Lục Thiếu! Anh Đừng Tàn Nhẫn Với Tôi Như Vậy!

Chương 92



Sáng hôm sau anh tỉnh dậy thì thấy Tịch Nghi đang quỳ trên sàn tựa đầu vào giường ngủ một cách say sưa.

"Gì vậy chứ, mình đã ngủ được mà không cần dùng thuốc nhờ cô ta sao? Cũng nhờ cô ta mà mình không gặp phải ác mộng? Không, là nhờ bài hát ru đó mới đúng, cảm giác rất giống mẹ."

Anh ta vong ơn bội nghĩa nhếch mép và nhìn Tịch Nghi bằng ánh mắt lạnh nhạt.

Sau khi thay đồ xong, anh định cứ thế mà đi xuống lầu, không ngờ lại bị cái gì đó sai khiến làm anh phải lấy chăn đắp lên cho Tịch Nghi.

"Là vì mình đeo đồng hồ nên mình mới tiện tay làm chuyện thừa thãi này thôi."

...----------------...

Anh vừa xuống lầu thì bà ngoại đã hỏi đến Tịch Nghi.

- Hai đứa làm lành chưa? Tịch Nghi đâu? Sao con bé không xuống cùng con?

- Chúng con làm lành rồi, ngoại yên tâm đi! Cô ấy vẫn còn ngủ nên con không nỡ gọi, chúng ta cứ ăn sáng trước đi, chắc một chút nữa cô ấy sẽ xuống thôi!

Năm phút sau, Tịch Nghi đầu tóc gọn gàng bước xuống lầu.

- Tịch Nghi, con dậy rồi sao? Mau ngồi vào bàn ăn sáng luôn đi con!

- Dạ!

Tịch Nghi vừa kéo ghế ngồi vào bàn đã tươi tắn nói chuyện với ngoại.

- Tối qua ngoại ngủ ngon chứ?



- Ừ! Còn con thì sao? Lạ chỗ có ngủ được không??

- Con dễ lắm, ở đâu con cũng ngủ được.

Lục Ngạn Thành không nói gì, bên ngoài có vẻ anh ta chỉ im lặng ăn sáng, nhưng bên trong thì không ngừng ồn ào.

"Giả tạo!! Cô đóng kịch giỏi thế này Lục Ngạn Thành tôi không tin rằng cô trong sáng, ngây thơ, lần trước thể sát cô còn trong trắng, nhưng ai biết được tâm can của cô đã thối rữa thế nào! Phụ nữ không thể nhìn vào nụ cười thuần khiết đó được."

Một lúc sau.

- Ăn xong rồi thì Tịch Nghi cùng ngoại đi đến buổi từ thiện ở cô nhi viện Hồng Ái nha!!

Tịch Nghi đứng hình, còn Ngạn Thành thì bất ngờ đặt ly sữa xuống.

- Hả???

- Gì cơ??? Ngạn Thành con quên rồi sao? Mấy tháng trước bà đã nói với con, con còn đồng ý rồi mà!!

Anh ta bắt đầu bối rối.

- Mấy tháng trước? Làm sao mà con nhớ được??

Nghe đến đây bà liền khoanh tay tứ giận.

- Ừ! Làm sao mà nhớ cho được. Đáng lẽ hôm nay con còn có việc bận mà. Chỉ nhớ đến công việc chứ đâu nhớ gì về người bà này nữa.

Lục Ngạn Thành đành bất lực.

- Được rồi, được rồi, dù sao hôm nay con đã hủy hết tất cả các cuộc hợp rồi, con sẽ thực hiện lời hứa trước đó của mình được không? Cô nhi viện Hồng Ái đúng không? Được, con sẽ chở hay người đến đó.



Tịch Nghi nghe thế liền nhìn lại bản thân mình, đây là nhà của anh ta đương nhiên anh ta có đồ để thay, còn cô... cô đã mặc bộ đồ này từ hôm qua rồi. Làm sao mà đi được??

- Nhưng mà....

- Không cần lo! Con nói xem, bà ngoại của con là ai chứ! Ngoại đã chuẩn bị đồ cho con rồi.

Sau khi Tịch Nghi thay đồ xong thì ngoại liền khen ngợi, bước đến trầm trồ.

- Đúng là xinh thật đấy, chiếc váy này không hở hang, dài qua đầu gối lại trễ vai xinh xắn, rất hợp với con đấy Tịch Nghi. Quả là người đẹp thì mặc gì cũng xinh, chỉ tội là gầy quá. Chắc lần sau ngoại phải mua thật nhiều đồ tẩm bổ cho con quá!!

"Bên ngoài thì xinh vậy thôi, chứ thật ra cơ thể này đã bị Lục Ngạn Thành con làm ô uế rồi."

- Gì vậy??

Đột nhiên ngoại anh lại hét lên khiến ánh mắt khinh miệt của Ngạn Thành biến thành hốt hoảng.

- Tịch Nghi, sao lưng của con lại có vết sẹo như thế này? Giống như... là bị đánh bằng roi.

Đến đây Lục Ngạn Thành có hơi biến sắc. Vì vết sẹo đó... là do anh gây ra, vì vết thương sâu nên đã để lại sẹo và chiếc váy này đã làm lộ nó ra.

Tịch Nghi cố cười bình tĩnh.

- À! Vết... vết sẹo này là do lúc trước con chạy nhảy quẹt phải nhành cây nhọn thôi. Cũng lâu lắm rồi.

- Vậy sao? Chắc nó phải sâu lắm mới để lại vết sẹo như này!! Aiza! Thật là! Con gái sao lại để có sẹo chứ!!

Song, ngoại liền gọi cho cô giúp việc lấy cho Tịch Nghi chiếc áo khoác để che lại vết sẹo.