Khi Lục Ngạn Thành và Liên Tịch Nghi vừa bước vào bữa tiệc thì lão phu nhân đã trông thấy hai người, bà vui vẻ nhanh chóng bước đến và nắm lấy bàn tay của Tịch Nghi, triều mến hỏi.
- Cháu gái! Cháu chính là bạn gái của A Thành nhà bà sao?
Tịch Nghi nhẹ nhàng mỉm cười còn Lục Ngạn Thành thì bất lực phàn nàn.
- Bà à! Đừng có gọi cháu như vậy chứ! Cháu cũng đâu còn nhỏ!
Lão phu nhân nhướng mày.
- Thế sao? Vậy... thì gọi là bảo bảo là được chứ gì?!
Lục Ngạn Thành cười bất lực thở dài, Tịch Nghi thấy anh như vậy thì có hơi bất ngờ vì... từ trước đến giờ cô chưa bao giờ thấy anh lại có cái thái độ dịu dàng đến vậy. Từ ánh mắt đến lời nói đều khác xa Lục Ngạn Thành tàn bạo thường ngày, cũng không giống một Lục Ngạn Thành nghiêm túc trên TV mà là..... một kiểu cảm giác ấm áp rất kỳ lạ, lạ đến mức khiến cô phải ngơ người ra.
- Phải rồi, cháu gái! Cháu tên gì vậy? Đã quen với thằng nhóc này được bao lâu rồi? Nó... có anh hiếp con không?
Ngay cả bà ngoại của anh ta cũng vô cùng thân thiện và dễ gần, không hề giống một lão phu nhân mặt lạnh, quý phái mà cô tưởng tượng ra.
- Cháu tên là Liên Tịch Nghi ạ! Thật ra cháu và anh Thành đã quen nhau được hơn bốn tháng rồi, từ khi quen biết anh ấy đến nay..... anh ấy... đều rất quan tâm đến con!
Nhìn dáng vẻ tự nhiên khi nói chuyện của Tịch Nghi, Lục Ngạn Thành chợt nhếch môi cười lạnh pha một chút gì đó gọi là... khinh thường.
- Thế sao? Vậy thì tốt! Chứ nó mà dám ăn hiếp một cô gái xinh đẹp, dễ thương như con thử xem! Nếu có thì con cứ việc mách với bà, bà sẽ cho nó ăn đòn nhừ xương luôn!!
Tịch Nghi nghe bà nói vậy thì khẽ cười, trong lòng có chút gì đó cay cay, phải chi mà cô có thể làm như bà nói.
- Ngoại à! Ngoại có ưng ý với cô bạn gái này của con không? Cô ấy... rất tốt đúng chứ?
Nhìn ngoại của anh cứ cười nãy giờ là biết.
- Ừm! Ngoại rất ưng, Tịch Nghi thật là một cô gái tốt. Con bé chịu làm bạn gái của con chính là phúc của con, con phải trân trọng đấy! Đừng có mà đến quán bar rồi tìm những cô gái lẳng lơ không biết quý trọng thân thể kia nữa.
Nói chuyện một lúc thì ngoại chợt nhớ ra.
- Này! Quà mừng thọ của ngoại đâu?
- Ơ kìa! Cô ấy không phải là một món quà vô giá rồi sao?
Ngoại lườm anh!
- Biết mà! Biết mà! Biết thế nào ngoại cũng sẽ đòi quà như một đứa trẻ. Đây, quà của ngoại, bên trong cái hộp quà to này là một cái gối massage. Có thích không?
Ngoại liếc nhìn Lục Ngạn Thành rồi cười, ý của ngoại là... "ngoại rất thích".
- Phải rồi! Hai đứa đang sống chung sao??
Câu hỏi này Tịch Nghi không biết trả lời như thế nào nên đành nhìn sang Ngạn Thành nhờ anh trả lời giúp.
- Đúng vậy, con và cô ấy đã sống chung với nhau rồi. Bây giờ cặp đôi nào khi yêu nhau cũng sống chung, đương nhiên, tụi con cũng sẽ không thua bọn họ.
Lục Ngạn Thành chợt nắm lấy tay Tịch Nghi và nhìn cô bằng một ánh mắt dịu dàng đến khó tin làm cô giật mình, xém nữa là lộ.
- Sống chung thì tốt! Như vậy thì có Tịch Nghi quản con giúp bà, bà cũng yên tâm hơn.
- Đúng rồi, Tịch Nghi, con đi với bà, bà phải đi khoe với mấy bà bạn mới được. Sắp có cháu dâu rồi, vui quá!!
Cứ thế mà Tịch Nghi bị lão phu nhân kéo đi. Trước khi đi, Lục Ngạn Thành còn lạnh nhạt mấp máy môi với cô "Nên nói thì nói, không nên nói thì đừng nói".
...----------------...
Một lúc sau, cả bữa tiệc đều đã biết được Lục Ngạn Thành đã có bạn gái và còn sắp lấy cô gái đó làm vợ vì... bà ngoại anh cứ không ngừng giới thiệu với mọi người "Đây là cháu dâu tương lai của tôi".
- Lục tổng! Chào anh nha! Lâu ngày không gặp khi gặp lại thì anh đã có "nóc nhà" rồi. Nhưng chúc mừng anh, cô ấy thật sự rất xinh, lại còn dễ thương, đáng yêu và hiểu chuyện, thật sự rất hút mắt. Anh phải bảo bọc, giữ gìn cho tốt vào, loại phủ nữ mỏng manh như vậy... cho dù là người đàn ông nào nhìn thấy cũng muốn bảo vệ đấy!
- Ha! Cảm ơn.
Lục Ngạn Thành nghe những lời chúc này từ nãy đến giờ nên đã bắt đầu bực mình.
- "Nóc nhà"? Hừ! Còn có người dám làm "nóc nhà" của Lục Ngạn Thành này nữa sao? Hơn nữa, cô ta xinh đẹp, đáng yêu, dễ thương ở chỗ nào chứ? Cô ta cũng chỉ là một mảnh giẻ rách không đáng một xu mà thôi!
Lục Ngạn Thành vừa lầm bầm vừa bực bội nhìn sang Liên Tịch Nghi, tưởng chừng như anh sẽ liếc cô ấy bằng ánh mắt sắc lạnh, cơ mà... đột nhiên ánh mắt anh lại dịu lại một cách bất ngờ.
- Nhưng... phải công nhận một điều là... cô ta thật sự rất ngoan, cũng rất biết cách diễn kịch, không bao giờ biểu lộ ra những thái độ thừa thãi.
Rồt chợt, anh lại nghe thấy những người kế bên anh xì xầm.
- Đó là bạn gái của Lục tổng đấy! Trông cũng xinh đấy, nhưng... không biết là tiểu thư của thế gia giàu có nào.
- Ôi! Nhìn cưe chỉ của cô ta kia kìa, có cái thần thái nào giống một cô tiểu thư đâu. Ăn nói nhỏ nhẹ đấy, nhưng tay chân thì khép nép, ngay cả ly rượu cũng không biết thưởng thức như thế nào cho đúng, nhìn có khác nào một con nhỏ nhà quê thấp kém.
- Haiz! Chắc là Lục tổng nhặt về từ lề đường vì thương tình. Không thì cũng là loại... cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Lục Ngạn Thành bình tĩnh nghe một lúc rồi tự nhiên lại nổi đoá, anh chậc lưỡi bước đến trước mặt bọn họ, lạnh giọng.
- Mấy vị tiểu thư này! Xin lỗi vì đã gian đoạn cuộc nói chuyện, nhưng, bàn tán sau lưng người khác đủ chưa?
- Các người thắc mắc về thân phận của bạn gái tôi đến vậy sao? Được, vậy tôi sẽ bật mí cho các người biết, cô ấy vốn chỉ là một đứa trẻ mồ côi có xuất thân từ cô nhi viện thôi!
- Nhưng vậy thì đã sao? Tôi thích cô ấy và bây giờ cô ấy là bạn gái của tôi, ai dám có ý kiến?!
Bọn họ bị Lục Ngạn Thành dằn mặt một phát thì nín câm, không dám hé ra nửa tiếng, đến khi anh ấy lạnh lùng quay lưng bỏ đi rồi thì họ mới xôn xao.
- Không phải chứ? Bạn gái của Lục tổng vậy mà lại là một cô gái mồ côi xuất thân từ cô nhi viện?
- Sao Lục tổng lại thích một người con gái tầm thường như vậy chứ?!
- Aiza! Không phải là Lục tổng bị lừa rồi chứ? Những đứa trẻ mồ côi thường không được dạy dỗ đàng hoàng!