Lục Ngạn Thành thở dài một tiếng nghe thật lại lùng.
- Uống hết sữa đi!
- Sao anh có thể bình tĩnh như vậy chứ? Lỡ bà phát hiện ra thì sao? Bà sẽ thất vọng như thế nào đây!
- Vậy thì cô nói đi, làm sao đây? Cô càng cuống cuồng lên thì mọi chuyện càng dễ bị bại lộ, có ích gì? Hơn nữa, cô không nghe sao? Một lát nữa bà sẽ quay lại kiểm tra đấy!!
Sau khi uống xong sữa, Lục Ngạn Thành lại nằm xuống như không có chuyện gì.
- Ngủ đi!
- Ngủ? Tôi phải ngủ cùng anh thật sao?
- Không thì thế nào? Muốn bị bà phát hiện sao? Hơn nữa cô khó chịu gì chứ? Người bị thiệt là tôi đây nè!
Song, anh ta nhắm mắt lại.
Tịnh Nghi thì ngồi suy tư một lúc rồi lấy hai chiếc gối to chắn ngang làm ranh giới.
Đột nhiên, anh ta mở mắt.
- Cô đang làm gì vậy? Ha! Lát nữa bà trở lại thì cô sẽ giải thích thế nào đây? Mà nè, cô đừng nghĩ mình quá danh giá, cho dù cô có dâng thân thể cô tận miệng tôi.. tôi cũng không thèm liếc một cái đâu. Làm như lần đầu ngủ với đàn ông, tưởng mình thanh cao lắm chắc.
Những lời này đối với cô đã quá quen thuộc nên cô không còn có cảm giác gì, chỉ nhếch mép một cái rồi lấy hai chiếc gối ra.
Lúc này, Lục Ngạn Thành lại ra lệnh cho cô.
- Tắt đèn đi, tôi cần nghỉ ngơi.
- Hả??
Trong khi khi anh ta vẫn đang nhắm mắt, Tịch Nghi trừng anh ta một cái rồi bước xuống giường tắt đèn.
"Anh ta đúng là khó ưa."
Đã mười phút trôi qua, Tịch Nghi nằm im trên giường, không nhút nhít, vì chăn chỉ có một nên cũng không đắp chăn, cô cố nằm cách xa anh ta ra, đến nỗi chỉ cần lăn một cái thì cô sẽ bị ngã xuống giường.
Đột nhiên, Lục Ngạn Thành quay sang đắp chăn cho cô, kéo cô vào rồi ôm vào lòng làm cho Tịch Nghi sợ hãi, cô khẽ giọng.
- Anh làm gì vậy??
- Suỵt!! Ngoại tôi đang trình mò ở ngoài cửa, đừng để lộ!
"Gần quá! Gần đến mức mình có thể nghe được hơi thở và nhịp tim của anh ta. Thật đáng sợ."
"Người cô ta đúng là gầy gò, chỉ toàn là xương thôi."
Ở ngoài cửa, quả thật ngoại anh đang lén lút hé cửa ra nhòm Tịch Nghi và Ngạn Thành, thấy hai người ân ái ôm ấp bà mới yên tâm lên phòng.
- Chắc là hai đứa nó làm lành rồi! Haiz! Muốn có cháu ẵm bồng quá đi thôi!
Cạch!!
Sau khi ngoại đi được một lúc thì anh ta bỏ cô ra, ngồi dậy và lấy ra trong hộc tủ một chai rượu rồi bước đến bên cửa sổ.
"Chắc là anh ta bực bội lắm, anh ta vốn rất hận mình mà! Diễn một vở kịch yêu đương cùng người mà mình căm thù nhất là cảm giác thế nào nhỉ?"
Xong, năm phút, mười phút, hai mươi phút, Tịch Nghi không ngủ được vì sợ anh ta sẽ quay lại giường, nhưng vì chờ lâu quá nên cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cho đến khi căn phòng bỗng tràn ngập mùi thuốc lá thì cô mới giật mình mở mắt và biết mình đã ngủ quên.
"Anh ta vẫn còn chưa ngủ sao?"
Nhìn vào đồng hồ, đã mười hai giờ đêm, nửa đêm mà anh ta vẫn còn thức??
Tịch Nghi ngồi dậy.
"Là do không muốn ngủ cùng giường với mình nên mới vậy sao? Nhưng cũng đâu đến nỗi phải khiến anh ta uống hết chai rượu như vậy! Còn hút cả thuốc!"
Buột miệng, Tịch Nghi lên tiếng.
- Anh không ngủ sao??
Anh ta im lặng, cứ tưởng sẽ không trả lời nhưng không ngờ anh ta lại trả lời một cách bình thường, tuy không dịu dàng nhưng lại không lạnh lùng hay khó ở với cô như thường ngày. Là do anh ta say rồi chăng??
- Tôi không ngủ được.
Vì thắc mắc nên cô không khỏi hỏi thêm.
- Là vì chuyện công ty nên anh mới không ngủ được??
Anh trả lời một cách trầm tư, nghe giọng anh... thật cô đơn và lạnh lẽo.
- Tôi bị bệnh mất ngủ, từ lúc đó đã bị rồi. Hôm nay không có thuốc nên tôi không ngủ được, cho dù có ngủ được thì cũng sẽ gặp ác mộng. Cô có hiểu cái cảm giác ngày nào nỗi ám ảnh cũng bị khơi dậy không? Cho dù tôi muốn chạy trốn cũng không chạy đi đâu được, cứ nhắm mắt lại thì nó sẽ xuất hiện. Nó đã đeo bám tôi từ năm tám tuổi rồi, đáng sợ thật đấy! Ha! Nhưng nói với cô thì cũng đâu có ích gì, cô sẽ hiểu sao? Ha ha ha ha!
Phút chốc, Tịch Nghi lại bị cái gì đó cuốn vào sự đồng cảm, càng nhìn anh, cô lại càng nhìn thấy sự cô đơn khó tả, tưởng chừng như cô có thể hiểu được, nhưng không, cô không hiểu hết được sự đáng sợ đó.
Mất ngủ sao? Gặp ác mộng hả? Nghe có vẻ nó rất rất đơn giản, có gì to tát đâu, nhưng nó kéo dài hằng ngày, hằng tháng, hằng năm rồi hàng chục năm, nó...sẽ kinh khủng thế nào,... người ngoài cuộc thật sự rõ??
Lúc này, Tịch Nghi không có cách nào không lo chuyện bao đồng, cô từ từ bước xuống giường rồi bước đến chỗ anh, cô ngồi xổm xuống và ngẩng đầu nhìn anh một cách thân thiện.
- Anh đừng hút thuốc nữa, có hại cho sức khoẻ lắm đấy! Chắc giờ anh đã mệt rồi nhỉ? Anh mau lên giường nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc cho tới sáng.
Giọng anh bỗng trầm xuống, dưới sự mập mờ của ánh đèn ngủ khiến cho đôi mắt anh đỏ ngầu như đang ứa nước mắt.
- Cô đang thương hại tôi sao? Biết chuyện rồi nên cô đáng cảm thấy tôi đáng thương đúng không??
"Anh ta quả nhiên là say rồi mới nói với mình những lời này."
- Cứ cho là vậy đi! Nhưng mà... anh quên rồi sao? Chúng ta đang ở nhà ngoại anh đấy. Anh muốn sáng nay ngoại anh thấy được vẻ mặt mệt mỏi, uể oải của anh sao??
Anh mệt mỏi dập tắt điếu thuốc rồi tặc lưỡi.
- Tôi không ngủ được!!
- Tôi có một cách, tuy không biết có hiệu quả với anh không nhưng... thử xem sao!!
Lục Ngạn Thành không hiểu sao lại bị mê muội mà đồng ý với lời đề nghị của Tịch Nghi.
...----------------...
Ồ! Tưởng cách gì mới mẻ, thì ra là ru ngủ sao?
- Cô nghĩ nó sẽ có tác dụng??
- Tôi đã bảo chỉ là thử thôi mà.
Lục Ngạn Thành cứ đinh ninh rằng lời ru ngủ sẽ chẳng có tác dụng gì đối với một người bị mất ngủ lâu năm như anh, nhưng khi bài hát được Tịch Nghi cất giọng lên thì... anh thật sự bất ngờ... đó là bài hát mà mẹ anh vẫn thường ru cho anh ngủ lúc nhỏ.
- Sao cô lại biết bài này??
- Hả? Ừm... hồi ở trong cô nhi viện.. viện trưởng thường ru tôi ngủ bằng bài này. Lớn lên tôi cũng thường ru cho các em trong viện, nó rất có tác dụng. Thế nào? Có hi vọng đúng không?
- Mẹ tôi cũng đã từng hát vài này!!
"Vậy sao?"
Đột nhiên Tịch Nghi lại sờ vào tóc anh khiến anh giật bắn người ngồi bật dậy quát vào mặt Tịch Nghi.
- Cô đang làm gì vậy hả?
Tịch Nghi nhẹ giọng.
- Lúc mẹ anh ru anh... bà ấy sẽ không vuốt tóc anh cho anh dễ ngủ hơn sao??
Lục Ngạn Thành nhìn chằm chằm cô một lúc rồi lại ngoan ngoãn nằm xuống. Tịch Nghi cứ vậy mà ru cho anh ngủ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của anh.... và rồi... anh đã thật sự thiếp đi!!
Có lẽ... cảm giác này thật sự rất giống với cảm giác lúc đó, giống như sự dịu dàng, âu yếm của mẹ anh.
"Anh đã phải chịu đựng những thứ này bao nhiêu năm qua sao? Ha! Hèn gì tính tình anh lại thất thường như vậy. Đến bây giờ tôi mới biết, cọc cằn và lạnh lùng không phải là điều hiển nhiên ở anh mà sự cô đơn, đau đớn, sợ hãi mới thật sự là nội tâm của anh. Phải không??"