Lục Thiếu! Anh Đừng Tàn Nhẫn Với Tôi Như Vậy!

Chương 58



Tịch Nghi đang đứng ở cửa sổ ngơ ngẩn nhìn bầu trời đêm, thì thầm cổ vũ bản thân mình.

- Sẽ nhanh thôi! Chắc anh ta sẽ nhanh giết mình, mình... sắp được tự do rồi.

Đột nhiên...

Rầm!!

Cánh cửa được mở ra một cách hung tợn làm cô giật thót cả mình. Nhìn thấy anh, cô lặng người, thu ánh mặt lại để che giấu sự sợ hãi, căm phẫn trong đáy mắt.

Rầm!!

Anh ta đóng cửa lại, từ từ tiến tới cô như muốn ăn tươi nuốt sống.

Gần quá! Chỉ một mét nữa! Anh ta... rốt cuộc định làm gì?

Tay Tịch Nghi không ngừng run rẩy, con quái vật đáng sợ đó khiến cô nghẹt thở và sợ hãi đến mức muốn nổ tung.

Nhưng chợt, anh ta lại rẽ hướng ngồi xuống giường.

May quá!

Tịch Nghi thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi.... cô còn không dám hít thở, vì hiện tại trong căng phòng này... có mùi sát khí ghê quá. Anh ta cứ im lặng không nói gì càng khiến cho mọi thứ trở nên âm u, sấm chớp. Và... Tịch Nghi càng thêm bất an, bởi, cô không biết anh đang muốn làm gì, đang suy nghĩ điều gì.... cái gương mặt vô cảm như bức tượng đó... quả là kinh hãi.

Thời gian cứ thế mà đóng băng trong mười phút.

Và mười phút này... tâm trạng của Lục Ngạn Thành vô cùng kì lạ. Anh không hiểu nổi tại sao mình lại tức giận vì sự quan tâm của Trịnh Tấn Thăng dành cho người phụ nữ mà anh kinh tởm ban sáng. Anh càng không rõ, tại sao mình lại dành thời gian bực dọc vì chuyện đó cả ngày. Và anh như không điều khiển được bản thân mình, tức giận xông vào phòng Tịch Nghi, là sao?

Cơn hỗn loạn trong anh vẫn không ngừng nổi lên, đột nhiên, anh lại phá vỡ nội tâm của mình và bầu không khí tĩnh lặng bằng một tiếng cười.



- Ha!!

Nó... như một lời tự giễu, cũng như một thái độ khinh bỉ đối với cô gái đang run rẩy đứng cạnh cửa sổ.

Bị cái nhếch mép của anh làm cho giật mình, Tự Ninh cuối cùng cũng dũng cảm lên tiếng.

- Anh... anh còn muốn ở đây bao lâu? Đã mười phút rồi!? Rốt cuộc anh đang muốn làm gì?

Anh không trả lời gì, chỉ từ tốn lấy điếu thuốc ra và châm lửa. chỉ rít một hơi rồi phả ra làn khói trắng cũng đủ khiến người ta rơi vào khoái cảm.

Nhưng còn Tịch Nghi....

- Khụ! Khụ! Khụ! Khụ!

.... thì lại ho sặc sụa như một người bị bệnh lao.

- Hừ! Giả vờ!? Suốt ngày chỉ biết tỏ ra thuần khiết để quyến rũ người khác! Chỉ là khói thuốc thôi mà! Cần gì ho như sắp chết vậy? Đừng nói với tôi... là cô chưa từng phục vụ những tên nghiện thuốc nha!?

Anh khinh bỉ cô đến mức làm chính bản thân mình tức giận, quăng điếu thuốc xuống sàn, anh giẫm đạp trong sự phận nộ.

Rồi.... nhìn thẳng vào ánh mắt yếu đuối của cô bằng sự lạnh lùng và kinh tởm vô đối.

- Ý... ý anh là sao? Anh đang xem tôi là loại người gì? Nếu anh xem tôi là một con ả điếm thì.... xin lỗi, có lẽ tôi phải đính chính lại với anh. Tôi - Liên Tịch Nghi, chỉ là phục vụ ở nhà hàng, chứ không phải là vật chơi đùa hay bán thân cho bất kì ai.

Đây là lần đầu tiên cô dám bạo gan phản bác lại lời nói của Lục Ngạn Thành như vậy, khác với sự nhẫn nhịn và mặc kệ của trước kia. Có lẽ... cô vẫn muốn giữ lại một ít trong sạch cho bản thân.

Nhưng, cô không biết những lời nói đó đã khiến cho Lục thiếu tức giận. Anh ta thật không có cách nào không xem thường cô, vì anh ta đã đinh ninh trong đầu rằng... cô là loại phụ nữ thích đi quyến rũ đàn ông. Nên... những lời nói này chẳng khác nào những lời của một kẻ mặt dày, giả tạo, vô sỉ và kinh tởm đến mức khiến người ta phát rồ.

- Ha ha! Thế sao??!



Anh ta cười một cách chán ghét và lười biến rồi hỏi cô bằng một giọng điệu... chê bai.

- Đúng!

Cô bấu chặt tay vào váy, gắng gượng nói ra lời khẳng định, dù... cô đang run rẩy không ngừng.

- Ha ha ha ha! Cô nói xạo kém thật đấy! Rõ ràng ra trước mắt còn muốn chối!

Anh cười phá lên rồi đột nhiên nghiêm túc đến đáng sợ. Song, anh ta ùi vào trong, ngã lưng vào thành giường một cách thong thả và thoải mái nhất, dang rộng tay ra, anh nhếch mép.

- Không phải cô giỏi quyến rũ đàn ông lắm sao? Nào! Tới đây!

- Rốt cuộc... anh đang muốn làm gì? Đừng bắt tôi phải đoán mò nữa.

Cô có phần tức giận, nhưng vẫn lẫn trong đó sự e ngại, không dám quát vào mặt anh ta.

- Có giả vờ như vậy có cảm thấy nhàm chán không? Rõ ràng là hiểu nhưng cứ tỏ ra là mình không biết gì cả, mình vô tội.

- Tôi cũng không biết... là mấy người đàn ông giở hơi đó làm sao mà bị cô quyến rũ nữa.

- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Thật tởm lợm! Cho dù cô có tỏ ra đáng thương, thuần khiết và yếu đuối đến cỡ nào... tôi cũng không mắc bẫy đâu. Nhưng tôi thích thể loại mạnh bạo mà cô đã sử dụng với Đỗ Tường An và Trịnh Tấn Thăng. Tôi muốn biết... cô đã quyến rũ họ bằng cách nào!

- Lại đây! Đến mà quyến rũ tôi đi! Nếu cô khiến tâm trạng tôi tốt thì biết đâu.... tôi có thể... cho cô đi thăm mộ phần của ba mẹ cô... một ngày.

Mộ phần! Nghe anh ta nói vậy thì cô chợt nhớ đến.... cô vốn... còn không biết mộ của ba mẹ cô ở đâu. Cũng không biết... họ có được chôn cất một cách tử tế hay không.

Nhưng... quyến rũ! Ý anh ta là... muốn cô bò lên giường anh ta... bò lên... người anh ta? Không! Không được!

Ấy mà..... dù sao mình cũng là con của ba mẹ, nếu biết mà vẫn làm lơ thì... có phải là bất hiếu? Mình... muốn biết nơi ba mẹ đang yên nghỉ, muốn quét dọn mộ phần cho họ, thăm cúng, đốt một ít nhang, muốn cho họ biết... con gái của họ đã lớn đến cỡ nào rồi. Đặc biệt là... hiếm hoi lắm... anh ta mới cho cô cơ hội ra khỏi nơi quái quỷ này.... Thế nhưng... mình lại... không muốn... không muốn trở thành một người phụ nữ đê tiện, không muốn trở thành loại người mà mình luôn ghét nhất.