Sau khi phát hiện ra Tự Ninh không còn ở trong nhà kho thì Lục Ngạn Thành đã tức tốc lệnh cho người đi tìm Tịch Nghi, gấp đến mức không còn thời gian để hỏi tội Tịnh Huy.
...----------------...
Một khoảng thời gian sau, sau khi Tự Ninh đã thăm hỏi xơ và các bạn nhỏ xong thì cô nhanh chóng tạm biệt họ và rời khỏi viện mồ côi vì cô sợ, nếu cô ở lại lâu hơn nữa thì... sẽ không nỡ rời đi.
Nhưng, vừa đi lang thang trên đường được vài phút thì trời lại đổ mưa to. Ồ! Thì ra bầu trời đẹp đẽ đầy mây trắng xoá lúc nãy là dự báo cho cơn mưa bất chợt này sao!
- Thì ra mọi thứ trên đời này đều không phải do tự nhiên mà đến.
Tâm trạng của Tịch Nghi vốn đã không tốt vậy mà cơn mưa này lại còn kéo đến khiến cho lòng Tịch Nghi thêm nặng trĩu, đau đớn, tuyệt vọng càng thêm tuyệt vọng.
Lúc này cõi lòng nhỏ bé của cô cứ không ngừng quặn đau, cơn mưa buồn này dường như đã thấm sâu vào tim cô. Ngay lúc này đây, cô cũng không phân biệt rõ được đâu là mưa đâu là nước mắt nữa rồi, nó trộn lẫn vào nhau cũng như cái tâm trạng hỗn độn này của cô.
Tịch Nghi khóc nức, đứng hình dưới mưa một hồi lâu, song, cô tuyệt vọng ngồi úp mặt khó trong mưa.
Một cô gái mỏng manh ngồi khóc trong cơn mưa phủ trắng xóa, cảnh tượng này trông lãng mạn như tranh vẽ nhưng lại chất chứa đầy bi thương đáng sợ.
...----------------...
Khi đã khó đã rồi, mệt rồi, cô bắt đầu đi lang thang như cái xác không hồn, từ bước, từ bước, cô chậm chạp bước đến đứng trên một cây cầu.
Tịch Nghi đưa mắt nhìn chầm chầm xuống dòn nước chảy xiết, lòng đầy tuyệt vọng. Cô không hề nghĩ rằng hôm nay mình sẽ thoát khỏi anh ta càng không cầu mong rằng hôm nay mình sẽ được sống sót, đương nhiên... cũng chẳng dám nhìn ngó đến tương lai. Hiện tại... trong đầu cô, trong lòng cô chỉ hướng đến cái chết đáng khinh. Cô chỉ muốn gieo thân mình xuống dòng nước chảy xiết kia, kết thúc một cuộc đời bi tráng, đáng thương không có lối thoát này.
Tịch Nghi đã bị cuốn vào một không gian đầy sự trầm cảm, dường như có ai đó ở đằng sau đang thúc giục "Chết nhanh đi Tịch Nghi! Cô chết rồi thì sẽ được giải thoát thôi".
Theo lời thúc giục đó, lí trí của Tịch Nghi bắt đầu mơ hồ, chân cô dần bước lên thành cầu, một chân rồi... hai chân, chốc lát cô đã ngồi trên cái thành cầu cao cao đó, là nơi có lẽ sẽ kết thúc cuộc đời cô, bây giờ chỉ cần cô nhảy xuống thì....
...----------------...
...
...----------------...
Ngồi một hồi lâu, chợt Tịch Nghi lại nở một bụ cười ma mị.
- Tạm biệt!!
- Á!!!!!
- Buông tôi ra...
- Cô bị điên sao? Cô làm gì vậy??
Là Lục Ngạn Thành, anh ta vừa nhìn thấy cô đã nhanh chân chạy đến ngưng xém nữa là không kịp.
Cơ mà... sao trông anh ta lại... lo lắng và tức giận đến vậy?!
- Anh buông tôi... buông... tôi..
Không hiểu là do kích động hay thế nào, Tịch Nghi vừa mới vùng vẫy được một lúc thì đã ngất xỉu.
- Đúng là phiền phức!!
Miệng thì ghét bỏ nhưng chưa gì mà anh ta đã bế cô đi, dáng vẻ... có hơi gấp gáp. Rốt cuộc là anh ta đang có ý đồ gì?!
...----------------...
Cứ tưởng anh ta làm người tốt thì sẽ làm cho tròn, nhưng không, anh ta lại đưa cô vào nhà kho, quăng cô nằm dưới sàn đất lạnh mặc cho người cô vẫn đang ướt sũng.
...----------------...
Anh ta cứ ngồi ở đó thản nhiên như thế, cho đến khi cô tỉnh dậy rồi làm loạn.
- Lục Ngạn Thành, sao anh không để tôi chết luôn cho xong!?
Bộp! Bộp! Bộp!
Anh ta đột nhiên lại vỗ tay, gương mặt chữa đầy sát khí.
- Cô nói hay lâm đấy! Bỏ trốn thì nên phạt chứ, nhưng... tôi có hình phạt hay ho hơn là chết rất nhiều.
Anh ta vừa nhoẻn miệng cười nham hiểm vừa hất tay ra lệnh.
Chốc sau, hai người đàn ông cao lớn bước vào, họ không nói không rằng gì cả, bỗng nhiên bước lại chỗ cô... không ngừng... không ngừng khống chế rồi... xé toạc áo của Tịch Nghi ra.
- Không! Các người làm gì vậy? Tránh xa tôi ra!! Không! Không! Không! Tránh ra! Lục Ngạn Thành, đồ cầm thú! Đồ cầm thú, anh giết tôi đi!! Giết tôi đi! Làm ơn đi! Hãy tha cho tôi!!
Mặc cho Tịch Nghi có la hét, có kháng cự, có cầu xin, anh ta vẫn cứ lạnh lùng đặt tay lên cằm nhắm mắt bình thản ngư không có bất kì chuyện gì xảy ra quanh anh ta vậy. Tàn ác đến tột cùng!!
- Được rồi!
Đến một thời điểm nhất định anh ta mới lên tiếng.
Và lúc anh ta kêu dừng lại thì cũng là lúc khắp người cô run rẩy, giọng cũng khàn, quần áo cũng đã trở nên rách rưới để lộ thân thể trắng nõn nà có đầy vết sẹo của cô.
Song, anh ta rời khỏi chỗ ngồi của mình, bước đến nâng cằm Tịch Nghi lên.
- Cảm giác thế nào? Thích chứ!!
Tịch Nghi run rẩy sợ hãi lùi lại phía sau.
- Anh là đồ biến thái, đồ cầm thú!! Anh giết tôi đi!!
- Giết!? Đương nhiên... cô đáng giết! Nhưng cô chết quá dễ dàng thì tôi không hả giận được, vì thế... cô phải sống không bằng chết, phải sống để làm thú vui, làm trò tiêu khiển cho tôi!!
Độc ác, tàn bạo, lạnh lùng, đây vẫn chưa phải là những từ để tả người đàn ông không bằng cầm thú này đâu, vì anh ta còn đáng sợ hơn cả vậy.
- Tại sao chứ??
Nước mắt cô rơi lã chã, lòng cô cảm thấy ấm ức vô cùng, cô không nghĩ rằng... mình nên chịu những thứ đáng sợ như thế.
- Tôi đã làm gì sai?? Tại sao ngay cả việc sống chết của bản thân mà tôi cũng không có quyền quyết định? Anh tha cho tôi đi được không? Anh không thả tôi ra cũng được, nhưng xin anh hãy cho tôi được giải thoái!!
Anh ta nhếch mép.
- Ha! Vậy thì cô đi hỏi ba mẹ của cô, đi trách ba mẹ của cô mới đúng! Bọn họ mắc nợ nhà họ Lục thì cô chính là người nên gánh!! Thế nên... đừng bao giờ hỏi tôi những điều ngu ngốc như "tại sao" nữa.
Thật vô lí! Anh ta hận cô thì giết cô là được rồi, tại sao phải giữ lại lâu như thế, không cảm thấy chướng mắt, bực bội, phiền phức sao?
- Thế... anh có hận ba mẹ anh được không? Anh có thể hận họ... đã bỏ rơi anh lại cõi đời này không?
Tịch Nghi hỏi anh câu này khiến anh phải im lặng vì... làm sao có thể chứ.
- Tôi không biết câu trả lời của anh là gì, nhưng tôi thì không. Tôi không hận họ mà người tôi hận là anh, chính anh đã mang thù hận của cá nhân anh mà áp đặt lên người tôi, vì cái gì chứ? Vì cái gì mà tôi phải chịu tù túng trong cái hoàn cảnh thế này?! Hơn nữa, anh cứ ôm chặt mối thù này... vui không hả??! Anh biến thành một kẻ như ngày hôm nay, chỉ biết có thù hận để vươn lên, chỉ biến có thù hận để đi đến tương lai, vì thù hận mà cố gắng, tôi hỏi anh, thoải mái không?? Thế sao anh không thử buông bỏ, tha cho người cũng là mở ra một con đường mới cho bản thân của mình?!
Bị Tịch Nghi nói trúng tim đen, anh ta mím chặt môi, siết chặt tay ép bản thân mình nói không phải, ép bản thân mình phải tức giận, phải phẫn nộ để phủ nhận những gì cô nói là sai.
- Cô đừng có nói nhảm nhí nữa, cô nghĩ cô là ai, có đủ trình độ để giảng đạo lí cho tớ i hay sao? Đừng quá đề cao bản thân, cô hãy ngoan ngoãn làm một tù nhân của tôi đi.
Anh ta lườm Tịch Nghi bằng một ánh mắt lạnh lẽo đến buốt giá, có cảm giác... đáng sợ và u tối vô cùng.
Rồi anh ra lại gằn giọng xuống ra lệnh cho những tên vệ sĩ.
- Đưa cô ra lên phòng nhốt lại, bỏ đói ba ngày. Tốt nhất là canh chừng kỹ... đừng để cô ta lại chạy thoát, nếu không... các người cũng đừng hòng sống.
- Lục Ngạn Thành!! Anh cho tôi đói chết thì càng tốt!!
Tịch Nghi trừng mắt với Lục Ngạn Thành với một sự căm phẫn và tuyệt vọng tột cùng, cô không hiểu, tại sao anh ta lại phải cố chấp như vậy.