Lục Ngạn Thành khó chịu như muốn điên lên, anh cuồng nộ chạy vù vù trên đường cao tốc. Nhiều người đi đường bảo "Lại là kẻ nhà giàu thèm chết đây mà!" Ha! Nhưng cũng đúng thật... anh đang tức muốn chết đây!
- Cô đúng là bạo gan thật đấy! Nhưng hận là tôi không thể giết cô!!
Anh ta nghiến răng ken két.
...----------------...
Vừa về đến biệt thự Lục Ngạn Thành đã hậm hực bước vào trong.
Chiết tiệt! Cô ta dùng liều bao nhiêu mà lại mạnh như vậy? Cả người cứ nóng ran, khó chịu. Mình điên lên mất!
Từ xa, quản gia nhìn thấy Lục Ngạn Thành đi đứng loạng choạng nên liền nhanh chân bước đến.
- Cậu chủ! Anh không sao chứ? Anh... say rồi hả?
Nhưng đáp lại sự hỏi hang ân cần đó lại lại một cái liếc mắt vô tình.
- Tốt nhất là cô nên tránh xa tôi ra đi!!
Lục Ngạn Thành tháo chiếc cà vạt trên cổ ra quăng xuống đất và loạng choạng không vững bước lên lầu.
Trong vô thức, anh ta không ngừng tiếng bước về phía căn phòng đó. Cũng không hiểu là tại sao... nhưng.... anh không thể ngăn cản được bản thân mình. Tâm trí anh rối mù khiến anh không nghĩ được gì thêm mà bất giác mở cửa.
Cạch!
Tịch Nghi đang ngồi bần thần trên giường, đột nhiên nghe tiếng mở cửa, cô liền ngoảnh mặt sang nhìn.
Là anh ta? Sao giờ này anh ta còn đến đây chứ!? Không lẽ... anh ta muốn nhìn mình nằm run bần bật trên giường vì sốt? Ha! Nhưng có lẽ... mình phải làm anh ta thất vọng rồi, vì mình... không ốm yếu đến mức đó.
- Anh.... cảm thấy vui khi làm trò này lắm sao? Nếu muốn hành hạ tôi thì cứ.....
Tự Ninh mấp máy môi còn chưa kịp nói dứt lời thì anh ta đã vội vàng lao đến một cách điên cuồng... làm cho cô thoáng chốc sợ hãi không dám nói tiếp.
Anh ta... muốn làm gì? Đánh mình? Bóp cổ mình hay là giết mình? Không biết là anh ta muốn làm gì nhưng... đáng sợ quá! Cảm giác như... có một con quái vật to lớn đang sắp nuốt chửng mình vậy!!
- Ưmmm! A!
Không! Một nụ hôn mạnh bạo chợt rơi xuống môi cô. Nụ hôn thật điên cuồng và hấp tấp, nó là cô... như sắp nghẹt thở.
Cơ mà... nụ hôn đầu của cô! Anh ta???
Không! Ưm! Sao anh ta lại hôn mình? Đây là nụ hôn đầu mà mình gìn giữ suốt hai mươi bốn năm qua! Mình muốn trao nó cho người mà mình yêu... mình muốn.... cho anh ấy những thứ tốt đẹp nhất của mình nhưng.. hiện tại... anh ta đã vấy bẩn lên đôi môi này!
Tịch Nghi sững sốt đến độ lặng người. Đầu óc cô đột nhiên quay cuồng không ngừng... không có cách nào... hiểu được hoàn cảnh hiện tại.
- Không... ưm... ưmm... A!
Tịch Nghi cố hết sức đẩy anh ta ra, nhưng, không được, anh ta quá to lớn, sức của cô.. không có cách nào đẩy con quái vật này ra xa!
Anh ta hấp tấp hôn từ môi rồi xé toạt váy cô ra hôn xuống cổ. Lúc này... Tịch Nghi sợ hãi đến xanh mặt, cô bắt đầu hoảng hốt mà dùng hết sức đẩy người đàn ông đáng ghét này ra.
- Không! Dừng... anh đang làm gì vậy? Buông tôi ra! Buông tôi ra! Anh điên rồi sao!?
Dường như anh ta đang rất hứng nên... không thể dừng lại. Mặc kệ người phụ nữ trước mặt là ai, thoả mãn dục vọng của anh trước rồi hãi tính!!
- Cô chỉ cần ngoan ngoãn nằm im cho tôi thưởng thức là được rồi! Đừng có cựa quậy!!
- Anh ta.. đang nói gì vậy? Thưởng thức? Ý anh ta là..... Không! Không được! Không lẽ anh ta muốn làm điều đó?! Đừng!! Anh không thể làm vậy! Không được hành hạ mình bằng cách đó!
Không thể chịu đựng thêm được nữa, Tịch Nghi hoảng sợ dùng hết sức đẩy người đàn ông đang đè lên cô ra và... tát vào mặt anh ta một bạt tay đau điếng.
Chát!!
Sau bạt tay đó, Lục Ngạn Thành có vẻ tỉnh táo hơn được đôi chút. Nhưng rồi, cơn lửa xanh trong anh lại bắt đầu bừng bừng lên.
- Ha!
Anh ta nhếch mép. Nụ cười đó, khuôn mặt và ánh mặt đó... thật quái dị! Hình như.. anh ta lại biến thành quái vật rồi! Sát khí anh ta toả ra... mùi thật kinh!
- Anh... anh định làm gì tôi?
Tịch Nghi run rẩy, cô sợ hãi ôm ngực không ngừng lùi về sau. Cơ mà... gương mặt sợ sệt đó của cô càng khiến Lục thiếu đây thêm phần hưng phấn.
- Làm gì sao? Tôi nói thử xem? Hừ! Còn dám tát tôi? Cô gan nhỉ?
Anh ta vừa chậm rãi rãi bò về phía cô vừa ma mị thốt lên.
- Ha! Hôm nay tôi phải trừng phạt cho sự hung hăng này của cô mới được. Hôm nay tôi không chơi nát cô, không khiến cô dậy không nổi thì tôi không còn là Lục Ngạn Thành nữa!
Anh ta vươn tay ra tóm lấy cô, mặc cho cô có cựa quậy, giãy dụa anh cũng không ngại.
- Ưm.... Không!!
Anh ta lao vào vùi đầu hôn vào cổ cô một cách điên cuồng và hung hãn.
- Không? Cô có cửa từ chối tôi sao? Có nhiều phụ nữ muốn lên giường của tôi còn không được đấy. Nên, cô hãy hưởng thụ đi!!
Rốt cuộc hôm nay anh ta bị sao thế? Không lẽ anh ta định làm thật! Nhưng, người muốn là bọn họ, tại sao anh lại tìm đến tôi?
- Ưm! Không!!
Lục Ngạn Thành bắt đầu sờ soạn lung tung. Trong lúc hoảng, cô vội vàng hét lên.
- Tôi là người phụ nữ dơ bẩn!
Hả?
Ngạn Thành đột nhiên dừng lại, anh... có chút sững người, dứt ra khỏi người cô.
- Tôi đã bị vấy bẩn rồi. Là một người không còn trong trắng nữa. Không lẽ... anh lại muốn chơi một người phụ nữ dơ bẩn như tôi! Hơn nữa, không phải tôi là kẻ thù của anh sao? Là người mà anh ghét nhất!?
Phải rồi! Là ai cũng không thể là cô ta!
Nhìn người phụ nữ đang run cầm cập trước mặt, anh chợt bình tỉnh lại.
Vuốt tóc lên đàng hoàng rồi anh lạnh giọng.
- Ha! Cô nghĩ tôi muốn cô thật sao? Nực cười thật đó! Đừng có tự luyến như vậy nữa. Tôi chủ là... cảm thấy hả hê khi cô sợ hãi, run rẩy thôi!
Rồi anh bước xuống giường, hướng đến phòng tắm...
- Đây... là phòng của tôi!
Tịch Nghi run run cất giọng.
- Phòng cô? Ha! Đay là nhà của tôi, tôi muốn tắm ở đâu còn phải được sự cho phép của cô sao?
Rầm!!!
Anh ta đóng cửa phòng tắm lại một cái rầm làm Tịch Nghi lặng người không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Hôm nay... anh ta thật lạ! Cảm giác lúc nãy.... vô cùng chân thật! Không giống như... chỉ muốn doạ mình!
Tịch Nghi sờ nhẹ lên bờ môi của mình rồi....
- Khoan đã! Váy của mình... bị anh ta xé rách rồi!!
Rào! Rào! Rào!
- Anh ta... chỉ mới vừa vào trong, chắc sẽ không ra liền đâu!!
Tịch Nghi rón rén bước xuống, lấy ra trong tủ quần áo một bộ váy ngủ khác và cố gắng thay nhanh nhất có thể.
...----------------...
Ở trong phòng tắm, anh ta chỉ đang xả nước nhưng vẫn chưa tắm, mà lại đứng nhìn mình trong gương.
- Điên thật chứ! Sao mình lại lao vào phòng cô ta như vậy? Cho dù là loại phụ nữ đê yuện nào cũng không được là cô ta.
...----------------...
Tịch Nghi ngồi trên giường chờ nửa tiếng, trong khoảng thời gian đó, cô vẫn hay len lén nhìn vào cánh cửa phòng tắm đang đóng kín, trong đó... có hình bóng của người đàn ông kì lạ kia.
Chợt, cô hơi đỏ mặt.
- Sao vậy chứ! Chỉ là một nụ hôn thôi mà! Hơn nữa, còn là một nụ hôn ghê tởm và hôi hám!
Tịch Nghi không ngừng lấy tay chùi miệng, chùi điên cuồng đến mức môi cô đỏ lên.
Cạch!
Nghe thấy tiếng mở cửa, theo phản xạ, cô run rẩy, nhát gan, vội vàng lùi về phía sau, đắp chăn kín người.
- Cô làm gì vậy? Cô nghĩ... tôi cần vào cái thân thể tởm lợm của cô sao?
Người đàn ông đáng ghét kia hiện tại đang đứng trước mặt cô! Nhưng, trông không như bình thường. Anh ta chỉ choàng chiếc khăn tắm ngang hông để lộ ra thân hình rắn chắc quyến rũ, hơn nữa đầu tóc còn chưa được lau khô. Nhìn không đáng sợ như thường ngày, mà ngược lại... còn rất có sức hút!!
Tịch Nghi dù sao cũng là một cô gái thuần khiết, lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh như này nên... không khỏi đỏ mặt há hốc mồm.
- Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt thèm khát như vậy!! Không phải lúc nãy cô cự tuyệt tôi rất dữ dội sao? Bây giờ có cầu xin, tôi cũng không đáp ứng nhu cầu cho cô đâu!
Nhưng rồi, giọng nói lạnh lùng và ánh mắt khinh bỉ của anh ta đã làm cho cô tỉnh táo. Cô vội vàng xoay mặt đi chỗ khác.
- Hừ!
Anh ta hừ lạnh một tiếng rồi bước đi một mạch như thể rất chán ghét cái nơi bẩn thỉu này!
Rầm!!!
Anh ta đúng là thất thường! Không có cách nào hiểu nổi, cũng không thể nào biết anh ta đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
- Ấy mà... anh ta cười lên rất đẹp mà! Tại sao lại không cười? Tại sao.. lại cố biến cuộc sống của mình trở nên đen tối như thế? Thù hận... có khiến anh khá hơn được không??
Tịch Nghi đã từng nhìn thấy nụ cười hiếm hoi của lục Ngạn Thành trong tivi.
Nhớ lúc đó, cô đã đặt anh là tấm gương của mình để cố gắng nỗ lực. Đã ghi nhớ những lời nói cổ vũ giới trẻ của anh ta. Cũng đã.. rất thích, rất thần tượng anh. Nhưng rồi, hiện tại... cô cảm thấy tất cả những điều anh nói trên tivi đều là giả dối. Vì ngay chính bản thân anh... cũng không thoát khỏi thù hận còn gì!! Thế... những đạo lí mà anh ta nói, những thứ tốt đẹp mà anh ta cổ vũ những bạn trẻ... còn có ý nghĩa gì không??!