Anh đến nhà hàng vừa đúng giờ, không trễ cũng không sớm, nhưng, khi anh đến thì không ngờ cô ta đã đến từ trước.
- Lục thiếu! Anh đến đúng giờ thật đó!
Cô ta ngẩng đầu lên mỉm cười, nụ cười này trong sáng và thuần khiết vô cùng, nhưng sâu trong đó vẫn còn ẩn chứa một cái gì đó lạ lẫm, ma mị, quyến rũ!
Lục Ngạn Thành lạnh lùng ngồi xuống và cứ nhìn cô chằm chằm, hình như là anh đang đánh giá người phụ nữ này, đến một hồi anh mới điều chỉnh trạng thái mà nhếch môi lên.
- Trong cô cũng được đấy! Nhưng sao này đừng mặc những loại đồ hở vai, xẻ tà táo bạo như vậy nữa, ngoại tôi không thích!
Hả? Ngoại anh ấy là người cổ hủ đến mức nào chứ? Chả theo kịp thời đại gì cả.
- Hơ hơ! Lục thiếu, anh nói vậy là.... cuộc xem mắt này thành công rồi hả?
Anh ta không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi rồi nâng ly rượu vang lên.
- Phải rồi!
Mắt cô ta chợt sáng rực.
- Nãy giờ gặp anh khiến thần hồn em điên đảo nên em quên cả giới thiệu, em là Cố Ánh Tuyết, là con gái fuy nhất của Cố lão gia và... em rất vui... khi được gặp anh đấy Lục thiếu! Khí chất của anh.... đúng là ngút ngàn!
Nhưng anh ta lại băng lãnh nói một câu.
- Cũng không cần thiết phải biết tên đâu, tôi biết cô là Cố tiểu thư là được rồi.
Hơ hơ! Người đàn ông này quả nhiên như lời đồn đoán, cao ngạo, lạnh lùng, đặc biệt là xem thường người khác. Cơ mà, lại rất thú vị đấy! Nếu như em là người phụ nữ đầu tiên thuần phục được anh thì sao? Đàn ông vẫn là phải dùng một chút thủ đoạn!
- Ha! Lục thiếu! Em cũng không biết tại sao anh lại đồng ý đi xem mắt và đồng ý tìm hiểu với em, nhưng, anh có thể nể mặt em uống cùng em một ly được không? Đừng có lạnh lùng như vậy nữa!
Người phụ nữ này không phải là loại người mà ngoại thích, cơ mà... đến đó chỉ cần diễn một chút là được rồi. Không tệ nhỉ!
- Ha! Được thôi! Cố tiểu thư đã mời... tôi làm sao dám từ chối. Cạn!
- Cạn!!
Ha! Lục Ngạn Thành! Sau đêm nay anh sẽ là người đàn ông của Cố Ánh Tuyết em rồi!!
Sau ly rượu đó, cô ta bắt đầu hơi kỳ lạ, ánh mắt.... như đang rất thèm khát anh!
- Ngạn Thành! Anh cảm thấy em như thế nào? Phải trả lời thật lòng nha!
Lục Ngạn Thành không suy nghĩ, cứ nói chung chung.
- Nhìn cô không xấu cũng không đẹp, cũng được đấy!
Nhưng câu sau, anh càng hờ hững hơn.
- Ấy mà... không phải phụ nữ đều nhờ lớp trang điểm sao? Tôi rất thắc mắc... không biết sau lớp trang điểm thì cô sẽ thế nào đó!!
Ha! Nghe nói anh ta có rất nhiều tình nhân, vậy mà... chẳng biết ăn nói ngọt ngào tí nào!
- Vậy sao??
Cô ta bỗng mỉm cười một cách ma mị rồi rời khỏi chỗ của mình, tiến đến chỗ Ngạn Thành. Cô ta bắt đầu sờ soạn lung tung và... thì thầm vào tai anh.
- Dù gì thì em cũng đã là người phụ nữ của anh rồi, anh muốn có muốn... thưởng thức một chút không?
Thưởng thức? Cô ta... nói gì vậy?
Lục Ngạn Thành đã cảm thấy khó chịu từ một phút trước rồi, bây giờ cô ta đến gần... anh càng cảm thấy khó chịu hơn, cả người cứ nóng ran lên, thứ đó.....
Không hiểu sao cơ thể anh lại muốn "ăn thịt" cô ta ngay, muốn đè cô ta xuống giường. Cơ mà... tâm trí anh lại không như vậy.
Mùi nước hoa trên người cô ta nồng nặc quá! Thật khiến người ta ghê tởm mà!
- Lục thiếu! Em biết anh cũng đang muốn em mà! Đừng kiềm chế! Hôn em đi!!
Một giây trước cô ta còn e thẹn, đỏ mặt, vậy mà một giây sau đã biến thành một người hoàn toàn khác. Vô sỉ!!
- Cô tránh ra!!
Anh tức giận đẩy cô ta một phát mạnh khiến cô ngã xuống sàn. Trông một cô tiểu thư cao quý ngồi dưới sàn... cũng thú vị lắm!
Rồi Ngạn Thành phẫn nộ loạng choạng đứng dậy, đôi mắt anh bắt đầu lạnh lẽo, sát khí trên người anh toả ra một cách nồng nặc và đáng sợ, khiến cô gái xinh đẹp ở dưới sàn vứ không ngừng run cầm cập, cứ ngỡ... cô ta đã sắp bị đè bẹp bởi anh ta - một con quái vật đang bừng bừng lửa xanh như sắp thiêu đốt cả thế giới.
- Cô... đã bỏ thuốc vào ly rượu của tôi phải không? Hừ! Tôi không ngờ cô lại dám làm như vậy đấy! Để trả giá cho việc làm vô liêm sỉ này thì tôi... sẽ chấm dứt mối quan hệ này, chấm dứt hợp đồng với Cố thị và... rút vốn đầu tư. Từ đây về sau... Cố thị đừng bao giờ mong chờ có được sự giúp đỡ từ Lục thị nữa.
Nói xong, anh hậm hực bỏ đi một mạch, để lại cô tiểu thư ngồi đó trước sự bàn tán của bao người.
- Anh được lắm! Rất lạnh lùng, rất tốt!! Nhưng anh không sử dụng loại phụ nữ vô sỉ như tôi để giải thuốc thì anh cũng dùng mấy ả tình nhân của anh mà thôi! Hừ! Vậy tại sao không thể là tôi?
Cô ta tức đến muốn điên lên. Đáng lẽ... Lục Ngạn Thành đã là người đàn ông của cô... vậy mà... lại bị từ chối một cách hững hờ như vậy! Cô chưa bao giờ phải chịu sự khinh thường và nhục nhã đến mức này!