Lục Thiếu! Anh Đừng Tàn Nhẫn Với Tôi Như Vậy!

Chương 72



Bữa tiệc vẫn đang bình thường với những lời bàn tán về bạn gái của Lục Ngạn Thành, nhưng rồi sự chú ý lại bị chuyện qua một vấn đề khác từ khi chú của Lục Ngạn Thành bỗng dưng xuất hiện tại bữa tiệc.

Đúng, chính là chú của Lục Ngạn Thành - Lục Phó. Thật ra ông ta cũng là một nhân vật tầm cỡ trong giới kinh doanh, có tiếng tâm lẫy lừng. Nhưng đó không phải là điểm mấu chốt của những ánh những ánh nhìn, mà trung tâm của vụ việc chính là... giữa ông ta và Lục Ngạn Thành đã có xích mích từ lâu nhưng hôm nay lại chạm mặt.

Chú của Lục Ngạn Thành cũng thuộc con cháu của gia tộc nhưng lại không phải là con ruột của ông cụ Lục mà lại là một đứa con được ông cụ nhận nuôi dưỡng từ một người bạn quá cố.

Tuy là con nuôi nhưng ông cụ vô cùng cưng chiều, chăm sóc Lục Phó như là một đứa con ruột. Ba Lục Ngạn Thành là một người hiểu chuyện, tấm lòng cũng rất rộng mở nên hai người chung sống rất chan hoà, ba của Lục Ngạn Thành luôn thật lòng xem Lục Phó là anh mà đối đãi và Lục Phó có lẽ cũng vậy.

Mọi chuyện cứ thế trôi qua đến khi ông cụ mất và cả hai được chia gia tài. Từ khi được chia gia tài và không còn sự giám sát của ông cụ Lục thì... nhìn bên ngoài có lẽ Lục Phó vẫn tôn trọng và yêu thương ba của Lục Ngạn Thành đấy, nhưng thật ra đó chỉ là bày vẻ cho giới truyền thông và mọi người xem mà thôi, còn bên trong vốn đã trở mặt từ lâu.

Đến khi công ty của ba Lục Ngạn Thành đang đứng ngay bờ vực thẳm, bị chủ nợ bao vây tứ phía, khốn đốn chống chọi thì sự tàn nhẫn của ông ta càng bộc lộ rõ hơn. Mặc cho ba Lục Ngạn Thành có đến xin xỏ ông ta vẫn thờ ơ không tiếp, không những vậy còn tuyên bố phủi sạch quan hệ với ba của Lục Ngạn Thành, không muốn dính dáng gì đến người em đang khốn khổ này.

Cũng chính vì sự tồi tàn về mặt lương tâm, "ăn cháo đá bát" của người chú này nên Lục Ngạn Thành mới ghi hận ông ta. Lục Ngạn Thành trước kia không hiểu, bây giờ lại càng lờ mờ. Tại sao con người lại có thể tàn nhẫn đến vậy? Tại sao có thể vong ơn bội nghĩa đến như thế? Dù đã từng là người thân cũng có thể đâm sau lưng nhau, vậy anh có thể mở lòng ra tin ai được không??

- Lục Ngạn Thành! Lâu rồi không gặp! Nhớ lúc xưa ta còn ẵm bồng con trên tay, con còn chạy khắp sân đòi ta bế, vậy mà giờ.... Thời gian thấm thoát thôi đưa, cũng đã hơn chục năm, giờ con cũng đã có bạn gái rồi! Ngoại con trông vui lắm đấy!!

Lục Ngạn Thành hừ lạnh một tiếng rồi nâng ly rượu uống một ngụm.

- Ồ! Thời gian đúng là không chờ đợi một ai! Giờ chú cũng đã già rồi, thích nói mấy chuyện tình nghĩa cũ rích nhỉ?!

Lục Phó ông ta nhướng mày.

- Con... vẫn còn giữ chuyện năm xưa trong lòng? Vẫn còn hận chú đây? Ha! Cũng đã qua bao nhiêu năm rồi, lúc đó con xũng còn nhỉ mà nhớ dai ghê! Nhưng mà, con có hận thì chú cũng đành chịu, con nghĩ xem, không phải chú không muốn giúp ba con, nhưng dân làm ăn mà, ai lại muốn vây vào rắc rối đâu chứ!

Cung Thời Niên chậc lưỡi, tỏ vẻ bình tĩnh trong cơn thịnh nộ đang âm ỉ cháy.



- Chậc! Con cũng đâu nói gì, tiền là của chú, quyền giúp hay không cũng là do chú quyết định mà, không phải sao? Chỉ trách, ba con đã tin lầm người, tin lầm vào... con chó chết không có lương tâm!!

Chú của Lục Ngạn Thành nghe xong, hai mắt trừng lớn đỏ ngầu vô cùng giận dữ, nhưng rồi lại cười hững hờ.

- Mày!... Ha ha ha!! Con nói sao cũng được, chú xũng chẳng thèm chấp nhất người trẻ làm gì. Trẻ người non dạ nghĩ gì nói đó, nghĩ gì làm đó là chuyện bình thường, nhưng, con phải giấu cho kĩ vào, diễn thì phải diễn cho tròn vở kịch, chua thấy ngoại con rất ưng cô gái này, không khéo bà ấy mà biết thì sẽ thất vọng lắm. À! Nhưng chú sẽ giữ bí mật giúp con, con đừng lo!!

Ông ta nói bóng nói gió rồi quay lưng bước đi như không có chuyện gì khiến Lục Ngạn Thành vô cùng bực tức, bởi anh hiểu, ông ta vốn đang muốn uy hiếp anh.

- Hừ! Được lắm! Đúng là thương nhân, ông sở hữu một đôi mắt vô cùng tinh tường! Nhưng lương tâm... thì lại bị chó ăn. Tại sao lúc trước ba tôi lại mù quáng ưu ái, giúp đỡ ông để ông quay lưng như vậy chứ?!

Lục Ngạn Thành cảm thấy tức giận và uất hận trong lòng mà không kiềm chế được bản thân, không kiểm soát được lực tay mà bóp vỡ ly rượu khiến tay anh chảy máu làm cho những lời xôn xao càng lúc càng rầm rộ.

- Quả nhiên là mối quan hệ của họ không tốt.

- Là người một nhà mà sao vậy không biết!

- Nhưng suy ra ông chú này xũng quá đáng thật, chuyện năm xưa...

- Haiz!! Anh em trong nhà giao tranh, hãm hại lẫn nhau để giành tài sản, giành quyền thừa kế vốn là một chuyện như cơm bữa, huống hồ bọn họ còn chẳng phải anh em ruột.

- Chỉ tội cho Lục thiếu, còn nhỏ đã mất ba mẹ, nếu xưa Lục Phó chịu ra tay giúp đỡ thì mọi chuyện cũng không ra nông nỗi như vậy.

- Quả nhiên, không phải mình đối xử tốt với người ta thì người ta cũng đối xử tốt với mình. Đúng là lòng người... còn sâu hơn cả đại dương bao la.