? Vui nổi sao??
Và... anh chợt lấy ra một viên kẹo và bước đến vươn tay ra đưa cho Tịch Nghi.
- Hả?
- Là kẹo! Cầm lấy và thử đi! Kẹo ngọt sẽ khiến cho tâm trạng của chúng ta tốt lên đấy! Đừng bi quan nữa!
Tịch Nghi có hơi ngạc nhiên!
- Một người đàn ông như anh mà lại mang theo kẹo bên mình sao??
- Ha ha ha! Không phải đâu, nó dùng để dụ trẻ con uống thuốc đấy!
Hửm?
- Vậy giờ.... anh đang xem tôi là một đứa trẻ mà dỗ dành sao??
Tịch Nghi mỉm cười và nhận lấy viên kẹo. Đỗ Tường An cũng chỉ mỏm cười không nói.
- Nhưng.... dù sao cũng cảm ơn anh!
Anh bác sĩ này quả là một người nhẹ nhàng và chu đáo.
- Cô đã đỡ hơn chưa?
Hả?
- À! Kẹo rất ngon, nó ngọt ngào.... nên khiến tâm trạng tôi cũng tốt hơn.
Vì có một cơn gió nhẹ lướt qua khiến tóc Tịch Nghi tung bay nên cô nhẹ nhàng đưa tay lên vén tóc..... Để lộ ra... một người phụ nữ dịu dàng!
- Rốt cuộc thì cô đã khoẻ hơn chưa mà lại ngồi hóng gió vậy?
Bác sĩ Đỗ cau mày lại, có phần lo lắng.
- Tôi không sao! Chỉ là ngắm hoàng hôn thôi mà, không chết được đâu.
Haiz! Cô ấy sao lại không coi trọng sức khỏe của bản thân gì hết vậy.
Anh chợt đi đến lấy tấm chăn và khoác lên cho cô!
- Anh.... có rảnh không? Hay là... ngồi lại nói chuyện với tôi một lát đi! Ở đây buồn chán lắm!
Cô nói với Tường An bằng một gương mặt khẩn cầu.
- Được chứ! Vậy cô muốn nói gì?
Tịch Nghi đơn giản chỉ muốn có một người trò chuyện thôi, còn nói chuyện gì thì..... cô và anh có gì để nói sao??
Sau một hồi im lặng, Đỗ Tường An chợt lên tiếng.
- Cô.... có ghét Lục Ngạn Thành không?
Nghe thấy câu hỏi của anh, cô chợt cúi gầm mặt.
- Trước kia, tôi nghĩ đây là những gì tôi nên chịu thay cho ba mẹ. Nhưng giờ thì không nữa rồi! Tôi ghét anh ta! Tôi không thích bị anh ta giam cầm ở đây. Thậm chí nhiều lúc... tôi còn căm hận anh ta nữa là..
- Tường An! Anh biết không? Tôi ghét cảm giác cô độc lắm! Tôi không thích ở một mình trong bóng tối như bây giờ. Trước giờ.... tôi luôn ước ao được yêu thương và nâng niu, chắc là do tôi bị thiếu thốn tình thương yêu của ba mẹ nên mới vậy! Nhưng không sao cả, tôi vẫn có vượt qua và sống một cách lạc quan, cho dù không có ai yêu thương thì tôi cũng sẽ tự yêu thương chính bản thân mình.
- Ấy vậy mà giờ đây.... tôi đã thành cái gì rồi? Bi thương, đau khổ và thậm chí là chán sống! Tôi ghét anh ta lắm! Vì anh ta đã khiến cho tôi trở thành tôi của ngày hôm nay. Tôi.... cũng rất ghét bản thân tôi của hiện tại.
Đột nhiên cô cúi đầu thấp hơn nữa, hình là.... cô đang khóc thì phải!
- Tịch Nghi... cô...
Đỗ Tường An thấy đau xót vô cùng, nhưng, anh không thể làm gì... ngay cả tài năng an ủi người khác của anh cũng trở nên vụn về. Giờ anh chỉ biết... vươn tay ra và ôm lấy cô vào lòng thôi!
Anh ôm cô và vỗ vỗ vai cô thật âu yếm, cái hơi ấm đó khiến cho Tịch Nghi vô cùng lưu luyến. Cô thích cảm giác được vỗ về như vậy, cô muốn có được vòng tay nâng niu đó... nhưng rồi.... đó cũng chỉ là một cơn gió thoảng lướt ngang qua cô mà thôi.
- Hức! Tôi cũng muốn bản thân mình mạnh mẽ lắm! Nhưng trong hoàn cảnh này.... tôi càng mạnh mẽ, càng hi vọng thì bóng tối lại sẽ ập vào tôi, cơn bão lũ sẽ dập tắt tia sáng loe lói cuối cùng của tôi! Cuối cùng.... thì.... tôi vẫn bị gục ngã bởi chính bản thân mình! Hức...! Tôi... hu!
- Thật ra, tôi cũng từng đồng cảm với anh ta. Anh biết không, tôi còn từng thần tượng anh ta nữa kìa! Thật nực cười phải không? Nhưng anh ta cũng thiếu thốn tình thương từ ba mẹ giống tôi nhưng tại sao anh ta lại không hiểu cho tôi vậy? Cái thứ thù hận đó.... đáng lẽ... tôi cũng có phần mà! Nhưng tại sao lại như thế? Tại.... chỉ có mình anh ta được hận và tôi thì bị hành hạ, dày vò???!
Tịch Nghi cứ khóc và nói ra hết những uất ức của mình cho Đỗ Tường An. Và... anh đã ôm cô suốt thời gian đó. Đến khi mệt rồi, cô đã ngủ thiếp đi, cho đến lúc cô say giấc anh mới bế cô lên giường.
Trước khi đi anh đã để lại cho cô vài viên kẹo và.... đứng nhìn cô một lúc.
- Đừng giả vờ mạnh mẽ, nếu cô thật sự muốn khóc, muốn nói ra thì cứ việc bày tỏ đi, đừng dồn nén nó lại thành một mớ hỗn độn ở trong lòng. Nếu có thể, thì cô...... cứ việc tâm sự với tôi, tôi.... sẽ không nói cô phiền đâu!
Anh cười nhẹ nhìn cô mà thì thầm.
Rồi! Chợt!!!!!
Anh cúi thấp người xuống, vén tóc trên trán cô lên và.... hôn nhẹ vào trán cô một cách thật dịu dàng.