Lục Thiếu! Anh Đừng Tàn Nhẫn Với Tôi Như Vậy!

Chương 57



Cảm thấy Trịnh Tấn Thăng bỗng nhiên nghiêm túc, Lục Ngạn Thành càng tỏ ra nghiêm nghị hơn, đan tay lại, chờ việc quan trọng mà Tấn Thăng muốn nói.

- Thật là thì.... Lục Ngạn Thành à! Trước giờ tôi và cậu vẫn là đối thủ với nhau mà nhỉ? Từ lúc tranh top một ở trường đến là đối thủ trên thương trường với nhau, chúng ta cứ như vậy cũng đã nhiều năm lắm rồi.

- Nhưng song song đó... chúng ta cũng không phải là bạn với nhau sao?

Lục Ngạn Thành nheo mắt.

- Bạn? Ha! Nghe cứ như là một câu nói vô nghĩa vậy! Nếu tôi và cậu là bạn thì cạnh tranh đến mức người sống kẻ còn hả??

Đúng là một người cao ngạo và trịch thượng, chẳng bao giờ xem người khác ra gì, thật bực mình.

- Được! Không phải bạn thì không phải bạn. Nhưng... người sống kẻ chết thì... cậu có nói quá không vậy? Tôi thừa nhận tập đoàn của cậu lớn mạnh hơn tập đoàn của tôi, nhưng, cạnh tranh mãi như vậy, giành giật lâu như vậy cũng đâu có ích gì. Vừa phải dè chừng nhau, vừa phải bỏ công sức lườm liếc nhau. Như thế thì vui lắm hả?

Lục Ngạn Thành chợt nhếch mép lên.

- Ồ! Vậy... ý cậu là gì đây? Muốn làm bạn hay là....

Trịnh Tấn Thăng bỗng nhiên lại nhướng mày, cảm giác tự tin đến lạ thường.

- Đúng. Tôi muốn làm đối tác với cậu. Tuy... cậu không thừa nhận chúng ta là bạn nhưng, chúng ta có cùng chí hướng, đây là một điều không thể phủ nhận. Nếu cứ làm đối thủ cũng chẳng có ích gì, thay vì vậy sao chúng ta không hợp tác với nhau để đưa tập đoàn lớn mạnh hơn, vươn xa ra thế giới hơn?

- Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đăm chiêu đó! Điều này thật sự rất có lợi đấy! Cậu nghĩ xem, tập đoàn của tôi không bằng cậu nhưng cũng không phải là nhỏ, nếu chúng ta hợp tác với nhau thì... sẽ lớn mạnh lắm đấy! Và chí hướng của chúng ta cũng có thể bay xa hơn! Cậu nghĩ sao??

Nói xong, Trịnh Tấn Thăng như sắp toả sáng, anh rất chắc chắn, cũng rất tự tin rằng... Ngạn Thành sẽ đồng ý cuộc làm ăn này. Vì.. anh ta là một người thế nào chứ? Hám lợi, hám tiền, cây vàng được đưa đến trước mặt... không lẽ anh ta lại ngốc nghếch đến mức từ chối lời đề nghị này!?



Lục Ngạn Thành chợt nhếch mép cười một tiếng rồi ngã lưng dựa vào thành ghế, thái độ có phần khinh bỉ.

- Cậu.... đang nói gì vậy Trịnh Tấn Thăng? Cậu bị ngu sao?

Hả!!?

Trịnh Tấn Thăng bị lời nói của anh ta làm giật thót, anh không hiểu.... anh ta đang nói gì cả.

- Cậu là đang xem thường Lục Ngạn Thành tôi sao? Không lẽ... không có cậu thì chí hướng của tôi sẽ không thành? Lí lẽ và những lợi ích mà cậu đưa ra vô cùng, vô cùng thoả đáng đấy. Nhưng... cho dù có cậu hay không thì tôi cũng sẽ phát triển được sự nghiệp của mình. Không cần cậu!! Vã lại... tôi càng không muốn chia lợi nhuận của mình cho bất cứ ai... muốn cùng hưởng lợi? Đừng hòng!!

Ha! Đúng là bá đạo. Bây giờ tôi mới biết cái gì là hám lợi thật sự. Tự mình cố gắng đến chết rồi tự mình hưởng hết. Phải... cậu cứ đâm đầu kiếm tiền đi... rồi chết luôn, tuyệt tử tuyệt tôn, không có người nói dõi thì xem xem.... cậu kiếm được nhiều tiền như vậy là để làm gì!?

Trịnh Tấn Thăng hừ lạnh một tiếng, anh đứng dậy định bỏ đi. Nhưng, nhớ đến việc gì đó, anh chợt khựng lại.

- Cậu có độc ác, bá đạo và lạnh lùng trong công việc ra sao tôi cũng không quan tâm. Nhưng... tôi nghĩ về việc khác thì cậu nên... tích đức một chút đi! Đừng để cho con ác quỷ thù hận kia điều khiển cậu! Tha cho cô ấy đi! Dù gì thì cô ấy... cũng là một người phụ nữ đáng thương và bất hạnh. Thương hoa tiếc ngọc một chút đi!!

- Mà... cô ấy chết chưa vậy? Đừng nói là cô ấy đã bị cậu hành hạ đến chết đi sống lại rồi nha!?

Cảm giác như mình nói hơi nhiều rồi nên anh vuốt tóc lên thở dài một tiếng.

- Tôi cũng chẳng có ý gì. Cũng không phải nhiều chuyện. Tôi cảm thấy... lần đó... cô ấy đã tạo cho tôi một ấn tượng vô cùng khó quên. Một người phụ nữ... vô cùng mâu thuẫn, vừa yếu đuối vừa kiên cường nhưng... cũng rất bá đạo. Cô ấy... thật sự là một cô gái rất mạnh mẽ, cô ấy có thể cắn răng chịu đựng đến bây giờ... thật sự... đã là một kì tích rồi! Và thú thật... tôi rất có hứng thú với cô ấy, nếu cậu không cần thì có thể tặng cho tôi, tôi... sẽ không khách sáo mà từ chối đâu.

Cậu ta... nói nhiều như vậy chỉ vì một cô gái mới gặp mấy lần!? Còn hứng thú với cô ta?? Thì ra... cậu ta cũng giống như Tịnh Huy và Đỗ Tường An, bị cô ta mê hoặc!

Nghe Tấn Thăng khen Tịch Nghi như vậy, Lục Ngạn Thành không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu và bực mình. Anh nhăm mặt cười lạnh băng rồi lườm Tấn Thăng.

- Đừng mơ, cô ta... là tì nhân của tôi. Bất cứ ai cũng không được cướp!



Cảm nhận được luồng sát khí vô tận, Trịnh Tấn Thăng càng tỏ ra vô tư, không có gì.

- Tôi chỉ nói vậy! Không hiểu sao lòng thương cảm của tôi bỗng nhiên phát tán! Nhưng, tôi không hề nói đùa đâu... kẻ đào hoa như tôi... thật sự không nhìn nỗi một cành liễu bị bẽ vụn. Tha được... thì tha đi! Liên Tịch Nghi đó... thật sự là một cô gái vô cùng khó tìm quanh những kẻ giàu có, nắm trong tay quyền lực như chúng ta.

Nói xong, Trịnh Tấn Thăng không dám ở lại đây thêm nữa vì... ánh mắt đáng sợ đó cứ không ngừng đâm vào anh từng nhát. Nếu còn ở lại thì... chắc anh không còn toàn thây để trở về!

Cạch!!

Trịnh Tấn Thăng vừa đi, căn phòng liền trở nên âm u khó tả. Cảm xúc trong Lục Ngạn Thành cũng rất kì lạ.

Tức giận!..

Phẫn nộ!...

Bực dọc!..

Khó chịu!..

Những cảm xúc kì lạ đó bỗng nhiên lại ập đến anh ta không có bất kì lí do nào! Và ngay cả anh ta cũng không hiểu rõ chính mình ở hiện tại là như thế nào.

- Cô cũng hay thật đó Tịch Nghi! Tôi không ngờ đến cô lại giỏi đi quyến rũ người khác như vậy! Ngay cả một tên có kinh nghiệm tình trường dài hàng trăm cây số như Trịnh Tấn Thăng mà cũng mắc bẫy! Cô... quả là lợi hại!

- Phải rồi! Những cái tên chó chết từng nếm thử mùi vị lần đầu của cô chắc là... phải dư hương, lưu luyến không quên nhỉ!?

Anh siết chặt tay lại, chỉ hận không thể một tay lật đổ cái bàn này!