Bị bỏ đói đã ba ngày, Tịch Nghi đã mệt mỏi lả người nhưng cô trông vẫn còn rất bình thường, tâm trạng không buồn cũng chẳng vui. Lúc nào cô cũng đứng bên cửa sổ nhìn ra bầu trời trong xanh và những khóm hoa ở dưới lầu. Thật ra Tịch Nghi là một người rất rất thích hoa, cô nhìn ngắm rồi vươn tay ra muốn chạm vào nó nhưng hiện tại.... mọi thứ đối với cô sao lại xa vời đến thế!? Bây giờ cho dù cô có muốn ăn cũng phải chờ đợi người khác cho phép, nói chi là sự tự do quá giản đơn.
...----------------...
Cũng lúc đó, một góc dưới vườn.
- Lục thiếu! Tôi đã tìm được vài cô gái hợp ý anh! Anh xem thử đi, có lẽ ngoại anh sẽ thích!
Lục Ngạn Thành xem vội vài tấm hình mà Tịnh Huy đưa rồi chợt nhìn lên cao, vô tình anh nhìn thấy Tịch Nghi đang đưa tay như muốn chạm đến những bông hoa rực rỡ trong vườn, thế là... đột nhiên anh lại có một suy nghĩ.
Cô gái này... thật ra cũng không tồi, là một cô gái ngoan. Ha! Xem ra cô tù nhân như cô cũng có ích đấy, tôi cứ tưởng là không có chỗ để dùng tới chứ.
- Không cần nữa đâu, tôi đã tìm thấy một cô gái vừa ý rồi!
Tịnh Huy có chút ngạc nhiên, cũng có chút tò mò nhưng anh im lặng không dám hỏi.
- Phải rồi! Cô ta rất thích hoa đúng không? Cậu kêu người sắp xếp hàng ngày đều mang hoa lên cho cô ta đi!!
- Cô ta? Ý của anh... là ai?!
Cũng không hiểu là lúc này Tịnh Huy đang giả ngốc hay là ngu thiệt nhưng mà... Lục Ngạn Thành đã bắt đầu nổi giận.
- Còn ai chứ? Cô ta đấy!!
- Phải rồi! Cậu còn một bản dự án chưa làm xong phải không? Hai ngày nữa đưa cho tôi xem thử.
Hả? Không phải chứ!?
- Lục thiếu! Anh có nhầm rồi không? Không phải bạn dự án đó một tháng nữa mới cần đến sao??
Lục Ngạn Thành nghiêm mặt, giọng cũng có hơi hung dữ.
- Cậu đừng tưởng chuyện lần trước như vậy là xong. Cậu đã bắt đầu gan dạ rồi đấy, không có lệnh của tôi mà cậu dám thả cô ta. Hình phạt này chỉ là một hình phạt cảnh cáo thôi, tốt nhất đừng tái phạm.
- Sẵn tiện, tôi cũng muốn nhắc nhở cậu, lòng tốt của cậu rất đáng quý đấy, nhưng, đừng bao giờ xen vào chuyện của tôi!!
Tịnh Huy mím chặt môi, anh cũng định im lặng nghe theo rồi, cơ mà... lại không nhịn được mà hỏi Ngạn Thành một câu.
- Anh không thấy cô ấy rất đáng thương sao?!
Sau câu hỏi đó của Tịnh Huy, anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô gái ở trên lầu, nhìn vào đôi mắt không hồn, chất chứa đầy sự tủi nhục kia của xô ấy thì lòng anh chợt thoáng qua một sự dao động nhẹ, nhưng rồi... ánh mắt anh ta.. lại buốt giá.
- Có sao? Tôi cảm thấy cô ta... đáng chết mới đúng.
...----------------...
Cạch!!
Quản gia nhẹ nhàng mở cửa rồi đem vào phòng của Tịch Nghi hai lọ hoa, nhưng... lại là hai lọ hoa đã héo úa.
Song, cô ta cất giọng giễu cợt.
- Nghe nói mấy hôm trước cô đã bỏ trốn hả? Đã trốn ra được rồi sao lại không tự giải thoát cho bản thân mình vậy? Sống trên cõi đời này... còn ý nghĩa gì không?
Rồi cô quản gia đó nhanh chóng rời đi với một thái độ chán ghét.
Lạch cạch!!
Tịch Nghi đi đến nhìn chằm chằm vào hai lọ hoa héo rồi tự nhiên lại cất lên những lời thê lương.
- Hoa khi đã tàn thì không ai cần nữa phải không? Cũng như mình... một người bị kìm hãm không đáng quan tâm! Hoa không toả được hương sắc thì bị vứt, còn mình... cho dù có thế nào cũng chỉ là một món đồ bỏ đi, ha, số phận đã an bài... kiếp này... củi có thể bị xiềng xích.
Nhìn hai lọ hoa một chốc rồi cô đem nó đặt vào một chỗ thật đẹp để trang trí như nó là những đoá goa tươi đang nở thắm.
Nhưng... có hai lọ hoa này, bỗng dưng vầu không khí lại trở nên u ám đến khó hiểu, căn phòng cứ thế mà bị chìm vào sự lạnh lẽo, đầy chết chóc tang thương không kém gì địa ngục, ảm đạm... đến tận cùng.