Nhìn thấy tay Lục Ngạn Thành bị băng bó, Liên Tịch Nghi không khỏi thắc mắc, tại sao chỉ mới một lát mà tay anh ta đã bị thương!?
- Tay anh... sao vậy?!
Cung Thời Niên lạnh giọng, khó chịu bảo.
- Không sao!
Nhưng anh chợt nhớ ra rằng mình đang diễn kịch nên nhanh chóng thay đổi thái độ, dịu dàng với Tịch Nghi.
- À! Em không cần lo đâu, chỉ là bất cẩn thôi.
Sự lật mặt còn nhanh hơn lật sách này làm cho Tịch Nghi hơi sợ.
- Tịch Nghi, Lục Ngạn Thành của bà nhờ con chăm sóc nha! Con thấy không? Nó mới lành lặn đây mà giờ đã bị thương, bất cẩn như vậy, không để mắt đến là không được, phải không?!
Bà ngoại của Lục Ngạn Thành vui vẻ đặt tay của hai người vào nhau. Trong khi Tịch Nghi thì vô cùng khó chịu vì... phải lừa bà, nhưng biết làm sao bây giờ, đã diễn thì phải diễn cho trót.
- Dạ, bà cứ yên tâm giao anh ấy cho con! Nhưng Thành à! Anh thì sao? Anh... có nguyện ý để em bên cạnh chăm sóc anh không?!
Lời nói của Tịch Nghi làm Lục Ngạn Thành hơi bất ngờ, anh không ngờ cô gái này lại dám ăn nói bạo như vậy, không lẽ với bạn trai... thì cô ấy sẽ hồn nhiên như vậy? Liên Tịch Nghi ở hiện tại thật khác với tù nhân Liên Tịch Nghi của anh, không buồn bã, không ủ rũ mà còn nở một nụ cười rất rất tươi.
Nhưng rồi... sự ngạc nhiên ở đáy mắt Lục Ngạn Thành lại mấy đi một cách bất ngờ, thay vào đó là sự lạnh lẽo khó nhận ra. Sau tất cả, anh cảm thấy dù sao đây cũng chỉ là một vở kịch, người phụ nữ đáng yêu trước mặt cũng chỉ là thứ giả tạo, toàn là diễn trò.
- Được thôi, miễn là em không chê anh phiền, anh sẽ nguyện làm một chàng trai ngọt ngào, ngoan ngoãn để em chăm sóc và là một người đàn ông có bờ vai vững chắc cho em dựa dẫm..
Ồ! Nghe thật là thích nhỉ? Thế nhưng.....
...****************...
- Hôm nay ngoại cũng đã mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi, tụi con về đây!!
Lục Ngạn Thành vừa dịu dàng nắm chặt lấy tay Tịch Nghi vừa dịu dàng nói với ngoại mình.
- Được rồi, ngoại sẽ tự biết lo cho mình. Nhưng còn con kìa, phải chú ý một chút chứ! Giờ đã khuya, trời đã trở lạnh còn bạn gái con thì đang ăn mặc mỏng manh kia kìa!
Nghe lời nhắc nhở của ngoại, Lục Ngạn Thành ngoan ngoãn cởi chiếc áo vest ra khoác lên cho Tịch Nghi, thật dịu dàng và ấm áp, đến mức... có cảm giác như mọi thứ đều là thật!
- Vậy tụi con đi đây! Khi rảnh con sẽ về thăm ngoại.
- Nhớ dẫn Tịch Nghi về luôn nha!!
Lục Ngạn Thành mỉm cười, không nói gì, lặng lẽ nắm tay Tịch Nghi bước đi.
...----------------...
Tại bãi đổ xe ngầm của bữa tiệc.
- Cô làm gì vậy?
Lục Ngạn Thành lạnh lùng nhìn Tịch Nghi.
- Lên xe!
Tịch Nghi mơ hồ trả lời.
- Lên xe? Cô đùa với tôi sao? Ai lại muốn ngồi cùng xe với cô chứ? Diễn kịch cả bữa tiệc tôi đã sắp ngột ngạt chết rồi! Thật kinh khủng! Ô! Hay là... cô vẫn đang còn bị ảo giác? Tưởng mình... là bạn gái tôi thật chăng?!
Tịch Nghi im lặng, nhìn vào khoé miệng đang nhếch lên đầy khinh bỉ của Lục Ngạn Thành rồi chớp mắt vài cái.
- Không muốn đưa tôi về thì cứ nói thẳng, đâu cần mỉa mai người khác như vậy!!
Lục Ngạn Thành hừ nhẹ một tiếng rồi lên xe, định ra lệnh cho trợ lí khởi động xe thì đột nhiên...
- Áo của tôi!!
Tịch Nghi mình lấy chiếc áo vest xuống rồi đưa cho anh ta.
- Nhớ là phải trở về, đừng chạy trốn! Cô trốn không thoát đâu!!!
Brừm!!
Rồi anh ta đi mất, Tịch Nghi với đôi mắt lạnh như tuyết nhìn theo chiếc xe đang dần chạy xa.
- Hừ!! Những thứ giả tạo do con người diễn đúng là đáng sợ! Lúc nãy... vốn còn dịu dàng như thế...
Rồi Tịch Nghi nhìn xuống đôi chân đau nhói, sưng đỏ vì không quen đi giày cao gót của mình cười khẽ, xong thì bước đi khập khiễng một cách bất cần.
...----------------...
Trên xe.
- Lục thiếu! Biệt thự cách đây không quá xa cũng không gần nhưng... đi bộ thì... rất lâu đấy! Hơn nữa cô ấy còn mặc trên người bộ váy nặng nề và mang giày cao gót, vã lại... vã lại... trời đã khuya, gió... lạnh...
- Cậu chán công việc trợ lí này rồi chứ gì?!
Ánh mắt của Lục Ngạn Thành như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta.
- Không, không có!!
- Vậy thì tập trung láy xe!
Một lát sau, anh trợ lí lại nhiều chuyện lên tiếng.
- Lão phu nhân có vẻ rất thích cô ấy, vã lại, lão phu nhân cũng ra khoe đứa cháu dâu tương lai này cho mọi người biết, anh định thế nào? Không lẽ cứ vậy mà tuyên bố chia tay? Có phải là... giả quá rồi không?!
Lục Ngạn Thành cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ xe một lúc rồi băng lãnh cất giọng.
- Không hợp thì chia tay thôi, cần gì suy nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa, chỉ là cháu dâu tương lai thôi mà, đã quyết định được gì đâu.
Sự bá đạo này khiến anh trợ lí phải nín câm không nói được gì, dù cảm thấy sếp của mình không hiểu dù chỉ một chút về tình yêu.
...----------------...
Trong người không có tiền để bắt taxi, Tịch Nghi chỉ đành lê lết thân mình bước đi trên con đường tấp nập.
Bước chân càng lúc càng nặng trĩu vì chân cô càng lúc càng đau. Cuối cùng cô quyết định cởi giày cao gót ra quăng trên lề đường và đi chân trần.
Cứ thế mà cô như người mất hồn không ngừng bước đi, chợt.... không may cô lại vấp phải hòn đá và té ngã và không may hơn nữa...cô đã gặp phải một người bạn cũ.
- Ớ! Đây? Tịch Nghi? Là cậu sao??!
Đó là một người bạn nam của Tịch Nghi, lúc trước... đã từng tỏ tình với cô, nhưng cô đã từ chối vì bận học và không có thời gian yêu đương.
Không ngờ bây giờ lại vô tình gặp lại cậu ta trong hoàn cảnh thảm thiết thế này, Tịch Nghi biết giấu mặt đi đâu đây??
- Xin lỗi, tôi không phải Tịch Nghi! Cậu nhận lầm người rồi!!
Song, Tịch Nghi nhanh chóng đứng dậy bỏ chạy, cô cũng không hiểu tại sao cô lại chạy, lại bỏ trốn như thế, nhưng... thật sự... là cô không nên chào hỏi người bạn cũ này... trong tình thế như vầy.